Trong vi diện của Huyền Ma cung, Huyền Mục lão tổ đứng trong hư không
nhìn Tam Sinh đảo, Phật môn trong Ma cung. Niết Bàn thiền viện trên Tam
Sinh đảo không còn bị sương mù bao phủ, đã mất đi vẻ huyền ảo của năm
nào. Nước mắt lăn xuống từ đôi hàng mi thanh tú. Kẻ đã khiến tu chân
giới kinh sợ mà gọi ba tiếng lão ma đầu giờ này đang khóc. Mười năm nay, lần nào nhìn thấy Tam Sinh đảo là trong lòng lão lại nhói đau, mắt
không kiềm được mà rơi lệ. Mái tóc vốn đã bạc trắng vì Vô Cấu Thể đại
thành dường như lại càng nhợt nhạt hơn.
Lão đáp xuống Tam Sinh
đảo, đứng trước Lưu Vân am. Mười sáu năm trước lão đã bồng Huyền Tĩnh
quỳ trước Lưu Vân am, cầu xin Như Lai cứu đứa cháu đích tôn của lão. Tuy bị Như Lai chuốc mê dược rồi bị giam ở dưới Trấn Ngục tỉnh, lão chưa
từng hối hận, thậm chí còn có chút vui mừng vì Như Lai đã đồng ý cứu
cháu của mình.
Cánh tay có chút run rẩy đẩy nhẹ cửa gỗ. Ở bên
trong căn phòng đơn sơ mộc mạc, một thiếu nữ ôn nhu ngồi bên cạnh giường ngọc, mình khoác một bộ váy lam, thuần khiết như Vô Tận hải, trang điểm thanh thoát. Mắt ngọc trìu mến nhìn hài tử sáu tuổi đang say giấc trên
giường, đôi môi đỏ hồng như hoa anh đào đôi lúc lại nở nụ cười hồn
nhiên.
Tiếng bước chân kéo thiếu nữ trở về với thực tại. Ánh mắt nàng liền trở nên u buồn. Trong khoảnh khắc này, chỉ lướt nhìn nàng đã
đủ làm cho ác ma cũng phải nổi lòng thương cảm.
Nàng đứng dậy, khụy gối khom người, cung kính hành lễ với Huyền Mục:
"Huyền Hạ, vì sao ngươi cứ mãi cố chấp như vậy? Thần hồn của Huyền Tĩnh đã tan biến, thân xác của nó còn sinh cơ chỉ là bởi vì Vô Cấu thể đã câu thông với thiên địa, thay nó tự hành mà thôi."
Thiếu nữ đó thì ra chính là Huyền Hạ. Cô bé luôn ngây ngô bám lấy Huyền Tĩnh năm ấy bây giờ đã là một đại mĩ nhân.
Huyền Hạ cúi mặt, nước mắt lã chã rơi.
Năm ấy, trong lúc bày bố Phục Ma trận và dạy cách sử dụng U Linh cổ cầm cho nàng, Huyền thường hay xoa đầu nàng, cười nói với nàng rằng:
"Hạ Nhi! Đừng đau lòng! Khi muội cười thì rất rất xinh đẹp. Sau này nhớ phải luôn cười thật nhiều!"
Tuy không hiểu vì sao Huyền nói vậy, nhưng lúc đó Huyền Hạ vẫn nhoẻn miệng cười tươi, gật đầu hứa với Huyền.
Mãi đến hôm trước khi diễn ra trận chiến với Vô Song lĩnh, Tĩnh tuy luôn
trầm lặng ít khi mở miệng vẫn phân thần truyền âm với nàng, giảng giải
chuyện duyên hợp- duyên tan và sinh ly tử biệt cả nữa ngày:
"Này Hạ Nhi! Trong cuộc đời duyên có hợp thì phải có tan..."
"... Sinh diệt của nhân duyên làm thân tâm chúng ta đau khổ. Hạ Nhi! Muội
phải cố gắng quán triệt. Khi nhìn thấu bản chất của duyên thì tâm sẽ
không còn giao động, chấm dứt phiền não, đạt được giải thoát."
Cô bé Huyền Hạ lúc đó không hiểu gì cả, vẫn cố gắng mở mắt, ép mình không
được ngủ gật "trong lớp", cố gắng nhớ được lời nào thì hay lời ấy.
Sau khi Huyền Tĩnh ra đi thì nàng mới biết tất cả những lời nói đó là những lời từ biệt và chúc phúc của bọn hắn.
