Sau khi dừng lại tắm rửa cơ thể ở một đoạn suối, Dương và Tích Thi nhanh chóng trở về căn nhà gỗ.
Lửa khói nghi ngút cùng thức ăn đã nấu sẵn, mùi hương lan tỏa khiến bụng Dương và Tích Thi cùng kêu than.
Hai người nhanh chóng tiến đến căn nhà, nhưng ngạc nhiên là Tịnh Nghiên không ra đón mà nằm yên trong gian nhà.
Dương thử gọi một tiếng nhưng Tịnh Nghiên không đáp lại, hắn liền bước vào
nhà và nhận ra Tịnh Nghiên đang trông rất mệt mỏi, sờ vào trán, Dương
đoán rằng Tịnh Nghiên đang bị cảm lạnh.
Nhờ môi trường trong sạch
và có linh lực bảo vệ nên người luyện hồn rất ít khi mắc những chứng
bệnh thông thường. Nhưng trong Thế Giới Chỉ không dùng được linh lực,
cộng với thời tiết thay đổi quá thất thường, lại đau buồn vì cái chết
của em trai nên khiến Tịnh Nghiên ngã bệnh.
Tích Thi không biết
điều này, cũng chưa thấy qua người trưởng thành nào bị cảm lạnh cho nên
khi nhìn thấy Tịnh Nghiên nằm thở yếu ớt, Tích Thi còn tưởng là do bị
Dương làm tình quá độ mà ra.
Nghĩ vậy nên Tích Thi bắt đầu lo lắng cho bản thân, nàng nghĩ cảm giác hai chân mỏi nhừ hiện tại là triệu
chứng đầu tiên, có lẽ không lâu nữa nàng cũng nằm thoi thóp như Tịnh
Nghiên.
"Tịnh Nghiên cảm lạnh rồi, nàng giúp ta chăm sóc Tịnh
Nghiên nhé, ta đi hái thuốc." Dương quay sang nói với Tích Thi rồi vội
vã rời đi.
Khi Dương vừa đi, Tịnh Nghiên mơ màng tỉnh dậy, chỉ
thấy Tích Thi ngồi cạnh mình, Tịnh Nghiên hỏi một cách yếu ớt: "Ngụ Kiên đâu?"
Tích Thi đáp: "Ý ngươi là Võ Phi Dương hả? Hắn đi hái thuốc để trị cảm cho ngươi rồi."
Nghe thế, Tịnh Nghiên cố gượng dậy nhưng bị Tích Thi ngăn lại: "Nằm nghỉ đi, yếu như thế mà còn muốn làm gì?"
Tịnh Nghiên đáp: "Ta đi uống nước."
"Được rồi, cứ nằm đó!" Tích Thi nói rồi ra ngoài, lát sau nàng mang vào một cốc gỗ chứa nước ấm.
Tịnh Nghiên định ngồi dậy uống nước, nhưng Tích Thi đến đỡ lấy cổ nàng và kề ly vào môi Tịnh Nghiên.
"Không ngờ có ngày ta bưng nước cho ngươi uống!" Tích Thi cười từ giễu.
"Cảm ơn..." Tịnh Nghiên cảm kích nói.
Con người là vậy, có những người gần như cả đời thù ghét nhau nhưng có thể chỉ vì một lần hoạn nạn mà trở thành tri kỉ.
Tích Thi luôn đố kị và bắt nạt Tịnh Nghiên, nhưng Tịnh Nghiên chưa bao giờ
có hành vi đáp trả, càng chưa từng làm gì tổn hại đến Tích Thi. Lúc này, nghĩ lại mọi chuyện đã qua, Tích Thi cảm thấy những gì mình từng làm
thật là vô nghĩa và ngu ngốc.
Tịnh Nghiên luôn cho rằng Tích Thi
là một người phụ nữa độc ác, sẽ tìm mọi cách hãm hại nàng cho đến khi
nàng chết. Nhưng hành động liều mình cứu Tịnh Nghiên khi nàng bị hút vào vòng xoáy, cộng với hành động ân cần hiện tại, Tịnh Nghiên chợt hiểu ra rằng bản chất Tích Thi không hề ác độc.
"Tại sao lúc trước ngươi luôn thích bắt nạt ta?" Sau một hồi im lặng, Tịnh Nghiên cất tiếng hỏi.
Tích Thi trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Vì ngày xưa ngươi hơn ta về mọi mặt,
giàu hơn, danh giá hơn, xinh đẹp hơn. Ta muốn dím ngươi xuống để mình
phải là người nổi bật nhất trong mắt mọi người."
