Dùng xong cơm tối, Tạ Xuân Hồng giúp Hân Hân tắm rửa, đã mấy ngày nay cô bé không được gặp mẹ, tắm rửa xong liền nằm lăn ra giường, một chút
buồn ngủ cũng không có.
Mẹ Dịch đưa cho Xuân Hồng một số vật dụng cá nhân và quần áo mới để cô tắm rửa, Xuân Hồng không khách khí nhận
lấy, đi vào phòng tắm rửa.
Vừa ra tới lền thấy Hân Hân cuộn tròn
trong chăn chỉ để lộ cái đầu bù xù bé xíu đang gắt gao nắm lấy ngón tay
Dịch Hồi, chớp chớp đôi mắt đen láy.
Dịch Hồi nghiêng người tựa
vào thành giường, ánh đèn vàng vọt ấm áp làm cho sắc mặt anh nhìn rất
dịu dàng, đôi mắt vui sướng lạ thường, khắp người tỏa ra sự mềm mại mà
Tạ Xuân Hồng chưa bao giờ thấy được, dù là lúc hai người thân mật với
nhau nhất Dịch Hồi cũng chưa từng dịu dàng đến như vậy.
Giọng nói Dịch Hồi rất trầm ấm, mang đến cảm giác vô cùng an tâm, bây giờ lại là ban đêm không khỏi làm cho
người nghe cảm thấy mê hoặc thích thú.
Tạ Xuân Hồng lấy lại tinh
thần, lặng lẽ đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Hân Hân, vuốt ve đầu
cô bé, cười hỏi: “Sao còn chưa chịu ngủ?”
Hân Hân thích thú quay mặt lại nói: “Mẹ, ba đang kể chuyện cổ tích cho con nghe!”
Tạ Xuân Hồng cảm thấy rất ngạc nhiên, Dịch Hồi cũng có lúc đọc truyện cổ tích để dỗ trẻ con ngủ sao?
Xuân Hồng hơi có chút không tự nhiên liếc nhìn Dịch Hồi, hỏi Hân Hân: “Ba kể cho con nghe chuyện gì?”
Ánh mắt Hân Hân lộ ra một tia tinh nghịch, nghiêm trang nói: “Kể rất nhiều, nhưng mà ba kể mở đầu thì con đều biết kết thúc như thế nào!”
Dịch Hồi xấu hổ quay mặt đi, nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Xuân Hồng cố nén cười, hỏi: “Vậy sao con vẫn lắng nghe chăm chú?”
Cô gái nhỏ cắn môi oan ức nhìn hai người bọn họ: “Con chỉ muốn nghe giọng nói của ba thôi!”
Trong lòng Dịch Hồi đau xót, vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô bé: “Từ nay về sau ba sẽ kể chuyện cho con nghe mỗi ngày.”
Hân Hân tươi ngay nét mặt, ngây thơ nói: “Thật tốt quá! Đêm nay ba mẹ ngủ
cùng Hân Hân nhé, con muốn ngủ chung với ba mẹ từ rất lâu rồi!”
Sắc mặt Tạ Xuân Hồng lập tức biến thành màu hồng, giả bộ trừng mắt tức giận nói với cô bé đang bày ra vẻ mặt đáng thương kia: “Con đã lớn như vậy
mà vẫn còn đòi quấn lấy ba mẹ, ba con đi làm cả ngày mệt chết đi được,
Hân Hân phải thông cảm cho ba chứ, để mẹ ngủ cùng con nhé!”
Khuôn mặt bé xíu lập tức ỉu xìu xuống, ủ rũ gật đầu, không cam tâm than thở: “Vậy ngày mai ba ngủ chung với con nha!”
Dịch Hồi lạnh lùng nhìn Xuân Hồng một cái, có ý cảnh cáo cô rồi cúi đầu dịu
dàng nói với Hân Hân: “Hân Hân ngoan, ba không mệt, tối nay ba mẹ sẽ ngủ cùng Hân Hân!”
