Cái ao màu xanh vốn được trận pháp che giấu bây giờ đã có thể dùng thần
niệm xem được rõ ràng, mặc kệ là hai tu sĩ Kim Đan hay là Tần Âm, Thụ Đệ thì cũng đều khát vọng nhìn cái ao này.
Thần niệm của Địch Cửu dừng ở trong ao, sau khi xác nhận hoàn toàn không có vấn đề gì thì nói:
- Nước trong ao này cho dù đem đi chắc cũng không có ích lợi gì đâu, mọi người ráng nắm chặt thời gian đi tu luyện đi.
Nói xong thì Địch Cửu cũng là người đầu tiên đi vào bên trong ao, cảm giác
lạnh đến thấu xương đánh úp lại, đến cả Địch Cửu còn cảm thấy nước này
hình như là lạnh quá rồi.
Sau cơn rét lạnh đó chính là linh khí
nồng đậm cùng cực, giờ phút này cho dù là Tần Âm hay hai tu sĩ Kim Đan
kia cũng đề không thèm để ý đến cái rét lạnh kia nữa mà chỉ chuyên tâm
tu luyện điên cuồng hấp thu linh khí bên trong cái ao này.
Địch
Cửu không thể không bội phục tư chất của Tần Âm, chỉ mới vận chuyển vài
chu thiên mà thôi, nàng đã có thể thăng cấp vào Trúc Cơ tầng bốn. Hơn
nữa tốc độ tăng trưởng tu vi của Tần Âm thực sự là có thể nhìn thấy bằng mắt thường đó.
không chỉ riêng Tần Âm, tu vi của Trọng Tuân cùng với tu sĩ Kim Đan tầng sáu kia cũng đang tăng lên nhanh chóng.
Địch Cửu vô cùng kinh ngạc, không biết linh khí bên trong cái ao xanh này rốt cục là thứ gì nữa, vậy mà lại thần kì như vậy.
Thụ Đệ đã ráp cánh tay xong rồi bây giờ cũng đang điên cuồng hấp thu linh
khí bên trong ao. Tốc độ hấp thu linh thạch của Thụ Đệ vốn rất chậm
nhưng mà đổi thành linh khí trong đây thì lại khác hoàn toàn, Địch Cửu
cũng có thể cảm giác đượckhí tức tu vi của nhóc cũng đang tăng lên.
Mà tới cả con bọ hung trên vai Địch Cửu cũng đã bay xuống cái ao luôn rồi.
Địch Cửu ngược lại không tu luyện mà lại lấy trận kỳ ra, hắn lại bố trí lại
hộ trận kia lần nữa, sau đó bắt đầu đi tới bờ bên kia.
Hai tu sĩ
Kim Đan và Tần Âm đều đang điên cuồng tu luyện, Địch Cửu cũng lười đi
gọi bọn họ dậy. Hơn nữa hắn cũng biết, đây là mấy người kia cam chịu
nhường thứ tốt ở bờ bên kia lại cho hắn.
Càng đi vào sâu bên
trong thì Địch Cửu càng cảm nhận được linh khi càng nồng đậm, đồng thời
hắn cũng cảm hận được nước ao đang càng lúc càng lạnh thêm.
Địch Cửu liên tục ném ra trận kỳ, ao nước xanh đã bị Địch Cửu mở ra một con đường đi.
Đi được một lúc thì Địch Cửu cũng đã nhìn thấy phía bên kia ao. Một hạt
châu màu xanh lam lớn cỡ nắm tay đang trôi nổi trên không ở phía đối
diện ao.
Thần niệm của Địch Cửu đảo qua, thì ra cảm giác rét căm căm này là do hạt châu đó tỏa ra.
Cái này tuyệt đối là đồ tốt, Địch Cửu định giơ tay lấy hạt châu này xuống
rồi. Nhưng mà chỉ vừa mới giơ tay hắn liền cảm nhận được một loại dao
động của pháp tắc, xem ra hạt châu này cũng không phải thật sự lơ lửng
trên không trung mà là do xung quanh nó đang có một đại trận thiên nhiên bao phủ.
Nếu như hắn không phá trận pháp này mà cứ thò tay lấy thì sợ là cả cánh tay của hắn sẽ biến thành bụi luôn rồi.
Địch Cửu ngồi xuống phía dưới của hạt châu, thần niệm bắt đầu xâm nhập vào
mép hộ trận của hạt châu, bắt đầu quan sát cẩn thận không gian hộ trận
này.
Thời gian cứa như vậy lặng lẽ mà trôi qua, Địch Cửu hoàn toàn đắm chìm vào việc nghiên cứu trận pháp.
Trước kia, mỗi lần hắn bố trí trận pháp đều là theo những quỹ tích nhất định, ít nhất thì cũng phải xác định rõ ràng vị trí đặt của các trận kỳ sau
đó lại phối hợp với linh khí thiên địa để khởi động trận pháp.