Nói đoạn, Tích
Thi lắc đầu: "Nhưng giờ ta mới biết ngày xưa ta quá trẻ con và ích kỷ,
ta nhận ra dù nổi bật trong mắt hàng triệu người cũng không ý nghĩa bằng được nhìn thấy bản thân trong ánh mắt của một người."
"Người đó là Võ Phi Dương?" Tịnh Nghiên suy nghĩ rồi tò mò hỏi.
Tích Thi gật đầu đáp: "Có lẽ thời gian quá ngắn để có thể khẳng định điều đó, nhưng lúc này ta đang cảm thấy như vậy."
Rồi Tích Thi quay sang hỏi Tịnh Nghiên: "Không phải ngươi cũng yêu hắn sao?"
Tịnh Nghiên gật đầu.
Tình yêu cũng có nhiều cách bắt đầu, có những người thì chọn đối tượng tìm
hiểu cho đến khi cảm thấy hài lòng thì mới yêu, có những người quen biết nhau một thời gian, dần tìm ra sự đồng điệu và yêu, cũng có những
trường hợp dù gặp nhau ngắn ngủi nhưng lại ngập đầy cảm xúc nên yêu.
Nhìn thấy Tịnh Nghiên đang mơ màng mỉm cười, Tích Thi khó hiểu hỏi: "Ngươi không ghen sao?"
Tịnh Nghiên đáp: "Ta từng ở tổ chức của hắn một thời gian nên nghe qua rất
nhiều sự tích tình trường của hắn, có lẽ vì biết trước nên cũng dễ chấp
nhận."
Tịnh Nghiên từng làm việc ở nhà ăn của Hắc Đạo, là nơi các
thành viên tụ tập ăn uống nhậu nhẹt. Có lần nhậu say nhưng hết chủ đề
chém gió nên Vu Sinh kể chuyện Dương thường tìm cách lẻn sang kí túc xá
nữ thời còn đi học, sau đó thì rất nhiều thành tích khác cũng lòi ra,
Hắc Phù Đổng thì hé lộ chuyện Dương sống thử với Bạch Điệp trong Địa Tâm Cảnh, còn bịa thêm rằng vì sống thử không hợp nên đã chia tay, Long
Chúc Lôi thì kể chuyện lần đầu gặp Dương khi đi uống đá me ôm, Long Chúc Phong tâm sự từng mấy lần canh cho Dương làm bậy, Hoài Bão thì đâm thêm một cú rằng mỗi lần gặp là lại thấy Dương có người yêu mới, Độc Hành
mang máng nhớ rằng hắn từng đánh nhau với Dương và cô bạn gái tên Thần
Gió hay gì đó, Thích Đông sáng tác câu chuyện Dương phụ tình nên bị Ngân Hà truy sát, Thâu Thiên thì oăng oẳng sủa rằng Dương từng làm trò súc
vật với gà trống thiến dù Thâu Thiên đã can ngăn hết lời.
Nhớ lại
đoạn kí ức này, Tích Thi không khỏi phì cười, không ngờ rằng từng nghe
qua sự tích hào hùng như vậy của Dương mà nàng vẫn có thể vướng vào.
Tích Thi nhìn Tịnh Nghiên mỉm cười mà trong lòng khó hiểu, yêu phải kẻ đa
tình mà có thể cảm thấy hạnh phúc sao? Nhưng Tích Thi chợt nghĩ lại
chính bản thân nàng cũng bị Dương chinh phục dù biết Dương đã có Tịnh
Nghiên.
Tích Thi trầm ngâm rồi nói: "Hắn đa tình là thật, nhưng ta mong sự đa tình của hắn cũng là thật, nghĩa là hắn thật lòng với cả hai chúng ta, chứ không như loại người giống lão Trịnh Gia Đổ kia, cũng là
đa tình, nhưng là sự đa tình giả dối."
Nói xong, Tích Thi chợt
thấy mặt Tịnh Nghiên lộ nét xấu hổ thẹn thùng, nghĩ lại câu "cả hai
chúng ta" mà mình vừa nói, Tích Thi cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Trong vô thức, nàng đã chấp nhận chia sẻ tình yêu với Tịnh Nghiên một
cách vô điều kiện.
Tịnh Nghiên cũng vì ý nghĩ này mà thẹn thùng,
có ai ngờ rằng, hai người dành cả thời thiếu nữ thù ghét nhau, cuối cùng lại trở thành chị em chung chồng.
"Xin lỗi về tất cả..." Tích Thi hít một hơi thật sâu rồi nói với Tịnh Nghiên một lời xin lỗi chân thành.
Tịnh Nghiên mỉm cười: "Chờ ta khỏe lại, hai ta cùng hợp sức trị cho tên giả mạo kia một trận!"
Tích Thi nghe thế liền bật cười, sau đó Tích Thi tò mò hỏi Tịnh Nghiên về
duyên cớ gặp gỡ Dương và những chuyện khi nàng ở Hắc Đạo...
