Sau một lúc lâu thỏa mãn nép thân thể mềm mại bên người Dương, Điệp Tú luyến tiếc ngồi dậy thay một bộ quần áo mới.
"Nàng phải đi sao?" Dương cũng luyến tiếc, hắn vuốt ve bàn tay mềm của nàng và hỏi.
Điệp Tú gật đầu: "Chắc Tiêu Bổ đang chờ ta về..."
Nói đoạn, gương mặt Điệp Tú ửng đỏ vì xấu hổ, con trai bị bắt nạt, nàng làm mẹ không những không trả thù cho con được mà còn bị kẻ thù hiếp cho tê
tái, thật quá xấu hổ và nhục nhã.
Càng nghĩ càng xấu hổ, Điệp Tú lúng túng cúi xuống hôn vội vào môi Dương rồi lướt đi trong màn đêm.
Dương nhìn theo nàng, hắn thở dài tiếc hương da còn lưu trên mũi và tiếc vị
ngọt còn đọng trên môi, thật lâu sau hắn mới đứng dậy, mặc lại quần áo
và quay về trại.
Vì mệt mỏi, Dương về phòng nằm ngủ mà không hề
hay biết phía ngoài bụi chuối có một nhóm người đang ngồi tụm lại, tay
chân bị phong ấn không thể cử động, mặt cả bọn thộn ra, có lẽ vì hít quá nhiều không khí trong lành quanh bụi chuối.
Dương không biết
mình chợp mắt bao lâu, hắn mơ hồ tỉnh dậy và cảm nhận được mặt đất đang
rung động, hắn liền thức dậy và bước ra ngoài.
Trời đã hừng sáng, bọn Phúc Pháp cũng thức dậy.
"Có chuyện gì vậy?" Dương tò mò hỏi khi thấy bọn Phúc Pháp không có vẻ gì là ngạc nhiên trước cơn động đất.
Phúc Pháp nhìn xuống mặt đất và giải thích: "À, hẳn là cổng vào căn cứ đã sửa chữa gần xong rồi."
"Căn cứ?" Dương khó hiểu hỏi, hắn tưởng khu láng trại này mới chính là căn cứ của Hắc Đạo. Truyện Nữ Phụ
Phúc Pháp gật đầu: "Hôm qua quên nói ngươi biết, căn cứ của chúng ta đang được xây dựng bên dưới đỉnh Bạch Mã này."
"Bên dưới đỉnh núi này?" Dương chợt hiểu ra, vị trí bọn hắn đang đứng đây
từng là địa bàn của âm đ*o Hội, sau đó lối vào bí cảnh Cổ Loa mở ra
khiến âm đ*o Hội gần như sụp đổ.
Phúc Pháp nói: "Là Cổ Loa, được
sự đồng ý của hội trưởng Dạ Vũ và cả An Dương Vương, chúng ta đang cải
tạo di tích Cổ Loa thành căn cứ bí mật của Hắc Đạo."
Dùng Cổ Loa làm căn cứ, Dương chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy ngầu lòi.
Phúc Pháp như biết sự phấn khích của Dương, hắn chỉ tay vào một gian nhà và
nói: "Đường hầm xuống cổng vào nằm ở gian nhà kia..."
Khi Phúc Pháp đang nói, từ gian nhà, một người trẻ tuổi bước ra.
Dương nhìn người này, trông còn trẻ tuổi hơn Dương, hắn nghĩ ngợi rồi liên
tưởng đến hình ảnh một tên nhóc xấc láo mà hắn từng đụng độ cũng trong
rừng Bạch Mã này, đó là cựu thành viên của âm đ*o Hội, Dương còn nhớ tên nhóc này từng tự nhận mình sở hữu Long thể thứ bảy hay chủ nhật gì đó,
tên hắn là Lôi Chấn.
Lôi Chấn giờ trông trưởng thành hơn một
chút, hắn cũng nhìn thấy và nhận ra Dương, trong mắt ngổn ngang cảm xúc
vì kẻ thù xưa giờ lại là thủ lĩnh của mình.
Dường như qua một màn đấu tranh tâm lý, cuối cùng Lôi Chấn gật đầu chào Dương, không mấy tự
nhiên nhưng cũng không thiếu lễ phép: "Thủ lĩnh!"
Dương nhớ Dạ Vũ từng nói bọn Lôi Chấn là những thành viên còn sót lại của âm đ*o Hội đã gia nhập Hắc Đạo, nghĩ đến Dạ Vũ đáng yêu thì Dương dù thù dai như chó
cũng vẫn mỉm cười trìu mến gật đầu đáp lại Lôi Chấn.