Nhưng mà không gian trận xung quanh hạt châu này hoàn toàn không có quỹ đạo
gì cả, hắn nhìn không ra trận kỳ, không nhìn được nền tảng cơ sở của
trận pháp càng nhìn không ra mắt trận ở đâu....
Nhưng mà Địch Cửu tin tưởng thật sự có một không gian hộ trận ở đây, ở trang đầu Thế Giới Thư cũng đã từng nói qua, tất cả vật chất tạo nên vũ trụ đều là vật hữu hình. Ngươi không cảm nhận được hình của vật đó là bởi vì ánh mắt của
ngươi quá thấp, thực lực không đủ mà thôi.
Chỉ cần thực lực của
ngươi đủ, ngươi còn có thể cảm nhận được những điểm tiếp nối của không
gian, có thể tùy tay xé rách hư không, từ thế giới này đi đến thế giới
khác một cách dễ dàng.
..........
Mà ba tên tu sĩ Kim Đan còn lại đứng ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy bọn họ biến mất thì sắc mặt đều âm trầm lên
- Hoàng Bình huynh, nếu như chúng ta cứ chờ ở đây thì không phải là công cốc hết rồi sao?
Trong ba người còn lại, có một tên đột nhiên đứng ra ôm quyền nói với tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy.
Hoàng Bình chính là tu sĩ Kim Đan tầng bảy từng nói chuyện với Địch Cửu lúc
trước, Địch Cửu đã từ chối y, mà y lại không dám đánh nhau với Địch Cửu
cho nên chỉ đành đứng đợi ở chỗ này.
Nghe tên kia hỏi thì y mới thu hồi tầm nhìn lại nói:
- Động tĩnh bên ngoài có chút lớn rồi, chắc là có rất nhiều người đang
tấn công đại sát trận bên ngoài sơn cốc kia. Cho dù đại trận kia có lợi
hại cỡ nào cũng không thể chịu đựng được. Ngụy Khải nói rất đúng, chúng
ta không thể cứ đứng chờ như vậy mãi được, còn chờ nữa thì coi như uổng
công một chuyến rồi. Nhưng mà không gian đại trận trên không của ao này
chúng ta chắc chắn là không làm gì được rồi, nếu như không cần thận chỉ
sợ sẽ bị chôn vùi ở chỗ này mất....
- Hoàng huynh, Ngụy huynh,
các ngươi nói thử coi, có khi nào mấy người kia không phải là vuọt qua
đại trận trên không này mà là đi vào trong trận ở dưới cái ao này không?
Tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn đột nhiên lên tiếng, tu vi của hắn thấp nhất trong ba người.
Nghe hắn nói thì mắt Hoàng Bình cũng sáng lên, kích động nói:
- Đúng rồi, cần gì phải bay qua cái ao này chứ? Chúng ta cũng có thể lội
qua ao mà. Hộ trận của cái ao này có khả năng không giống với hộ trận ở
trên không, ba người chúng ta cùng nhau liên thủ, ta cũng không tin
không phá được cái trận này.
Có khi sự thật đã ở rất gần chúng ta rồi, chỉ cần người nhẹ nhàng vạch trần một chút, lập tức sẽ không còn bí mật gì nữa.
Ba gã tu sĩ Kim Đan cùng nhau tấn công về phía ao xanh kia, tuy rằng không nhanh gọn lẹ bằng Địch Cửu những mà cũng không tốn tới một ngày đã nghe trận pháp răng rắc một tiếng vỡ vụn, ngay sau đó là linh khí dày đặc
chen chúc nhau tuôn ra.
- Đúng là chỗ tốt!
Ba ngươi bây giờ còn thèm quan tâm tới chuyện gì nữa chứ, gần như là cùng một lúc nhảy xuống ao.
Ba ngươi không cần lo lắng gì nữa, đắm chìm trong linh khi dày đặc từ nước trong ao, bắt đầu điên cuồng tu luyện.
Trong ao này chỗ nào cũng có các loại cấm chế và hộ trận khác nhau, cho nên
dù là đám Tần Âm và ba tên Kim Đan này cùng nhau tu luyện trong ao nhưng mà không có ai phát hiện ra ai cả.
Còn vị trí của Địch Cửu thì
càng ở sâu hơn nữa, trừ khi nào bọn họ chạy qua bên phía đối diện chứ
nếu không thì không cách nào nhìn thấy bóng dáng của Địch Cửu được.
Ở trong ao này tu luyện không lâu đã có thể thăng cấp một bậc, trừ khi
nào bọn họ bị điên mới không chịu ngồi tu luyện mà đi chạy vòng vòng.