Hân Hân cẩn thận nhìn mẹ một cái, thấy mẹ không vui nhưng cũng không có tức giận, lập tức cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Dịch Hồi và Tạ Xuân Hồng nằm hai bên Hân Hân, Hân Hân sung sướng nắm tay cả
hai người, cười nói mãi không dứt, cho đến khuya giọng nói ấy mới từ từ
tắt đi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hân Hân níu chặt tay ba hỏi: “Sau này, ba người chúng ta cùng ở chung một nhà, không phải xa nhau
nữa đúng không ạ?”
Dịch Hồi vuốt tóc cô bé, dịu dàng kiên định nói: “Hân Hân yên tâm, ba sẽ ở mãi với Hân Hân!”
Lúc này cô bé con mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ánh trãng xuyên qua lớp rèm cửa chiếu vào trong phòng, vợ và con gái đang
ngủ say bên cạnh, trong phòng cực kỳ yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của hai người họ.
Trong lòng Dịch Hồi chưa bao giờ
có cảm giác thỏa mãn và bình an đến như vậy, giống như vào lúc này đây
cuộc đời của anh mới chính thức được gọi là trọn vẹn.
So với sự
hăng hái chuẩn bị cho lễ cưới của người nhà họ Dịch, thì Tạ Xuân Hồng có vẻ không quan tâm nhiều lắm. Đối với Xuân Hồng thì việc Dịch Hồi còn
muốn cưới cô, cô có thể gả cho anh là điều hy vọng lớn lao xa vời, huống chi... cô đã trải qua nhiều biến cố lớn trong những năm vừa qua nên
những thứ hình thức vô nghĩa cô không còn hứng thú nữa, hơn nữa, con gái cũng đã lớn như vậy, hôn lễ đối với cô không còn là chuyện tối quan
trọng.
Nhìn thấy Dịch Hồi mạnh tay chi trả cho hôn lễ, Tạ Xuân
Hồng bất đắc dĩ phải khéo léo chỉ ra không cần thiết phải phô trương như thế, mời một ít họ hàng và bạn bè thân thiết đến dùng một bữa cơm là
được rồi, nhưng lại bị Dịch Hồi gạt đi.
Tạ Xuân Hồng đành phải
hết lòng khuyên nhủ anh cắt giảm bớt đi, Dịch Hồi trầm mặc rất lâu mới
nhẹ nhàng nói: “Đây là những thứ em đáng phải có, anh không muốn em có
gì tiếc nuối, những gì người phụ nữ mong muốn nhất anh đều muốn em có
được.”
Tạ Xuân Hồng lập tức không phản đối nữa, ngẩn ngơ nhìn
anh, hàng vạn câu nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng không thể thốt
thành lời.
Dịch Hồi nghiêng đầu hỏi: “Vẫn chưa liên lạc được với mẹ sao? Ngoài ba người bạn thân của em, em còn muốn mời ai nữa không?”
Xuân Hồng hồi phục tinh thần nói: “Báo cho mẹ trước hôn lễ vài ngày là được, bà sẽ trở về kịp, chúng ta không cần hỏi ý kiến bà...” Xuân Hồng có
chút do dự, dừng một chút rồi nói: “Dịch Hồi, em nghĩ em muốn mời một
người tham dự hôn lễ của chúng ta.”
“Là ai?”
“Chú Lộ
Viễn.” Tạ Xuân Hồng giải thích, “Năm đó chính chú ấy đưa em đến bệnh
việc, chính chú ấy đồng ý đưa em đi, còn giúp em sắp xếp cuộc sống. Nếu
không có chú ấy, em và Hân Hân đã rất khó khăn.... Những năm gần đây tuy không gặp được chú, nhưng em biết chú ấy vẫn thầm giúp đỡ chúng em.”
Ánh mắt Dịch Hồi thâm trầm nhìn cô, do dự hỏi: “Em....Em có biết chú ấy là....”