Vì
từng được Google truyền cho kiến thức về thảo dược, cộng thêm trong Thế
Giới Chỉ trồng rất nhiều thảo dược nên Dương dễ dàng tìm được những thảo dược trị cảm và bồi bổ mang về.
Về đến nơi, nghe trong nhà có tiếng Tích Thi và Tịnh Nghiên cười nói vui vẻ, Dương ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lại một ngày trôi qua, nhờ có thuốc của Dương nên Tịnh Nghiên nhanh chóng
hồi phục, nhưng thời tiết càng lúc càng giá lạnh rồi đổ một trận mưa
tuyết.
Tuyết rơi dày đặc, cũng may là Dương kịp tích trữ gỗ dưới sàn và xây một lò sưởi trong nhà.
Dương quấn chăn lặn lội trong tuyết để trở về, trên tay cầm vài con cá bị đóng băng.
Vào nhà, Dương run lẩy bẩy nhào đến ngồi co ro trước lò sưởi đang đỏ rực ánh lửa than.
Nhiệt từ lò sưởi như khiến Dương hồi sinh, cơ thể dần ấm lên, hắn liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
"Nhìn cái gì mà nhìn!" Tích Thi thấy Dương liếc nhìn liền hỏi.
Lúc này Tích Thi và Tịnh Nghiên đang nằm ôm nhau trong chăn.
Dương trợn mắt hỏi: "Khi ta liều mạng đi kiếm ăn thì vợ ta ở nhà bị người khác ôm ấp, ta không được nhìn?"
Nghe thế, Tích Thi khúc khích cười nói: "A! Đừng hiểu nhầm! Chúng ta không chỉ ôm ấp mà còn làm bậy với nhau nữa!"
Nói đoạn, Tích Thi đặt tay nàng lên ngực Tịnh Nghiên và cố tình kéo chăn ra cho Dương nhìn thấy.
Dương trợn mắt quát: "Không được sờ vào bình sữa của ta!"
Tịnh Nghiên khúc khích cười vì nhột, nàng hùa theo Tích Thi, liếc nhìn Dương và nói: "Xin lỗi anh, giờ em thuộc về Tích Thi."
Khi Tịnh Nghiên đang nói, Tích Thi nắm lấy tay nàng và kéo sang đặt lên ngực mình.
Hai mỹ nhân xoa nắn ngực nhau và cùng liếc nhìn Dương bằng ánh mắt trêu chọc.
Dương ôm đầu phản đối: "Không được đâu! Làm như vậy là đồng tính đó! Để ta giáo dục giới tính lại cho hai nàng!"
Nói xong, Dương lao vào hai nàng khiến hai nàng la lên thất thanh và lăn mình tránh né.
Dương vồ được Tịnh Nghiên, hắn ngồi lên mình nàng và dùng hai tay chụp vào
đôi gò ngực sữa, vừa xoa nắn vừa nói: "Cái này là của ta!"
Tích Thi len lén lấy chăn trùm lên đầu Dương và kéo Dương ra cho Tịnh Nghiên thoát thân.
Tịnh Nghiên vừa thoát thì Dương kéo chăn ra và vật Tích Thi nằm úp bụng trên đùi mình, hắn vạch váy Tích Thi lên để lộ ra cặp mông cong trắng ngần
rồi dùng tay vỗ vào chan chát.
"Này thì giành!"
Tích Thi la
lên oai oái, Tịnh Nghiên liền giữ tay Dương để Tích Thi bò ra khỏi người hắn, nhưng hậu quả là Dương xoay người lại ôm eo Tịnh Nghiên, Tịnh
Nghiên người muốn chạy, nhưng Dương liền kéo nàng lui lại khiến mông
nàng va vào phần thân dưới của hắn.
Dương không có quần mặc nên
phải lấy áo làm quần, khi mông Tịnh Nghiên va vào thì khúc thịt vô tình
lộ ra và bị ép vào giữa mông Tịnh Nghiên. Sẵn thế, Dương liền đẩy hông
vài cái tạo ra cảnh giống như hai người đang quan hệ.
Tịnh Nghiên xấu hổ đỏ bừng mặt, Tích Thi cũng trợn tròn mắt, chỉ định đùa chút thôi, không ngờ tên Dương này dâm tặc đến vậy.
"Tích Thi... cứu... ư..." Vì Dương đẩy mạnh nên tiếng kêu cứu của Tịnh Nghiên bị ngắt quãng rên rỉ như đang quan hệ thật, điều này khiến nàng vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Tích Thi nhìn cảnh này cũng cười nắc nẻ, nàng vừa cười vừa nói: "Đừng lo, ta đến cứu ngươi!"