Sau đó để
tránh mất tự nhiên, Lôi Chấn nhìn sang Phúc Pháp và nói: "Ta lên đây để
báo tin cổng vào căn cứ đã sửa chữa xong, giờ chuyện ra vào không còn
khó khăn gì nữa."
"Tốt lắm! Đúng dịp dẫn thủ lĩnh xuống xem căn cứ rồi mướn thầy bói chọn ngày cúng gà khai trương." Phúc Pháp phấn khởi nói.
Gần đó, Võ Bạch đang đánh răng gọi với qua: "Không cần đặt tiệc, để ta lo!"
"Mụ nội!" Long Chúc Lôi mắng.
"Đù! Hôm đó nhà ta có đám giỗ không tham gia được!" Đặng Vô Tâm tỏ ra tiếc nuối.
Mà lúc này, Lôi Chấn lại nói: "Còn một tin khác, tên kia tỉnh lại rồi."
"Tên kia là tên nào?" Dương khó hiểu hỏi, đồng thời hắn thấy Phúc Pháp liếc
mình bằng ánh mắt kì lạ, sau đó Dương nhận thấy Long Chúc Lôi đang vội
bước về phía gian nhà giấu lối vào xuống căn cứ.
"Đi thôi!" Phúc Pháp gọi Dương rồi theo Long Chúc Lôi tiến đến lối vào.
Lối vào căn cứ là một hố sâu tạo ra từ lần âm đ*o Hội bị tấn công, xuống
đáy hố là cánh cổng tiến vào di tích Cổ Loa, nơi Dương đạt được cánh tay chân long, Linh Quang Thần Cơ và bị hút máu suýt chết.
Khi bước
qua cánh cổng, Dương nhận ra bên trong vẫn là những mảnh vỡ của thành Cổ Loa trôi nổi khắp không gian không theo bất kì quy luật nào, nhưng trên mỗi mảnh vỡ lớn lại có một tòa kiến trúc vừa mới xây nên, mỗi tòa kiền
trúc trên mỗi mảnh vỡ này sẽ đảm nhiệm một chức năng khác nhau cho tổ
chức Hắc Đạo, và đương nhiên trọng yếu nhất vẫn phải kể đến nhà vệ sinh, à không, là tổng hành dinh, tòa nhà màu đen mang lối kiến trúc phá cách với biểu tượng sinh vật cánh đen che lấp bầu trời to lớn nổi bậc trên
đỉnh tòa nhà.
Dương theo Phúc Pháp tiến qua vài mảnh vỡ để đến
khu bệnh viện, nơi này rất khang trang và hiện đại với đầy đủ thiết bị y tế đời mới mà bọn hắn thó được từ tàn tích của âm đ*o Hội.
Bọn
Dương vào một gian phòng cách ly đặc biệt, trong phòng có một lồng kính, trong lồng kính có một người đang nằm thở ô xy, toàn thân kẻ này khô
quéo chỉ còn da bộc xương.
Dương phải nhìn thật kỹ mới nhận ra kẻ này, và cũng hiểu tại sao Long Chúc Lôi lạo quan tâm đến kẻ này, vì kẻ
này chính là con trai ruột của Long Chúc Lôi, là thằng anh họ mà Dương
hằng trù yếm, Long Ngạo.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Dương kinh hoảng
khi nhìn thấy thằng anh luôn kêu ngạo với thân phận hoàng tử của Long
tộc giờ lại trông như tàn phế.
"Ngươi đã biết tin Long thành đang phong tỏa, nhưng có biết vì sao không?" Phúc Pháp hỏi Dương.
Dương lắc đầu, trong lòng thầm mắng Google khốn khiếp cứ bưng bít thông tin quan trọng.
"Long thành gặp đại dịch!" Một giọng nói vang lên, và Dương nhận ra là giọng
của lão Vô Thanh mà hắn từng gặp ở Vô Lực bang, cũng là Long Chúc Phong.
Những người trong gian phòng này, Long Ngạo, Long Chúc Lôi, Long Chúc Phong,
Dương và cả Phan Phúc Pháp, đều ít nhiều mang huyết thống dòng chính của Long tộc, nực cười ở chỗ, họ cùng ở một tổ chức lập ra nhằm báo thù
Long tộc.
Lúc này, Dương hỏi: "Đại dịch gì?"
Trong lồng kính, Long Ngạo mở miệng, giọng yếu ớt đến mức Dương tưởng thằng này đang trăn trối: "Phệ... Long... Trùng..."
Phệ Long Trùng, Dương tra Google và biết được đây là một loại kí sinh trùng siêu nhỏ, chuyên kí sinh vào cơ thể của nhưng sinh vật họ nhà rồng,
sinh sôi không ngừng và dần hút cạn sức sống của kí chủ.