“Chú ấy là ân nhân của em.” Tạ Xuân Hồng mỉm cười, “Em chỉ muốn cám ơn chú
ấy đã nhiều năm chăm sóc mẹ con em, ngoài ra không có ý gì khác, em...
em chỉ cảm thấy là nên mời chú ấy.”
Dịch Hồi trầm ngâm nhìn cô, nét mặt dịu dàng: “Được, em muốn mời ai cũng được.”
Trước lễ cưới nhà họ Dịch mời rất nhiều thân bằng quyến thuộc đến dự một bữa
tiệc để thông báo tin vui của Dịch Hồi và Xuân Hồng, còn giới thiệu cô
con gái năm tuổi Hân Hân. Mọi người ngạc nhiên nhao nhao chúc mừng, chỉ
có mấy người bạn của Xuân Hồng đối với tin tức đó thì lại xem đó là
chuyện đương nhiên phải diễn ra.
Tạ Xuân Hồng bị ép sắm vai con
dâu ngoan hiền thục nữ giữa một đám bạn bè thân thích của Dịch Hồi, lại
thêm phải nở nụ cười dịu dàng lay động lòng người suốt một đêm, cười đến nỗi cơ mặt dường như muốn co rúm lại, cuối cùng cũng trốn ra được liền
ngồi xuống bên cạnh bọn người Cố Mạch, liều mạng uống nước.
Cố Mạch nhìn dáng vẻ trốn chạy của cô không khỏi vui mừng: “Cẩn thận dáng vẻ của cậu, không khéo bị người khác nhìn thấy đó.”
Tạ Xuân Hồng tức giận liếc Cố Mạch một cái, vẫn giữ bộ điệu như cũ.
Cố Mạch cười khúc khích, vừa định trêu ghẹo cô thêm vài câu thì thấy Hân
Hân đang chạy thật nhanh trên đôi chân ngắn mập mạp về phía này.
Hôm nay Hân Hân ăn mặc vô cùng xinh đẹp, bộ váy bắt mắt màu đỏ tươi cộng
thêm dáng vẻ tươi tắn hoạt bát của cô bé làm người gặp người muốn yêu.
“Dì Tiểu Mạch...”
Cố Mạch cúi xuống nhất bổng cô bé ôm vào lòng.
Hân Hân quay lưng lại với Xuân Hồng ghé vào tai Cố Mạch nói nhỏ: “Những gì dì dạy cháu, cháu đều đã nói với ba hết rồi!”
Cố Mạc nhìn thoáng qua Xuân Hồng, thấy cô không để ý, cười cười chỉ vào
chiếc mũi nhỏ nhắn của Hân Hân hỏi: “Vậy ba con phản ứng ra sao?”
Hân Hân nghiêng đầu suy nghĩ: “Rất khổ sở...”
Cố Mạch vừa ý gật gật đầu, chính miệng con gái của mình nói ra chuyện sinh non thiếu chút nữa thì mất mạng chắc chắc Dịch Hồi rất áy náy, như vậy
anh mới không truy xét về sai lầm của Xuân Hồng.
“Ba con không phát hiện ra gì chứ?”
Hân Hân kiêu ngạo ngẩng đầu, vỗ ngực nói: “Làm sao có thể? Con làm việc, dì hãy yên tâm.”
Cố Mạch nhìn bộ dạng tinh nghịch của cô bé thì rất vui vẻ, nghiêm trang vỗ vỗ vào bả vai nó nói: “Ừ, Hân Hân là thông minh nhất!”
Hân Hân cười hì hì nhìn cô, rốt cục đem ý nghĩ của mình nói ra: “Vậy dì Tiểu Mạch có thưởng....”
“Yên tâm!” Cố Mạch vuốt đầu cô bé nói, “Những thứ con muốn dì đã mua hết cho con, lần sau sẽ mang đến cho con!”
Hân Hân reo lên một tiếng, nhảy khỏi vòng tay Cố Mạch chạy đi.
