- Cửu ca, nếu muốn gặp Kế Bách Thiện cũng không dễ đâu, coi như đệ chạy ngược chạy xui giúp anh tìm được nhà của Kế Bách Thiện, anh cũng
không thể tới gần được. Nhà Kế Bách Thiện rất đông bảo vệ, còn được
trang bị súng thật, chỉ cần ban đêm thấy bất cứ ai có ý đồ đến gần
sẽ lập tức nổ súng.
- Cậu không đi nhà Kế Bách Thiện để hóa chút duyên sao?
Địch Cửu không tin lắm hỏi lại.
Kế Bách Thiện giàu có như vậy, còn Tề Hưởng chỉ là một tên trộm, làm sao có thể bỏ qua mỏ vàng này được.
Tề Hưởng nghiêm túc nói:
- Cửu ca đừng nghĩ rằng đệ là phường trộm vặt, thực tế đệ cho huynh biết đệ không phải cái loại đó đâu. Đệ là đường đường chính
chính kiếm tiền, hơn nữa còn là người ta cam tâm tình nguyện đưa tiền
cho đệ. Kế Bách Thiện là một người lương thiện, cho tới giờ đệ chưa
từng nghĩ rằng mình sẽ trộm tiền của ông ta, mà kể cả có muốn trộm cũng không trộm nổi.
Thấy Địch Cửu vẫn không hiểu, Tề Hưởng cũng không giải thích tiếp mà chỉ nói:
- Dựa theo phán đoán của đệ, trước kia Cửu ca chưa từng thấy người nhà họ Kế, cũng không biết gì về Kế gia phải không?
- Đúng vậy.
Ngay cả nhà Kế Bách Thiện nằm hướng nào Địch Cửu còn không biết, tất nhiên là chưa từng đến nhà Kế Bách Thiện.
Tề Hưởng cười ha hả:
- Nếu thế Cửu ca lén lút đi tìm nhà Kế Bách Thiện, cũng giống y hệt như lúc đệ hóa duyên vậy, cùng là hóa duyên như nhau thôi mà. Chắc là Cửu ca quen người có khả năng chữa được bệnh của Kế Hiểu Đinh mới
đến báo tin, định nhờ việc này kiếm chút tiền để tiêu xài đúng
không?
Địch Cửu cười:
- Cái này đúng. Cậu có giúp tôi không?
Tề Hưởng có thể đoán tới đây đã rất giỏi rồi. Về chuyện mình là
bác sĩ, đừng nói Tề Hưởng, mà bất kì một ai khi nhìn thấy hắn đều
không thể tin được hắn sẽ trị khỏi cho Kế Hiểu Đinh được.
- Cửu
ca, nếu ca tin đệ thì đêm nay đừng đi. Thuật dịch dung của ca rất kém, cứ như vậy xông vào nhất định sẽ bị bắn chết tại chỗ.
Tề Hưởng vẻ mặt vô cùng lo lắng nói.
Theo Tề Hưởng thấy thì thân thủ của Địch Cửu chắc chắn rất lợi hại, bản thân hắn sở dĩ có thể tới lui chỗ này tự nhiên như vậy, hoàn toàn là nhờ vào thiên phú của hắn. Nếu như hắn có thể đi theo bên cạnh Địch Cửu học võ
một thời gian thời gian, vậy thì có lợi cho tương lai của hắn hơn.
- Vậy là cậu có cách giúp ta ư?
Địch Cửu nghi ngờ nhìn Tề Hưởng.
Tề Hưởng cười ha hả:
- Kế Bách Thiện còn có một đứa cháu gái tên Kế Hiểu Dung, bây giờ đang học ở Yến Đại. Con bé rất quan tâm tới anh trai mình, nếu như Cửu
ca có thể bắt đầu kế hoạch từ Kế Hiểu Dung, mọi chuyện sẽ đơn
giản hơn.
- Được vậy thì tốt, cám ơn cậu.
Địch Cửu rất hài lòng với ý tưởng của Tề Hưởng.