Phệ Long Trùng từ lâu đã bị Long Tộc diệt tuyệt, nhưng để phòng ngừa, vẫn có một nơi giữ lại một mẫu vật để nghiên cứu hòng tìm cách tạo ra kháng thể,
tổ chức này là một tổ chức bí mật của Long tộc, Tế Điện.
Để bảo vệ cơ mật, Tế Điện của Long tộc ẩn giấu những cao thủ mạnh mẽ không kém gì tộc trưởng và các trưởng lão.
Nhưng theo lời kể yếu ớt của Long Ngạo, Tế Điện có kẻ phản bội, hắn âm thầm
cướp lấy mẫu vật lẫn mẫu kháng thể rồi phát tán ra môi trường, kẻ này
khiến cho Long Thành trở nên hỗn loạn rồi đứng lên chiếm đoạt quyền
hành.
Điện chủ Tế Điện là đại tư tế Long Phẫn, hắn có một người
con trai tên là Long Tiếp Thiên, và Long Tiếp Thiên chính là kẻ gây ra
đại dịch.
Long Ngạo từng được tộc trưởng và các trưởng lão dồn
toàn lực để nâng cao thực lực nhằm ngăn chặn Long Tiếp Thiên, nhưng hắn
hoàn toàn thất bại và được Long Thư Hồn âm thầm giải cứu rồi đưa đi tìm
Long Chúc Lôi.
Ngoài ra, Long Ngạo còn gắng gượng nói thêm một
tin tức, tin này dành cho riêng Dương, rằng, để danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị tộc trưởng và sinh ra người nối dõi xứng đáng nhất, Long
Tiếp Thiên dùng mạng tộc trưởng Long Thiên Đạo để ép Long Chúc Diễm phải lấy hắn.
Nghe tin tức này, Dương hít một hơi thật sâu để kềm nén, sau đó thở ra và nói: "Á đù! Thằng này liều!"Thế Giới Ngầm, Đoạn Tuyệt đứng trong một khoảng sân rộng, khắp người hắn
dính đầy máu, nhưng không phải máu hắn, mà là máu của những sinh vật
khổng lồ nằm chết la liệt khắp sân, những sinh vật này đều là linh thú
cực kì hung hãn và vô cùng mạnh mẽ, nhưng toàn bộ đều chết không toàn
thây, máu chảy thành suối.
Lau đi thân thể lực lưỡng không một
vết thương, Đoạn Tuyệt bước ra ngoài cầm lấy một cốc trà sữa hút cạn rồi lạnh lùng cất tiếng hỏi một người hầu: "Long tộc tèo chưa?"
Người hầu lắc đầu: "Theo tin tức mới nhận thì chưa, nhưng Long Tiếp Thiên đã chiếm đoạt mọi quyền hành."
"Vậy sao? Long tộc diệt vong thế nào không quan trọng... Nhưng mạng của Long Tiếp Thiên phải do ta lấy!" Đoạn Tuyệt lạnh lùng nói, khi dứt câu,
quanh người hắn tỏa ra một khí thế khủng khiếp và đáng sợ, tên người hầu run rẩy quỳ xuống cầu xin vì cảm thấy sức sống của mình đang dần bị khí thế Đoạn Tuyệt bứt ra...Hà Thành, phủ thành chủ.
Một cuộc
họp tối cơ mật đang được tổ chức với những nhân vật quyền lực hàng đầu
của Hà thành, như thành chủ Lý Hồng Hà và tông chủ Hoàn Kiếm Tông Lý Đại Hùng.
"Long Tộc đang gặp đại nạn, đây chính là quả báo!" Một vị tướng già phấn khởi nói.
Lý Hồng Hà tán đồng: "Đúng, và đây là thời cơ để chúng ta báo mối thù xưa, đoạt lại Thăng Long Thần Thành!"
"Đúng! Thành của triều Lý, phải để Hoàng Đế nhà Lý ngự trị!" Một người khác nói.
Khi người kia nói xong, tất cả người có mặt trong cuộc họp cùng hướng ánh
mắt đầy tôn kính và sùng bái về phía người ngồi ở vị trí trung tâm, đây
là một thanh niên trẻ tuổi, gương mặt anh tuấn, ánh mắt sáng ngời, hắn
mặc hoàng bào, quanh thân toát ra khí thế đế vương ngút trời khiến người ta phải kính sợ như đối diện bậc đế vương chân chính.
Hắn là
thái tử Lý Thần Vũ, hắn ngủ say ngàn năm để thức tỉnh ở thời đại này,
hắn không lưu danh trong lịch sử nhưng sự ra đời của hắn liên quan đến
một truyền thuyết, vì vậy, những người biết được bí mật về hắn và những
người giống như hắn, gọi bọn hắn là...