Cố Mạch đăm chiêu nhìn Xuân Hồng, đột nhiên cười cười: “Không ngờ cũng có ngày chúng mình bị cậu lợi dụng!”
Tạ Xuân Hồng cũng không giấu diếm, nhẹ nhàng cười nói: “Còn nhớ bữa tiệc
cuối năm tưng bừng ở thành phố N năm đó, Hà Gia Hỉ đã vì cô em gái bảo
bối của mình mà gây thù chuốc oán với tình địch của Nhị Hỉ là Lương Tử,
từ đó trở đi bỗng nhiên nổi tiếng. Tuy lúc đó mình không có mặt ở đây
nhưng cũng được nghe rất chi tiết cảnh tượng lúc đó, cậu ấy cố ý dẫm lên chiếc váy dạ hội của người khác, không chỉ làm đối phương mất mặt mà
còn đem hết tất cả lỗi lầm trút lên người cô ta! Loại thủ đoạn này ngoài cậu ấy ra thì ai có thể suy nghĩ tới được chứ.”
Cố Mạch lắc đầu
cười: “Vì vậy, khi cậu ấu giở trò cũ giả bộ té ở cầu thang làm cậu bị
thương ở chân, chính cậu cũng đã biết ngay từ đầu?”
Tạ Xuân Hồng
thở dài, thâm sâu nói: “Các cậu đều gạt mình nhưng trong thiên hạ có bức tường nào mà không bị gió lùa, huống chi, mình cũng chưa bao giờ cố ý
bỏ qua tin tức của anh ấy... Tin chấn động như vậy, làm sao mình có thể
không biết! Nhưng mà mình biết các cậu sẽ không đứng ngoài cuộc, mình
lại sợ hãi không dám chủ động đi tìm anh ấy, đành phài tương kế tựu
kế... Cố Mạch, cám ơn các cậu!”
Cố Mạch thờ ơ nhún vai, còn chưa kịp trả lời, Xuân Hồng đã nghe sau lưng phát ra giọng nói quen thuộc.
Phương Tình mặt đen giống như nữ thần Kim Cang đang đứng chống nạnh, từ trên
cao trừng mắt nhìn xuống cô: “Tạ, Xuân, Hồng! Cậu được lắm! Cậu có biết
vì chuyện của cậu mà mình làm mất lòng biết bao nhiêu người không? Cậu
mợ giận mình, ông nội mắng mình, tuy đến bây giờ anh họ vẫn không nói
gì, nhưng mỗi lần gặp mình thì không còn vui vẻ như ngày xưa nữa.... Tốt rồi, lúc trước còn không vui vẻ, bây giờ khẳng định là anh ấy sẽ không
bỏ qua cho mình đâu! Cậu nói em, cậu là bạn cái kiểu gì vậy? Cái gì cũng giữ ở trong lòng không nói ra, cứ như vậy mà lợi dụng bọn tớ!”
Trong lòng Tạ Xuân Hồng quả thật rất áy náy, kéo Phương Tình ngồi xuống bên
cạnh, vô cùng hối lõi nói: “Thật xin lỗi, Tình Tử, mình biết cậu khó xử, nhưng mà... mình cũng không còn cách nào khác, mình không thể xác định
được anh họ cậu có còn cần mình nữa hay không, mình không biết anh ấy có còn quan tâm đến mình hay không, lúc đó mình rất sợ, rất sợ anh ấy thật sự muốn kết hôn... Mình không cam lòng, mình không muốn bỏ qua anh ấy,
cho nên.... Rất xin lỗi cậu!”
Phương Tình hung hăng lườm cô một
cái, khẽ hừ nhẹ một tiếng trong mũi, ra vẻ rộng rãi khoát tay: “Thôi bỏ
đi, so với con người cậu trước kia cái gì cũng không muốn làm phiền
người khác bây giờ biết lợi dụng bọn mình.... Coi như là có tiến bộ đi.”