Tích Thi xông vào, nhưng nói một đằng làm một nẽo, không những không giúp
Tịnh Nghiên, Tích Thi còn vạch váy Tịnh Nghiên lên đến eo và kéo quần
lót nàng xuống cho Dương dễ bề hành động.
Không những vậy, Tích Thi còn cầm lấy dương vật của Dương để giúp hắn tìm đúng đường tiến vào âm đạo Tịnh Nghiên.
"Tích Thi! Đồ phản bội!" Tịnh Nghiên khóc không ra tiếng, bị Dương xơi đã
thôi, còn bị Tích Thi chứng kiến khiến nàng xấu hổ không chịu nổi.
Nhưng điều này cũng khiến nàng cảm thầy kích thích khó tả, dâm thủy ào ạt tiết ra giúp Dương dễ dàng đưa dương vật tiến sâu vào.
Tích Thi lúc này nhìn dương vật gân guốc của Dương đang đâm sâu vào cửa mình của Tịnh Nghiên mà tim đập thình thịch, cảnh tượng này khiến nàng ghen
thì ít mà kích thích thì cực kì.
Dương thì sau khi đẩy dương vật
vào và được dâm thủy bôi trơn, hắn liền rút ra và đẩy vào vài cú mạnh
lút cán khiến Tịnh Nghiên đơ người ngã bẹp xuống.
Dương nhìn sang Tích Thi.
Thấy Dương nhìn mình bằng ánh mắt hổ đói, Tích Thi xua tay nói: "Hai người cứ làm đi, đừng để ý đến ta..."
Nhưng hổ đói sao có thể không vồ mồi, Dương lao đến giữ chặt hai tay Tích Thi và dùng đùi mình tách hai chân nàng ra.
Dương vật của Dương cứng khỏe đến nỗi có thể dùng để vén đáy quần lót của Tích Thi ra và xông vào.
"A!" Tích Thi thốt lên sung sướng khi dương vật ướt đẫm của Dương đâm sâu vào cửa mình nàng.
Đẩy vài cái cực mạnh khiến Tích Thi dại đi trong cơn sướng khổ đồng hành,
Dương mới dừng lại và trêu nàng: "Còn dám giành bình sữa với ta nữa
không? Ha ha!"
Tích Thi lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng! Thiếp chừa rồi! Tha cho thiếp!"
Dương bật cười ha hả rồi rút dương vật ra, sau đó kéo cả hai nàng ôm vào lòng.
"Dâm tặc!" Tích Thi khẽ lầm bầm khi nằm nép trong lòng Dương, âm đạo nàng
ngứa ran vì khoái cảm đứt đoạn nhưng trong lòng thì ngọt ngào khôn xiết.
Tịnh Nghiên thì dụi đầu vào vai Dương, cũng như Tích Thi, ân đạo nàng đang
ướt đẫm trong ham muốn, gương mặt đỏ bừng trong nỗi e thẹn ngọt ngào.
Hai nàng cùng vô thức đưa tay tìm xuống dương vật của Dương và cùng bật cười vì chạm tay vào nhau.
Là người chủ động và có kinh nghiệm hơn, Tích Thi từ từ cúi đầu xuống rồi
hé đôi môi xinh đẹp hôn vào dương vật của Dương trước ánh mắt ngạc nhiên của Tịnh Nghiên.
Cảm giác ấm áp từ đôi môi và ẩm ướt từ đầu lưỡi của Tích Thi dần lan khắp dương vật mình khiến Dương rùng mình vì sung sướng.
Vừa hưởng thụ sự phục vụ của Tích Thi, Dương vừa quay sang hôn vào đôi môi
thơm ngọt của Tịnh Nghiên, một tay hắn vuốt ve làn eo cong thon thả mát
rượi của Tịnh Nghiên, tay còn lại hắn xoa cặp mông tròn căng mọng ấm áp
của Tích Thi.
Tích Thi chăm sóc dương vật Dương một cách kĩ lưỡng
và say sưa, sau khi hôn lên khắp làn da sần sùi gân guốc, nàng dùng lưỡi liếm ướt tận gốc dương vật rồi hé môi ngậm cả đầu khấc to tướng vào
mồm, chiếc lưỡi mềm mại liền phối hợp mơn trớn khắp đầu khấc, tạo cho
Dương khoái cảm không nói nên lời.
Sau một hồi say sưa hôn Dương, Tịnh Nghiên liếc xuống Tích Thi rồi đỏ mặt thỏ thẻ với Dương: "Em cũng muốn thử!"
Trao cho Dương nụ cười e thẹn, Tịnh Nghiên khom người cúi xuống đối diện với Tích Thi.