……………………………
Đến lúc quay về, Địch Cửu mới biết cái gì là chuyên nghiệp. Tề Hưởng chẳng
những có xuồng cao su tự bơm hơi, mà còn tự mình chạy xe đi hóa duyên.
Theo lý thuyết lại người như Tề Hưởng khi đi ra ngoài thường lén lén lút
lút, sẽ chọn loại xe có kích thước nhỏ hơn và không nổi bật. Nhưng Tề
Hưởng lại lái một chiếc xe việt dã trông rất trâu bò, chỉ khởi động máy
thôi cũng vang lên tiếng nổ ầm ầm trong đêm.
- Cửu ca, nghề này
kỵ nhất là lúc làm việc lại sợ hãi rụt rè. Làm nghề này như chúng
ta, bình thường luôn muốn được thoải mái. Đệ chạy loại xe này, để luôn nhắc nhở bản thân mình, một khi rời khỏi xe nhất định phải cẩn thận.
Gã vừa nói vừa loay hoay ngồi vào ghế điều khiển. Trong lòng Tề Hưởng đã xem Địch Cửu như một người anh thân thiết.
- Tóm lại cậu hóa duyên bằng cách nào? Địch cửu thuận miệng hỏi lại.
Tề Hưởng lại cười, tiện tay lấy trong túi ra một cái camera cực nhỏ:
- Trong này rất nhiều người kiếm tiền theo cách không sạch sẽ, đệ lấy camera này quay lại làm chứng cứ, sau đó sao chép một phần dữ liệu
gửi cho họ, rồi gửi số tài khoản ngân hàng của đệ qua là được.
Địch Cửu nhẩn người nhìn Tề Hưởng, gã này thật sự là nhân tài, dựa vào thiên phú của mình tìm ra một công việc phù hợp.
Tề Hưởng giống như đoán được tâm tư Địch Cửu, nghiêm túc nói:
- Thật ra nghề này cũng rất nguy hiểm, mỗi lần làm đều đi vào lúc rạng sáng. Có vài lần xém chút bị bắt. Đêm qua đệ gặp phải hai kẻ có lai
lịch rất lớn, may mắn họ không phát hiện, nếu không lúc ấy đệ chết
chắc rồi.
- Sao vậy?
Địch Cửu cũng từng là con ông
cháu cha, có điều lúc thành Minh Châu hắn rất có địa vị, chỉ có hắn
kiếm chuyện người khác chứ chưa có ai dám trêu chọc hắn cả, cho nên
đối với nghề của Tề Hưởng cũng không hiểu rõ lắm.
Tề Hưởng nhỏ giọng:
- Mục tiêu đêm qua của đệ là phường Yến Chân, trời vừa rạng sáng đệ đã
nấp ở trên một gốc cây đa phía ngoài tại phường Yến Chân. Sau đó đệ
nhìn thấy một chiếc xe trực tiếp dừng ở dưới gốc cây, bắt hai cô gái
đi. Bọn họ lúc nói chuyện trên xe bị đệ nghe được, anh biết kẻ bắt
người kia là ai không? Là Giả Bất Liễu.
- Giả Bất Liễu là ai?
Địch Cửu kinh ngạc, sau khi tiếp xúc với Tề Hưởng hắn cảm giác Tề Hưởng
không phải kẻ nhát gan. Vậy mà khi nhắc tên Giả Bất Liễu giọng hắn
có chút run sợ.
Rõ ràng là nói chuyện trên xe không người nào có thể nghe được, Tề Hưởng vẫn thấp giọng tiếp tục nói:
- Giả Bất Liễu tên thật là Giả Duyên, anh không biết cũng bình thường. Người này cực kỳ nổi tiếng, có quen biết với đám thủ lĩnh lính
đánh thuê bên Châu Phi. Đệ biết ông ta có tài sản ở Lạc Tân Hoa Hạ
tên lôi đài Thái Bình. Chuyện này ít người biết rõ, đệ nhờ làm nghề
này mới điều tra rõ ràng được.
Địch Cửu cảm thấy bất ngờ:
- Lôi đài Thái Bình của Giả Bất Liễu?