Cố Mạch đồng ý gật đầu: “Bạn tốt không phải dùng để lợi dụng sao, điểm này Xuân Hồng không làm gì sai! Nhưng mà bạn bè cũng không thể để lợi dụng
mà không được gì, con của Tình Tử cũng sắp ra đời, đến lúc đó Xuân Hồng
cậu phải dẫn theo người đàn ông của mình đến đưa quà thật lớn đấy!”
Phương Tình sờ sờ cái bụng tròn vo, căm phẫn nói: “Còn phải làm anh họ không còn giận mình nữa!”
Tạ Xuân Hồng dở khóc dở cười, trong lòng tràn ngập niềm vui và cảm kích,
mặc kệ những lúc bình thường những người bạn này có vô lý ngang ngược
như thế nào nhưng những lúc cô khó khăn đau khổ nhất thì các cô ấy vẫn
luôn ở bên cô, ủng hộ cô, lo lắng cho cô.
Trong phòng khách đầy
ắp khách khứa, Tạ Xuân Hồng tuy có chút mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ vững
tinh thần nhiệt tình tiếp đãi mọi người. Sau khi cáo lỗi cùng các dì bên cạnh, Xuân Hồng đi vào nhà vệ sinh.
Hành lang trống không, Tạ
Xuân Hồng mới bước đến thì gặp ngay Lý Lily toàn thân bận một bộ váy
ngắn bằng lụa đen tuyền, duyên dáng yêu kiều dưới ánh đèn. Nhiều năm
không gặp, cô ấy chẳng thay đổi gì nhiều, vẫn cao ngạo lạnh nhạt như
vậy, chỉ có điều khuôn mặt cô ấy toát ra vẻ dịu dàng nữ tình và hạnh
phúc.
Sắc mặt Lý Lily cứngđờ, cười lạnh một tiếng rồi đến trước
mặt Tạ Xuân Hồng: “Không nghĩ rằng cuối cùng Dịch Hồi cũng mang được cô
quay lại.”
Tạ Xuân Hồng nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Làm cô thất vọng rồi sao? Vậy thì thật sự xin lỗi.”
Lý Lily cười nhạo một tiếng, liếc xéo cô: “Tôi còn tưởng rằng, rốt cục cô
cũng một lần chủ động. Lại không nghĩ rằng, trước sau gì Dịch Hồi vẫn là người chủ động... Tạ Xuân Hồng, về mặt tình cảm cô quả thật rất lợi
hại, so với Dịch Hồi cô độc ác hơn nhiều, trong canh bạc này Dịch Hồi
không làm sao thắng được, cho nên mỗi lần cúi đầu đều là anh ấy!”
Tạ Xuân Hồng thở dài nói: “Tôi cũng không còn cách nào khác...”Thật ra Tạ Xuân Hồng chưa từng thua sao? Cô cũng rất nóng lòng mới có thể
ngầm đồng ý bọn Hà Giaio Hỉ lập mưu giúp cô, đem Hân Hân đến trước mặt
Dịch Hồi... Cô không xác định được Dịch Hồi có còn yêu cô hay không, cô
cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Dịch Hồi kết hôn rồi sau đó vĩnh viễn
không xuất hiện trước mặt cô nữa. Cô sợ chính mình sẽ hối hận cả đời,
tiếc nuối cả đời, cho nên cô mới “Đập nồi dìm thuyền” (Nguyên văn: Phá
Phủ Trầm Chu) đem tất cả những gì mình đang có đặt lên canh bạc. Nếu
thắng, cô sẽ đạt được mục đích cùng Dịch Hồi đi suốt quãng đường đời còn lại, nếu thua... không, nghĩ đến lúc đó, cô tuyệt đối không cho phép
chính mình thua Dịch Hồi!
“Tháng sau tôi kết hôn!” Trong mắt Lý
Lily xuất hiện tia nhìn tinh quái, lông mi khẽ chớp nói: “Đều là do cô
làm lộn xộn kế hoạch kết hôn của tôi!”