Tích Thi liền nhả dương vật của Dương ra, Tịnh Nghiên lập tức tò mò hôn vào
dương vật Dương, lúc này trên thân dương vật ướt đẫm vì hòa trộn giữa
dâm thủy của hai nàng và nước bọt của Tích Thi, tạo thành một hỗn hợp
dâm hương dục vị.
Vừa chạm môi vào dương vật của Dương, Tịnh
Nghiên lập tức hiểu ra tại sao Tích Thi lại bú liếm say sưa đến vậy, môi nàng có cảm giác như tê dại và não nàng như cháy bùng trong cảm giác
kích thích ngọt ngào.
"Ư..." Tích Thi chợt bật ra một tiếng rên
dâm đãng, lí do là vì cửa mình ẩm ướt của nàng bị tay Dương tìm đến và
vuốt ve nhẹ nhàng. Bộ phận sinh dục bị người khác giới vuốt ve thì ai mà không bị kích thích.
Chính Dương cũng phải cắn răng ngăn mình rên rỉ, đôi môi thơm dịu dàng của Tịnh Nghiên đang chăm sóc dương vật hắn
một cách lóng ngóng nhưng cực kì đáng yêu, vì dương vật của Dương rất to nên nàng phải cố há mồm hết cỡ mới có thể ngậm vào, khi ngậm vào rồi
thì răng nàng bị vướng vào đầu khấc nên không thể nhả ra, cảnh này khiến Dương bật cười, tay hắn đưa xuống mò vào bầu ngực sữa mềm mại của nàng
để nâng niu.
Tích Thi đang bị Dương vuốt ve cửa mình, nàng nằm sấp chổng mông như một con mèo nhỏ, mặt nàng úp vào giữa hai chân Dương để
liếm hai hòn dái to tròn của hắn như liếm kẹo.
Lúc này Dương như
ông hoàng sung sướng, vừa ngắm hai mỹ nhân đang chổng mông dùng miệng
phục vụ bộ phận sinh dục mình, vừa tha hồ dùng tay khám phá cơ thể hai
nàng.
Sau một hồi nghịch phá khắp cơ thể hai nàng, Dương đặt tay
lên vuốt ve mái tóc của hai nàng, Tịnh Nghiên trao Dương cái liếc ngọt
ngào rồi lại say sưa bú liếm, còn Tích Thi thì rời môi khỏi hai hòn dái
của Dương để cùng Tịnh Nghiên chia sẻ khúc thịt to cứng sần sùi.
Nhìn hai đôi môi kiều diễm ướt át mơn trớn từng đoạn dương vật mình, Dương
chỉ hận không thể cùng lúc cắm dương vật vào cả hai đôi môi, đáng tiếc
là trong Thế Giới Chỉ nên hắn không thể long hóa vì long hóa cũng cần
một lượng linh lực làm chất xúc tác.
Căn phòng dường như đang nóng dần lên.
Tịnh Nghiên và Tích Thi vẫn say sưa bú mút, có lẽ trên đời không có thứ kem
ngon hay kẹo ngọt nào có thể khiến hai nàng mút hoài không chán như
dương vật của Dương, càng mút càng thích, càng liếm càng mê.
Mỗi người một bên, hai đôi môi liếm một đường dài từ gốc lên ngọn rồi vô tình hai cái lưỡi mềm liếm vào nhau.
Hai nàng nhìn nhau rồi cùng xấu hổ bật cười.
Nhìn thấy hai nụ cười xinh đẹp, Dương trêu chọc: "Lợi hại chưa? Sau này hai
nàng có xích mích cãi vã gì cứ bảo ta một tiếng, ta cởi quần ra cho hai
nàng bú cu giảng hòa."
Lời nói đùa tục tĩu của Dương khiến hai nàng đanh mặt lườm hắn, sau đó Tích Thi quay qua hỏi Tịnh Nghiên: "Tính sao?"
Tịnh Nghiên cười lém lỉnh đáp: "Xử hắn!"
Nói xong, hai nàng cùng quỳ cao lên đối diện Dương rồi cùng cởi sạch toàn
thân, đem hai cơ thể trần trụi mỹ miều nhào vào lòng Dương và cùng hôn
vào hai bên mặt hắn.
Bị xử kiểu này khiến Dương sướng không chịu
nổi, hai tay hắn ôm lấy hai cơ thể mềm mại tha hồ vuốt ve trong khi môi
hai nàng dần tìm đến môi hắn.
Ba luồng hơi thở phả vào nhau, ba
mùi hương cơ thể hòa làm một, môi của Tịnh Nghiên một bên, môi của Tích
Thi một bên, môi Dương cùng được hưởng cảm giác thơm thơm từ cả hai đôi
môi và còn được liếm vị ngọt ngọt từ cả hai chiếc lưỡi.