Địch Cửu sửng sốt hỏi lại:
- Ta nghe nói lôi đài Thái Bình là của Bỉ Trịnh Sinh, sao bây giờ lại thành tài sản của Giả Bất Liễu?
Tề Hưởng cười lạnh
- Bỉ Trịnh Sinh là cái thá gì, thằng cha đó tuy có chút bản lĩnh,
nhưng chỉ là con chó của Giả Bất Liễu thôi. Giả Bất Liễu mới là nhân
vật lợi hại, ông ta cho dù đi đến đâu cũng đều được tiếp đón nồng nhiệt. Nghe đồn năm đó đại gia kinh doanh dầu mỏ Tovey ở Châu Âu
ra tay xử lý một người đệ tử của Giả Bất Liễu, kết quả người đàn
ông tên Tovey đó chết không rõ nguyên do ngay tại căn hộ cao cấp
của mình. Tài sản của ông ta dần dần bị người ta mua lại, đại ca đệ
nói cho đệ biết, hầu hết tài sản của Tovey đều rơi vào tay Giả Bất
Liễu.
- Cậu có một đại ca?
Ánh mắt Tề Hưởng ảm đạm:
- Đúng vậy, năm đó đệ và đại ca kiếm sống ở thành phố Bình Hải, lúc đó việc tụi đệ làm mặc dù không phải chuyện đàng hoàng, nhưng cũng
dựa vào sức mình để kiếm cơm, tụi đệ chuyên bán tin tức cho những
người cần, cho dù là trong nước hay nước ngoài đều nhận hết. Về sau
đại ca bởi vì nhận một phi vụ điều tra ra bí mật của nhà họ Bối, kết quả bị người ta diệt khẩu, nếu như không phải đại ca liều chết bảo vệ, thì năm đó đệ cũng đã chết rồi.
Nói xong, Tề Hưởng nhìn sang Địch Cửu
- Cửu ca, Tề Hưởng đệ lăn lộn trong giới xã hội đen này lâu rồi.
Nhưng nhờ đó đệ lại có một đôi mắt biết nhìn người, sở dĩ đệ kể
chuyện này cho ra, bởi vì đệ cho rằng Cửu ca là người đáng để đệ tin
tưởng. Đệ cũng hy vọng có thể nhận anh làm thầy, đệ biết Cửu ca
từng được ở trong môi trường giáo dục rất tốt, nên có chút xem
thường....
Địch Cửu cười lớn:
- Ta lúc trước cũng là con ông cháu cha, mặc dù ta không phải dạng tinh thần trượng nghĩa cứu
nhân độ thế giúp đỡ người tốt, thế nhưng cũng không phải loại sát
thủ giang hồ. Cậu kể lại chuyện lúc nãy đi, người của Giả Bất
Liễu bắt hai cô gái đi đâu. Về phần luyện võ, đó là chuyện nhỏ. Sau
khi đến chỗ ở của cậu, chỉ cần cậu có võ căn tôi sẽ dạy cậu.
Khi Địch Cửu biết mình có thể tu tiên, vị trí Địch Gia Thất Đao trong
lòng hắn càng ngày càng xuống dốc. Tin tức Tề Hưởng có được rất
rộng, hắn cần Tề Hưởng hỗ trợ rất nhiều, mà tính nết Tề Hưởng làm Địch Cửu cảm thấy thích thú. Đến lúc đó dạy Tề Hưởng vài đao cũng không sao.
Tề Hưởng mừng rỡ:
- Vâng, Cửu ca. Nghe hai gã kia
nói, bọn họ bắt những con cá lọt lưới ở Lạc Tân, hình như có một
thằng cha nào họ Địch tới Yên Kinh, họ phải cùng liên thủ với chị
Lục Uyển bắt hắn…. Ủa ủa Cửu ca, Anh họ Địch phải không?
Địch Cửu vỗ bả vai Tề Hưởng, vẻ mặt cười như không cười:
- Cậu đoán đúng rồi, người bọn họ muốn bắt chính là ta. Cậu biết ta
là kẻ thù của Giả Bất Liễu, còn dám cùng ta học võ hay không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!