Hai vị thiếu chủ ca ca nhất định không muốn thấy nàng khóc vì họ. Thế nên
nàng cố ép đau thương vào lòng, lấy tay áo lau nước mắt rồi nói:
"Cung chủ! Hai vị thiếu chủ ca ca thần thông quảng đại, trí tuệ vô biên,
không bao giờ làm chuyện gì mà họ không chắc chắn. Thần hồn của họ nhất
định vẫn còn, họ sẽ mau chóng trở lại. Tiểu nữ cầu xin người cho tiểu nữ tiếp tục ở lại Tam Sinh đảo trông chừng thân thể của họ."
Huyền Mục lão tổ thở dài:
"Nha đầu ngốc! Ngươi muốn ở lại đây bao lâu thì cứ ở, ta nào cấm đoán. Ta
chỉ mong ngươi sớm tỉnh táo lại. Hai đứa nó cũng không muốn nhìn thấy
ngươi như vậy đâu."
Nhìn Huyền Hạ cố chấp, lão cũng không biết
nói gì hơn. Lão tiến đến bên cạnh giường, nhìn gương mặt thanh tú có bảy tám phần giống lão. Huyền Tĩnh nằm đó, hơi thở ra vào đều đặn, mạch đập cường thịnh, nào giống một người đã chết. Tuy biết đây chỉ là bởi vì
ảnh hưởng của Vô Cấu thể, mỗi lần nhìn hắn, trong lòng lão lại dấy lên
hi vọng.
Cháu lão là rồng giữa loài người, mọi việc hắn đều tính toán chi ly, làm sao có thể dùng biện pháp đồng quy vu tận như thế
được. Cho dù Tĩnh có phát tâm nguyện đại hùng đại từ bi mà xả thân để
bảo vệ Nhân giới thì Huyền cũng sẽ tuyệt không làm theo. Ma đạo vốn ích
kỷ, mà đại trận đó rõ ràng là do Huyền một tay bố trí. Hắn nhất định là
đã tính trước lối thoát.
---
Huyền quả thật là đã tính trước lối thoát, thế nhưng hắn trăm ngàn lần không thể ngờ là lối thoát đó lại dẫn hắn vào ngõ cụt.
Không có thân thể để tu luyện ma khí, nếu sau này Tĩnh đắc đạo thành Phật thì hắn chỉ còn đường chết. Thế nên hắn quyết định dùng biện pháp cực đoan
để tu ma đạo, rèn luyện ma tâm.
Trước đây tâm ma của hắn vốn
khởi nguồn từ phiền não do biệt ly và sanh tử gây ra lúc sư phụ chết đi. Ma chủng mở, hắn ngộ ma đạo. Trong khoảnh khắc đó, hắn tham muốn thực
lực cường đại, đủ để khống chế pháp tắc luân hồi và nhân quả, diệt đi
tất cả phiền não.
Sau khi ngộ đạo, hắn không tiếp tục luyện rèn luyện ma tâm. Bởi hắn biết đích đến cuối cùng của ma đạo là một chữ "Loạn".
Tâm loạn như ma. Không có chánh kiến, không có trật tự, tất cả các pháp đều phải loạn động.
Phật hướng tịnh, ma hướng động
Nhân quả của hắn và Tĩnh đã hoàn toàn hòa nhập vào nhau. Các duy nhất để
tách rời là phải có một kẻ bị diệt. Nếu Tĩnh muốn nhập cõi Niết Bàn thì
bắt buộc phải diệt được Huyền. Nếu Huyền muốn nhập cõi Hỗn Nguyên thì
phải đồng dạng phải diệt được Tĩnh.
Huyền cải biến Ma ngục của
mình thành nơi thí luyện, một cõi địa ngục thật sự. Xác chết trôi nổi
trong biển máu. Xương cốt chất thành từng ngọn đồi nhỏ. Bầu trời đen kịt có huyết vân trôi nổi.
Hắn lơ lững trong hư không, hai tròng mắt đỏ ngầu, tóc tai bù xù, cảm xúc trên gương mặt thay đổi liên tục:
Máu huyết tụ thành vô số huyết châu đủ mọi kích cỡ, bay lượn xung quanh hắn.
Hai cô bé Huyền Đông và Huyền Hạ vừa cười vừa chạy đến trước mặt hắn, chưa
kịp mở miệng, thì Huyền Đông liền bị một viên huyết châu bắn thủng sương sọ. Huyền Hạ gào khóc, ai oán nhìn hắn. Nàng chưa kịp trách cứ thì liền bị một viên huyết châu to như căn nhà nghiền nát.
Huyền đã ở
trong huyễn cảnh chém giết này mười năm để tu luyện yếu tố cơ bản nhất
của ma tâm, sát tâm. Hắn đã giết vô số người, già có trẻ cũng có, ác
nhân có, thánh hiền cũng có, địch nhân có, quyến thuộc cũng có. Hắn lấy
tay bịt mặt, lớn tiếng cười.