Ngực Dương có hai bầu ngực mềm mại từ hai bên nương tựa.
Dương vật của Dương bị mơn trớn bởi hai làn da đùi nõn nà mát rượi.
Hai bên hông Dương là hai nhúm lông quyến rũ đang cọ vào.
Sau một hồi thích mê vì được nếm hai chiếc lưỡi mềm mại, Dương lật hai nàng nằm ngửa xuống cạnh nhau, còn hắn quỳ bò trên hai nàng, hắn nhìn hai
nàng, cười dâm tà rồi bắt đầu dùng miệng cắn phập vào ngực Tích Thi
khiến nàng rên lên sướng khoái.
So nhan sắc, Tích Thi kém Tịnh
Nghiên một chút, nhưng Tích Thi chăm chút cơ thể hơn nên làn da của nàng mềm mịn hơn và luôn tỏa ra hương thơm quyến rũ.
Ngược lại, Tịnh
Nghiên từng bôn ba đi tìm em trai nên làn da nàng đàn hồi hơn, hương da
nàng cũng thơm, nhưng thơm một cách tự nhiên, tạo cho Dương cảm giác như hương đồng gió nội.
Dương thưởng thức ngực Tích Thi xong lại quay sang khám phá ngực Tịnh Nghiên, hai bầu ngực nằm cạnh nhau nhưng hình
dáng và mùi vị lại khác nhau.
Dương dời môi xuống ngắm nhìn hai cửa thiên đường đang thẹn thùng khép nép.
Một bên thì tươi sáng thuần khiết, một bên thì quyến rũ gợi tình, cả hai
đều khiến Dương ngắm nhìn si mê rồi lần lượt đặt môi hôn vào.
Ngay cả tiếng rên mỗi người cũng khác, Tịnh Nghiên rên một cách tự nhiên,
trong trẻo, còn Tích Thi có kinh nghiệm hơn, tiếng rên nàng đầy tính mê
hoặc.
Dương say sưa bú liếm, khi liếm cửa mình Tích Thi thì tay
hắn vọc phá cửa mình Tịnh Nghiên, khi bú mút cửa mình Tịnh Nghiên thì
tay hắn vuốt ve cửa mình Tịnh Nghiên, khiến cho hai nàng lúc nào cũng
được chăm sóc một cách công bằng.
Miệng thì nói vậy, nhưng Dương thấy hai nàng đang lườm hắn như chờ xem Dương muốn quan hệ với ai hơn.
Lúc này Dương chợt liếc nhìn lò sưởi và nói: "Hình như hơi nóng..."
Hai nàng tưởng Dương đánh trống lảng, nhưng sực nhận ra căn phòng đang nóng hừng hực.
Dương mở cửa cho khí nóng thoát ra, lúc này ba người mới phát hiện nhiệt độ
bên ngoài đã tăng lên rất nhiều, tuyết cũng tan rất nhanh.
Dưới
mặt đất, trước khi tuyết đổ chỉ có những mầm hoa chưa hé, nhưng giờ
những mầm hoa kia đã nở rộ phủ đầy mặt đất, tạo thành một vườn hoa thơm
rực rỡ.
Ba người rời nhà bước ra hít thở không khí ấm áp, cảm giác tựa như xuân về.
Tịnh Nghiên và Tích Thi, hai thân hình quyến rũ trần trụi rạng rỡ đứng giữa vườn hoa khiến Dương nhìn theo si ngốc.
Tịnh Nghiên thấy Dương nhìn mình si dại với dương vật giương cao, sực nhớ ra bản thân đang không một mảnh vải, nàng đỏ mặt dùng hai tay che ngực và
cửa mình.
Tích Thi thì đáp lại Dương bằng cái liếc đầy quyến rũ,
rồi nàng liếc sang nhìn Tịnh Nghiên đang e thẹn, nàng mỉm cười, len lén
bước lại đẩy Tịnh Nghiên về phía Dương.
Dương đỡ lấy Tịnh Nghiên, tay hắn vuốt ve gương mặt đỏ bừng của nàng và yêu thương nói: "Em đẹp quá!"
Hắn âu yếm ôm Tịnh Nghiên, nàng xinh đẹp hơn tất cả hoa cỏ trên đất.
Khi đang ôm ấp Tịnh Nghiên, Dương nắm tay Tích Thi kéo lại gần mình, hắn
nâng niu cái cằm quyến rũ của nàng và thì thầm: "Nàng cũng vậy!"
Hắn hôn Tích Thi say đắm, nàng thơm ngọt hơn tất cả mật phấn trong vườn.
Hôn môi Tích Thi và ôm ấp Tịnh Nghiên, dương vật của Dương nóng hổi chen vào giữa hai đùi ướt át của Tịnh Nghiên.
