Trong phưởng thị các loại cửa hàng lâm lập, thương phẩm rực rỡ muôn màu, trong đó còn có không ít cửa hàng buôn bán vật phẩm tu luyện, Linh
Dược, võ kỹ, binh khí… cái gì cần có đều có, bởi vậy phưởng thị cũng là
địa phương tụ tập tu luyện giả nhiều nhất.
Võ giả, có địa vị độc nhất vô nhị, trên đời này cường giả vi tôn, thực lực tối thượng, võ giả đều mạnh hơn người thường vô số lần, tự nhiên là để người kính sợ.
Chẳng qua cũng không phải bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành võ giả, phải
ăn khó khăn vượt quá người bình thường, huống chi muốn trở thành một võ
giả, thậm chí không phải nỗ lực đơn thuần là có thể làm được.
Đỗ Thiếu Phủ muốn mua vật phẩm mà Chân Thanh Thuần liệt kê, đại bộ phận
đều là Linh Dược. Tuy từ trên người Sấu Hổ cướp đoạt đến một ít Linh
Dược, nhưng xa xa không đủ, huống chi phương pháp luyện thể kia, cũng
cần không ít Linh Dược.
Bởi vậy Đỗ Thiếu Phủ suy nghĩ muốn mua
được tất cả vật phẩm trên danh sách, khẳng định là giá trị xa xỉ, trừ
khi bán đi một ít thứ tốt trong hai cái Túi Càn Khôn, bằng không mình
khẳng định mua không nổi.
Đỗ gia có cửa hàng, cũng chuyên môn
buôn bán Linh Dược, binh khí, còn có võ kỹ, đan dược. Đương nhiên, võ kỹ cùng đan dược đều ở trình tự không cao.
Gia tộc khác ở phưởng
thị có cửa hàng cùng loại, nhưng giống nhau đều sẽ không có đồ quá tốt,
chỉ có thể đủ thỏa mãn nhu cầu trong Thạch Thành, tuy Thạch Thành là một thành thị, nhưng dù sao cũng chỉ là nơi biên thuỳ, không có cách nào
tìm được đồ vật quá tốt.
Hiệu buôn Đỗ gia, Đỗ Thiếu Phủ đi vào cửa hàng Đỗ gia.
- Gặp qua Thiếu Phủ thiếu gia.
Trong hiệu buôn Đỗ gia có hai hán tử tráng kiện nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đều
sửng sốt, rõ ràng rất ngoài ý muốn, theo sau lập tức cung kính hành lễ.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu ý bảo hai người không cần đa lễ, lấy ra một gói đồ đã sớm chuẩn bị tốt cùng một danh sách đưa cho hai đại hán nói:
- Giao mấy thứ này cho chưởng quỷ của các ngươi tính toán một chút được bao nhiêu Huyền tệ, mặt khác ta còn muốn mua vài thứ.
Dù sao muốn mua gì đó cùng Linh Dược, nước phù sa không chảy ruộng người
ngoài, số lượng còn khá lớn, Đỗ Thiếu Phủ lựa chọn đầu tiên đương nhiên
là cửa hàng Đỗ gia nhà mình.
Hai đại hán tiếp nhận gói đồ cùng
danh sách, sau đó nghi hoặc đi tìm đại chưởng quỷ, Đỗ Thiếu Phủ thì ngồi ở trong cửa hàng chậm rãi đánh giá, trừ hồi còn nhỏ đã tới cửa hàng này vài lần ra, này vẫn là lần đầu tiên đến.
Cũng không bao lâu, đại chưởng quỷ tự mình chạy ra đón.
- Thiếu Phủ, sao ngươi lại tới đây.
Đại chưởng quỷ là một trung niên khoảng bốn mươi, thân hình gầy gò, người
không cao, nhưng hai mắt sáng ngời, vừa thấy liền biết là người cực kì
khôn khéo.
Đỗ Thiếu Phủ nhận thức trung niên này, tên là Đỗ
Bình, tộc nhân Đỗ gia dòng chính, nghe nói thiên phú tu võ không cao,
bởi vậy liền phụ trách hiệu buôn Đỗ gia. Phải biết rằng ở thế giới dùng
võ vi tôn này, thiên phú tu luyện không cao, dù làm chưởng quỷ hiệu buôn Đỗ gia, nhưng ở Đỗ gia địa vị cũng không quá cao. Nên bình thường căn
bản không có trở về Đỗ gia, ngày lễ ngày tết mới trở về bái tế tổ tông
một chuyến.
- Bình thúc, ta muốn gì đó cửa hàng có không?
Đỗ Thiếu Phủ đối với Đỗ Bình có chút tôn kính, nhớ hồi còn nhỏ, vị Bình
thúc này mỗi lần trở về đều sẽ cho bọn tiểu bối không ít kẹo, cũng không thể thiếu một phần của mình, thậm chí so với người khác càng nhiều một
ít.
- Có là có, bất quá ngươi muốn gì đó cũng không ít, có chút
còn là vật khan hiếm, ta cần một chút thời gian chuẩn bị, đến lúc đó sau khi ta chuẩn bị tốt, sẽ mang về cho ngươi được không?
Đỗ Bình
nhìn Đỗ Thiếu Phủ, có không ít nghi hoặc, hai tháng nay trong nhà phát
sinh một ít sự tình, hắn tự nhiên có nghe nói, mà hiện tại Đỗ Thiếu Phủ
cần vật phẩm, hắn tự nhiên nhìn ra được đều là vật phẩm Linh Phù Sư mới
có thể dùng, huống chi vừa rồi Đỗ Thiếu Phủ đưa tới danh sách, đều là
giá trị xa xỉ, xem ra trong tộc đồn đãi không sai, thiếu niên trước mắt
này giả ngu hơn mười năm.
Đỗ Thiếu Phủ hơi do dự một chút, sau đó gật đầu nói:
- Vậy được rồi.
- Còn quên nói một chuyện, ngươi đưa tới vật phẩm cũng không tiện nghi,
tổng cộng giá trị hai vạn một ngàn Huyền tệ, này cũng là giá cao nhất
của thị trường. Bất quá ngươi mua gì đó ta tính phí tổn thấp nhất cho
ngươi, cũng cần một vạn năm ngàn Huyền tệ, còn lại sáu ngàn Huyền tệ đều ở trong này.
Đỗ Bình đưa cho Đỗ Thiếu Phủ một tấm thẻ cực kì tinh xảo, phía trên có khắc họa ký hiệu nói:
- Đây là thẻ Huyền tệ, đến địa phương nào cũng có thể dùng.
- Cảm ơn Bình thúc.
Đỗ Thiếu Phủ không có khách khí, cửa hàng nhà mình tự nhiên sẽ không hố
mình, nếu không bởi vì là cửa hàng nhà mình, sợ là mình bán ra còn không nhất định có thể mua đủ, phải biết rằng buôn bán Linh Dược, lợi nhuận
là cực kỳ lớn.
- Sau khi trở về, thay ta hỏi thăm cha ngươi một tiếng.