Tạ Xuân Hồng cố trấn tĩnh, cất giọng thờ ơ: “Vậy thật sự xin lỗi cô... Năm năm vừa qua cám ơn cô
thay tôi ở bên cạnh chăm sóc cho Dịch Hồi. Nhưng mà từ nay về sau tôi sẽ tự mình làm lấy!”
Lý Lily lạnh lùng hừ khẽ: “Vô nghĩa! Thật
không biết cô có điểm nào tốt, làm cho Dịch Hồi cứ lưu luyến không quên
được nhiều năm như vậy... Tôi nói cho cô biết, sau khi cô đi không lâu,
Dịch Hồi liền hối hận, anh ấy đi Mỹ xử lý công việc trở về thì không
thấy cô đâu nữa, lúc đó nản lòng thoát chí, suy sụp trong một thời gian
dài.... Về sau, có một lần uống say, tôi đưa anh ấy về nhà, anh ấy tự
nhiên theo bản năng nói địa chỉ tiểu khu hai người từng ở, cô có biết
không, lúc anh ấy chiếc chìa khóa đặt trên bàn, cả người thiếu chút nữa
là đứng không vững! Ây da, tôi nói cô cũng thật là độc ác, cứ như vậy mà phủi mông bỏ đi, may mà tôi không yên tâm phái người để ý anh ấy, nếu
không thì anh ấy có chết cũng không ai biết được...”
“Cô nói cái gì?” Tạ Xuân Hồng chấn động cả người nắm lấy tay Lý Lily, lo lắng hỏi, “Cái gì mà có chết cũng không ai biết được?”
Lý Lily liên tục cười lạnh: “Cô cho rằng một mình cô ở ngoài sinh con cực
khổ hơn so với Dịch Hồi à? Tôi nói cho cô biết, Dịch Hồi căn bản là
không nợ gì cô, là cô có lỗi với anh ấy.... Cô có biết anh ấy uống rượu
đến nỗi dạ dày bị xuất huyết, tôi đưa anh ấy đến bệnh viện, anh ấy hôn
mê bất tỉnh mà vẫn gọi tên cô!”
Sắc mặt Lý Lily đột nhiên có chút cô đơn: “Cho dù bản thân sinh bệnh đến nỗi phải nhập viện nhưng anh ấy
vẫn không có cách nào quên được cô, vẫn nhất quyết từ chối tôi. Từ đó
tôi liền hiểu rõ, thật ra trên đời này có vài chuyện không thể cưỡng ép
được, không phải đối thủ biến thủ biến mất thì mình có thể thắng
cuộc...Năm năm qua tôi thấy Dịch Hồi càng ngày càng buồn bã, thấy anh ấy vì cô mà càng lúc càng lạnh lùng cứng rắn, khăng khăng cố chấp chờ đợi
cô, cho đến cuối cùng tôi nhịn không được nữa, mới tung tin kết hôn cùng anh ấy...”
Nói đến đây, Lý Lily cười cười, nhìn cô với ý đồ
không tốt: “Thật ra Dịch Hồi luôn giữ im lặng, tùy ý các phòng viên phối hợp cùng với tôi đưa tin kết hôn truyền ra ngoài, thật ra là anh ấy
muốn mượn cơ hội này ép cô phải xuất hiện.... Không nghĩ ra rằng, anh ấy không ép được cô xuất hiện, ngược lại ép ra một đứa con!”
Tạ
Xuân Hồng giật mình, khó hiểu hỏi: “Nếu Dịch Hồi có lòng muốn đi tìm
tôi, dựa vào năng lực của anh ấy, không phải chờ đến cả năm năm vẫn
không tìm ra...Tôi cũng không phải cố hết sức che dấu tung tích của
mình.”