Dương đưa tay kéo đùi Tịnh Nghiên giơ lên cho cửa mình xinh đẹp e ấp hé lộ.
Đầu khấc Dương gõ vào khe cửa ẩm ướt.
Dừng hôn môi Tích Thi, Dương quay sang thì thầm vào tai Tịnh Nghiên: "Có ai ở nhà không?"
Cửa mình Tịnh Nghiên đang ngứa ran trước những cú gõ cửa từ dương vật của Dương, nàng thẹn thùng thì thầm đáp lại: "Anh vào đi!"
Khe suối mềm mại bị tách ra cho khúc thịt nóng bỏng lướt dâm thủy tiến vào.
"A..." Tịnh Nghiên bấu chặt vai Dương và rên lên sung sướng, cảm giác sướng đến mức khó chịu xâm lấn cơ thể nàng.
Mỗi lần ra vào như khiến Dương và Tịnh Nghiên lên tiên.
"A! A... A! Á!"
Tích Thi đứng nghe Tịnh Nghiên rên rỉ, nhìn dương vật đẹp như một chàng dũng sĩ của Dương không ngừng ra vào làm dâm thủy của Tịnh Nghiên ứa ra
thành dòng, âm đạo của Tích Thi cũng ngứa rang, nàng chỉ mong nhanh đến
lượt mình, nàng cũng ước gì Dương có hai dương vật để nàng không phải
chờ đợi.
Sau một hồi đẩy đưa dồn dập, Dương rút dương vật ướt đẫm
ra khỏi người Tịnh Nghiên và thả nàng ngồi bẹp xuống trong sung sướng,
Dương quay sang ôm eo Tích Thi và nói: "Xin lỗi vì để nàng chờ."
Tích Thi hôn nhẹ lên môi Dương và nói: "Không sao, nhưng phải làm thiếp vừa lòng nhá!"
Dương phì cười, hắn định ôm chân Tích Thi lên nhưng nàng xoay người cong mông về phía hắn và nói: "Thiếp thích chàng từ phía sau hơn!"
Dương liền vịn bờ mông tròn của nàng, kê dương vật vào khe suối đang rỉ nước của nàng và đẩy vào.
"Ư... Á! A... Sao mà của chàng to thế..." Tích Thi dù rên rỉ trong sung sướng cũng không quên tán dương bạn tình.
"Nhờ to mới chiếm được nàng đó!" Dương hung hăng cắm vào cửa mình Tích Thi
và đáp lại, tay hắn giơ ra tóm lấy hai bầu ngực đang đong đưa của nàng
để nhào nặn.
Dương đẩy dồn dập khiến Tích Thi sớm chịu không nổi, hai chân nàng quỳ sụp xuống, cả người run rẩy.
Dương vật của Dương lúc này ướt nhễu nhão, Tịnh Nghiên sau một hồi cực khoái
liền bò đến quỳ dưới chân Dương, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, đôi môi hồng
hé ra ngậm lấy dương vật dính đầy dâm thủy vào miệng và say sưa mút.
Tích Thi cũng quỳ bên cạnh Tịnh Nghiên, môi nàng hé ra để cùng Tịnh Nghiên
liếm láp dương vật của Dương, dâm thủy khiến bờ môi của hai nàng trở nên long lanh đầy quyến rũ.
Sau khi liếm sạch dương vật của Dương,
Tích Thi nghĩ ra trò nghịch ngợm, môi nàng tìm đến môi Tịnh Nghiên và
hôn vào, lưỡi nàng cũng tìm bắt lấy lưỡi Tịnh Nghiên để trao hương đổi
vị.
Tịnh Nghiên cũng đang say trong dục tình nên không hề cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn càng thêm kích thích dùng lưỡi đáp lại.
Tịnh Nghiên ngã ngửa xuống đất và bị Tích Thi nằm đè lên, hai mỹ nữ số một
số hai của Siêu gia trần trụi hôn nhau, hai cửa mình ướt át quyến rũ
phơi bày chờ Dương tiến đến.
"Ứm!" Tích Thi rên lên và suýt cắn
vào lưỡi Tịnh Nghiên, nguyên nhân là vì Dương vừa tiến đến cắm vào khe
cửa bên dưới cái mông tròn đang dâm đãng chổng lên của nàng.
"Á!"
Đến lượt Tịnh Nghiên hét lên, sau khi cắm vào cửa mình Tích Thi, Dương
liền rút ra và cắm xuống cửa mình Tịnh Nghiên ngay bên dưới.
"A!"
"Ư!"
"Ái!
"Ứ!"