- Ma tâm tiểu thành
Ảo cảnh
biến mất, Ma ngục lại trở thành khoảng không gian tối đen như lúc trước. Một điểm sáng lóe lên. Huyền ngồi trên đài sen chậm chạp mở mắt. Sát ý
bùng nổ, ma âm gầm rú. Ma chủng vốn đã ngủ say lại bắt đầu cọ quậy.
---
Ở sâu dưới lòng đất bên trong Long tộc mộ địa, có hai đám người đang dằn
co chiến đấu. Một bên là những kẻ xâm nhập mộ địa tìm truyền thừa, một
bên là đám người canh mộ. Có cự thú uy vũ cũng có nữa người nữa thú
nhanh nhẹn linh hoạt.
Sau khi những yêu tu chạy đến nơi này thấy được linh hồ rộng lớn cùng tòa cung điện được đẻo ra từ linh thạch thì
toàn bộ trở nên điên cuồng. Bọn chúng không nói một lời, lao vào chiến
đấu với những người canh mộ. Thỉnh thoảng còn có kẻ nhân cơ hội chiến
loạn, đánh lén, giết đồng đội của mình. Dẫu sao thì ít đi một người thì
bàn ăn sẽ dư ra được một chén canh, một miếng thịt.
Dù là ở ngay bên cạnh linh tuyền cùng linh thạch, nhưng không ai có thể thi triển
thần thông. Linh lực ở nơi này vừa phát ra liền lập tức bị hút vào bên
trong cung điện kia.
Có một yêu tu cố dùng linh thạch để kích
hoạt phi kiếm, linh thạch vừa bể nát thì linh khí đã hoàn toàn tiêu
thất. Một con chim ưng cao gấp đôi một người trưởng thành lấy cánh làm
đao, chém ngang eo của hắn.
Cự ưng này chính là lão canh mộ Cổ Phi hóa hình.
"Tên ngu xuẩn! Ở trước mặt Long vương mà cũng dám dùng linh lực điều động pháp bảo."
Vừa nghĩ, lão vừa đập cánh, bay về phía đội ngũ của Địch Lôi. Ở bên đó,
cháu gái của lão là Cổ Linh cùng xác chết của đám trẻ trong làng được
treo cao trên cột.
Nhìn thấy chiếc vòng cổ trên người Cổ Linh, lão lại càng giận giữ, đôi mắt ưng ẩn chứa một tia băng lạnh.
Ở phía bên kia, Cự viên Địch Lôi không vội vàng tham gia chiến đấu, hắn đứng đó quan sát, chờ đợi.
Trên đường đến đây, hắn tra đã tỉ mỉ tra khảo Cổ Linh, biết nàng là cháu gái của thủ lĩnh đám người canh mộ. Hắn cũng từ nàng biết được chỉ có lão
mới biết cách mở ra huyệt mộ của Long vương.
Khi thấy một cự ưng đang lao về phía hắn, gương mặt đằng đằng sát khí, hắn liền biết đó
chính là người hắn cần tìm. Địch Lôi ra lệnh cho lão quản gia Tề Nhân
đang đứng bên cạnh:
"Tề lão, phải bắt sống, không được giết!"
"Vâng, thiếu gia!"
Tề Nhân biến thân thành cự viên, lao về phía Cổ Phi.
Quản gia của Viên tộc thì lại như thế nào. Cổ Phi chính là một trong những
thân vệ của Long vương, thế nên vô cùng am hiểu cận chiến, nhất là trong tình huống không có linh lực gia trì. Lão xoay người, lách sang bên
cạnh Tê Nhân, dễ dàng chém rụng một cánh vượn to lớn. Nhưng đúng lúc này tiếng hét thảm của Cổ Linh làm lão thất thần, phân tâm.
Cổ Phi
liếc mắt nhìn sang thì thấy Cổ Linh đang lăn lộn trên đất vì đau đớn.
Còn đang đau sót cho cháu gái của mình thì lão đã bị Tề Nhân dùng cánh
tay còn lại đấm lão lún vào mặt đất.
Địch Lôi ngưng thôi thúc vòng nô lệ trên cổ của Cổ Linh, nhe răng vượn, nhìn thân hình mỹ miều, cười nói:
"Ha ha! Nàng làm rất tốt! Lát nữa, sau khi xong việc, ta nhất định sẽ ban thưởng cho nàng." Lời hành giả:
Thôi rồi! Cu Huyền hình như hỏng rồi! Nhấn thích thả tim, cho hắn chút tình thương để sưởi ấm tâm hồn bé nhỏ đi các đạo hữu!