Lý Lily khinh thường lườm cô một cái: “Nói gì thì nói Dịch Hồi cũng là đàn ông! Dựa vào cái gì mà bắt anh ấy phải năm lần bảy lượt chủ động cúi đầu với cô? Anh ấy cũng có sĩ diện, lúc trước nói chia
tay, cô một chút cũng không thèm lưu luyến anh ấy, anh ấy đương nhiên là hận cô đến thấu xương! Ây da, vậy mới nói, cô ngốc đến như thế nào vậy? Phẩm vị của Dịch Hồi quả là đặc biệt, tại sao lại thích loại người như
cô chứ?”
Tạ Xuân Hồng không để ý đến lời lẽ châm biếm của Lý Lily, lạnh lùng nói: “Cám ơn cô vì những gì đã làm cho chúng tôi...”
Lý Lily giơ một ngón tay ra lắc lắc: “Tôi không phải vì cô, tôi là vì Dịch Hồi, cho nên cô không cần cám ơn tôi.”
Sắc mặt Tạ Xuân Hồng trầm hẳn xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dương dương tự đắc của Lý Lily, bất chợt mỉm cười rạng rỡ.
“Không, dù sao vẫn muốn cám ơn cô, dù sao tô cũng đã là vợ của Dịch Hồi, cô vì
anh ấy cũng là vì tôi.... Vợ chồng chúng tôi một lòng, tuy hai là một!”
Sắc mặt Lý Lily xìu xuống, hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Hai người phụ nữ không ai nhường ai, chiếu ánh mắt hung hăng về phía đối
phương, hận không thể làm đối phương biến mất vĩnh viễn, nhìn nhau thật
lâu đột nhiên cùng bật cười.
Vẻ mặt Lý Lily lộ vẻ hết cách: “Cái
người này, đúng thiệt là.... Miệng lưỡi sắt bén không bao giờ chịu thua
ai, bực chết đi được!”
Tạ Xuân Hồng mỉm cười nói: “Cô cũng vậy thôi, cô cũng là thua người không thua trận, khí thế hừng hực áp đảo đối phương!”
Lý Lily nở nụ cười thật lâu, đột nhiên nghiêm túc lại, nhìn Xuân Hồng ôn
tồn nói: “Trong lòng Dịch Hồi vẫn chưa hoàn toàn gỡ bỏ được những khúc
mắc, đôi khi đừng nên so đo quá, hai người sống với nhau còn rất nhiều
thời gian, đừng vì những chuyện không quan trọng là ảnh hưởng đến tình
cảm.”
Tạ Xuân Hồng thành khẩn cười nói: “Cám ơn, cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể!”
Lý Lily phiền muộn thở dài: “Thôi, chuyện hai vợ chồng cô không liên quan
gì đến tôi! Tôi cũng không muốn dính dáng đến đàn ông đã có vợ.”
Nói xong, Lý Lily băng qua Tạ Xuân Hồng bước đi, trước khi rẽ vào hành lang đột nhiên dừng bước quay lại vui vẻ nói với Xuân Hồng: “Tháng sau tôi
tổ chức lễ cười, nhưng mà chú rễ không phải là Dịch Hồi! Vợ chồng hai
người nợ tôi không ít, nhớ phải đưa tiền mừng hậu hĩnh một chút!”
Tạ Xuân Hồng nhìn cô, chân thành cười đồng ý: “Yên tâm, nhất định sẽ làm cô hài lòng! Chúc cô tân hôn vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn!”
Tiễn khách về hết, Tạ Xuân Hồng cảm thấy toàn thân như không còn chút sức
lực nào, Hân Hân cũng mệt mỏi sau một ngày chơi đùa không nghỉ, cô bé
lập tức ngủ ngay mà không cần dỗ dành.
Tạ Xuân Hồng sau khi rửa
mặt bước ra, liền thấy Dịch Hồi ngồi trên giường, ánh mắt dịu dàng đang
chăm chú nhìn Hân Hân đang say ngủ, thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve khuôn
mặt nhỏ nhắn của con bé, một cảnh quang dịu dàng như vậy làm cho Tạ Xuân Hồng không nhịn được cười rộ lên.