Lần lượt là Tịnh Nghiên rồi đến Tích Thi, Tích Thi lại đến Tịnh Nghiên,
Dương cắm vào và rút ra ngắt quãng, nhưng mỗi lần cắm là một lần toàn
lực khiến cho âm đạo của hai nàng tê dại trong sung sướng.
Rồi khi Dương đang chuẩn bị cắm dương vật trong cửa mình Tịnh Nghiên thì Tích
Thi chợt bò xoay người lại, mặt nàng đối diện Dương còn mông nàng ngay
phía trên mặt Tịnh Nghiên.
Tích Thi liếc Dương đầy khêu gợi rồi cúi mặt xuống đặt môi hôn vào cửa mình ướt đẫm của Tịnh Nghiên.
Tịnh Nghiên giật mình, nhưng lập tức bị khoái cảm xâm chiếm. Một vệt dâm
thủy từ cửa mình Tích Thi chợt nhễu xuống môi Tịnh Nghiên, nàng ngập
ngừng rồi giơ tay kéo mông Tích Thi hạ xuống cho cửa mình Tích Thi vừa
tầm môi nàng để nàng có thể đáp trả.
Dương nhìn thấy cảnh này thì
càng không thể kềm nén, hắn liền đem dương vật đâm vào cửa mình Tịnh
Nghiên, buộc Tích Thi phải dời môi lên trên.
Dương vật của Dương
giã phành phạch vào cửa mình xinh đẹp của Tịnh Nghiên, còn nàng vừa rên
rỉ sường khoái vừa say sưa dùng lưỡi liếm âm đạo Tích Thi, dâm thủy từ
cửa mình Tích Thi chảy vào môi của Tịnh Nghiên rồi nhễu từ cằm xuống cổ
nàng, trông cực kì dâm đãng.
Phía dưới, Dương giã càng lúc càng
nhanh, dương vật hắn không chỉ tiếp xúc với âm đạo mềm mại của Tịnh
Nghiên mà mỗi lần rút ra đẩy vào còn được môi và lưỡi của Tích Thi mơn
trớn, tạo ra một cảm giác khác biệt.
Tiếng rên dâm đãng không ngừng vang lên.
Rồi Dương giã điên cuồng khiến Tịnh Nghiên sướng đến mức hét lên, Dương cắm một cú thật mạnh rồi rút ra, đầu khấc ướt đẫm chỉa thẳng vào làn môi
quyến rũ của Tích Thi đang chờ đợi.
Nòng súng của Dương xả từng đợt tinh nóng hổi vào miệng Tích Thi, nàng nhắm hờ mắt hé môi đầy hưởng thụ.
Khi Dương ngừng bắn thì tinh dịch đã ngập đầy trong mồm Tích Thi, nàng liếc Dương đầy dâm đãng và ngửa mặt nuốt sạch ngụm tinh đặc sệt vào bụng.
Cảnh tượng dâm đãng khiến Dương vừa xuất tinh đã lập tức nóng lên, hắn chuyển vị trí lên đầu Tịnh Nghiên và ngồi xổm xuống.
Tịnh Nghiên đã dừng bú liếm cửa mình Tích Thi, khi thấy dương vật của Dương
đang chỉ xuống, nàng liền ngước cổ hé môi ngậm vào và say sưa bú.
Nhờ Tịnh Nghiên bú liếm mà dương vật của Dương nhanh chóng vào hiệp hai,
hắn dang chân hạ mông cho ngang tầm với cái mông đang chổng lên chờ sẵn
của Tích Thi rồi cắm vào.
"Á!"
Tích Thi rên như hét lên vì
sướng, mông nàng chổng cao, eo nàng cong xuống, hai tay nàng chống đất
để ngăn cơ thể ngã sụp trước từng đòn đẩy điên cuồng của Dương.
Hai bầu ngực tròn của Tích Thi cứ đong đưa như quả lắc trước lực đẩy của
Dương, dâm thủy từ cửa mình nàng phún ra nhễu thành dòng xuống môi Tịnh
Nghiên.
Cuối cùng, Dương đẩy một cú cực mạnh rồi lại rút ra, Tích
Thi vừa kịp quay người lại để cùng Tịnh Nghiên hứng lấy những dòng tinh
trắng đặc.
Khi Dương ngừng bắn lần thứ hai thì cũng là lúc gương mặt xinh đẹp của hai nàng phủ đầy dâm thủy.
Rồi ba cơ thể trần truồng thở hào hển nằm ôm ấp nhau giữa thiên nhiên...
Vì không sợ người khác nhìn thấy nên ba người cứ giữ trạng thái trần
truồng và quấn lấy nhau mọi lúc mọi nơi, cùng ăn, cùng tắm, cùng ngủ,
cho đến khi Thế Giới Chỉ hồi phục...