Còn chuyện thứ tốt ở phía đối diện bên kia thì cũng chỉ có thể làm cho tu
vi của bọn họ tăng nhanh mà thôi. Nhưng mà nếu như ngồi trong ao này đã
có thể tăng tu vi thì ai rảnh hơi chạy qua bên kia cướp đồ chọc tên điên Địch Cửu kia chứ.
.........
Bọn họ đã tu luyện trong ao
được năm ngày rồi, cánh tay của Thụ Đệ đã khôi phục trở lại như cũ, đây
là lần đầu tiên nhóc cảm thấy tu luyện vui như vậy đó, nhóc chỉ cách cấp ba một đoạn nữa thôi. Bây giờ trong lòng nhóc chỉ mong có thể mau chóng thăng lên cấp ba, như vậy thì dù cho có gặp phải tu sĩ Kim Đan cũng
không cần thảm như lần này rồi.
Tần Âm vốn có được một sư phụ
Nguyên Hồn hậu kỳ, hơn nữa Chân Ly Kiếm Tông lại là đệ nhất tông môn ở
khu vực phía Bắc cho nên có thể nói tài nguyên tu luyện của nàng chẳng
thiếu thốn thứ gì cả.
Nhưng mà đến bây giờ Tần Âm mới hiểu được,
không thiếu tài nguyên tu luyện cũng không đồng nghĩa với việc có thể
làm cho tu vi có thể tiến bộ không ngừng được. Cho dù tư chất của nàng
có cao cỡ nào thì mấy linh thạch đan dược bình thường kia cũng không
cách nào so sánh được với được với việc tu luyện bên trong cái ao xanh
này.
Lúc nàng vừa vào ao đã đột phá lên Trúc Cơ tầng bốn, bây giờ lại tu luyện thêm năm ngày, tu vi của nàng đã đạt đến Trúc Cơ tầng sáu.
Nếu như nàng chạy ra ngòa nói với người ta, trong vòng năm ngày, nàng đã tu luyện từ một Trúc Cơ tầng ba lên đến Trúc Cơ tầng sáu chắc là không ai
thèm tin nàng đâu.
Đồng thời, Tần Âm cũng rõ, có tiến bộ cao như
vậy cũng không phải chỉ có mình nàng, tu sĩ gọi là Trọng Tuân kia lúc
trước khí tức cũng từng dao động nói vậy chắc cũng đã thăng lên một bậc
rồi.
Tần Âm càng không muốn lãng phí cơ hội lần này một chút nào
cả, tiếp tục điên cuồng tu luyện, cơ hội tốt như vậy sợ là chỉ có một
lần trong đời mà thôi.
.............
Phốc phốc phốc!
Hơn mười đạo không gian phong nhận lại bay ra từ trong đại trận không gian ngoài sơn cốc, cuốn đi hơn mười sinh mệnh nữa.
Nhưng mà những tu sĩ vẫn không thèm quan tâm mà vẫn điên cuồng tấn công đại
trận, bởi vì mọi người đều hiểu rõ bên trong đại trận này có thể có rất
nhiều bảo vật. Hơn nữa mọi người cũng biết đã từng có tám người đi vào
bên trong rồi.
Răng rắc!
Dưới sự tấn công của hơn một trăm người này thì đại trận trên không kia rốt cục cũng phát ra một tiếng răng rắc.
- Đại trận này sắp phá được rồi, mọi người mau thêm sức nữa đi nào, chỉ
cần phá được trận, chúng ta sẽ lấy được vô số bảo vật cực tốt đó.
Một tu sĩ Kim Đan tầng tám lớn tiếng cỗ vũ mọi người.
Lúc tu sĩ tầng tám này biết tin chạy tới thì đám người Thụ Đệ hay là Địch Cửu thì cũng đã vào trong đó hết mất rồi.
Thân là một Kim Đan tầng tám gần như là tồn tại mạnh nhất trong Thiên Mạc
rồi, đương nhiên sẽ không cam lòng nhường đồ tốt lại cho người khác rồi, cho nên y liền tụ tập tất cả tu sĩ ở đây lại, cùng nhau liên thủ tấn
công cái đại sát trận này.
Lại tiếp tục cố gắng thêm mấy ngày nữa thì cái đại sát trận này cuối cùng cũng không kiên trì nổi nữa, phát ra âm thanh vỡ vụn.
Lần này thì mọi người cũng không cần tu sĩ Kim Đan tầng tám kia nói thì
cũng biết cái trận pháp này cũng không chịu được bao lâu nữa, sắp sửa
phá trận được rồi.
Hơn hai trăm pháp bảo đồng loạt tấn công, tuy
rằng có mấy người bị không gian phong nhận giết chết nhưng mà cái đại
sát trận này cuối cùng cũng bị mọi người liên thủ phá vỡ.
Gần hai trăm người chen lấn chạy vào, điên cuồng chạy về phía cửa động có ánh sáng xanh kia.