Dịch Hồi ngẩng đầu thấy Xuân Hồng, đưa ngón tay cẩn thận “xuỵt” một tiếng, sau đó có ý bảo cô đi ra cửa.
Tạ Xuân Hồng không biết anh muốn làm cái gì, trong lòng tràn đầy thắc mắc
đi ra ngoài, sau đó Dịch Hồi cũng ra theo, cẩn thận đóng cửa lại nói:
“Hân Hân ngủ rồi, không cần quấy rầy nó, qua phòng bên cạnh ngủ đi!”
Phòng bên cạnh là phòng của Dịch Hồi, sắc mặt Tạ Xuân Hồng khẽ ửng đỏ, lắp
bắp nói: “Hay là, hay là em ngủ cùng Hân Hân, nửa đêm con bé thức giấc
cũng còn có em bên cạnh...”
Dịch Hồi lạnh lùng nhìn cô, chậm rãi
mở miệng: “Hân Hân nói lúc trước đã từng ngủ một mình... Em không định
mới vừa kết hôn đã định ly thân với anh?”
Dịch Hồi không nhiều lời với cô, đẩy cửa phòng mình rồi bước vào.
Tạ Xuân Hồng nuốt nước miếng, lấy hết dũng khí đi vào phòng, sau đó tiện tay đóng cửa phòng lại.
Căn phòng được trang trí vô cùng phù hợp với phong cách lạnh lùng của Dịch
Hồi, không có quá nhiều đồ đạc. Thật ra trước kia anh có nói qua, anh
không thường xuyên ở nhà, lúc trẻ đã vào bộ đội, ở trong quân ngũ nhiều
năm, sau đó trở về lại dốc hết sức kinh doanh, đôi khi xã giao quá nhiều về nhà e bất tiện nên chuyển ra ngoài sống.
Dịch Hồi không ở
trong phòng, phòng tắm đang truyển ra tiếng nước chảy ào ào, Tạ Xuân
Hồng trừng mắt nhìn vào chiếc giường lớn trải drap màu xanh bắt mắt
trong phòng, càng lúc tim đập càng nhanh, mặt càng đỏ hơn.
Vừa
mới chui vào tỏng chăn, Dịch Hồi liền khoác áo ngủ ra khỏi phòng tắm,
nước rơi từ trên tóc xuống thành giọt, áo ngủ cột dây lưng rộng thùng
thình không cài nút, lộ ra một mảng ngực lớn màu mật ông, làm Tạ Xuân
Hồng xấu hổ cúi gằm mặt.
Dịch Hồi không nói tiếng nào vén chăn lên chui vào phía bên kia giường, tùy tiện lau tóc qua loa rồi ném khăn sang một bên.
Tạ Xuân Hồng thầm thở dài trong lòng, với tay lấy khăn rồi quỳ gối bên cạnh anh, dịu dàng lau tóc cho anh.
Toàn thân Dịch Hồi cứng đờ, liền nghe Xuân Hồng ôn tồn nói: “Để tóc ướt đi ngủ rất dễ bị đau đầu....”
Động tác của Tạ Xuân Hồng vô cùng mềm mại, trong chốc lát đã lau khô tóc,
sau đó vắt khăn sang một bên rồi quay trở lại phía giường bên kia chui
vào chăn.
Hai mắt Dịch Hồi sáng quắc nhìn cô/
Xuân Hồng giật mình, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Dịch Hồi, trong ánh mắt chất chứa sự quyến luyến và thâm tình.
“Dịch Hồi, lúc trước em nói em yêu anh, có thể anh không hiểu được, em không
phải muốn anh nhanh chóng tha thứ cho em mà nói vậy, thật sự là em rất
rất yêu anh...”
Dịch Hồi trầm mắc nhìn cô, ánh mắt đen láy sâu thẳm không dò được cảm xúc.
Xuân Hồng thở thật dài nói: “Năm đó, em đi tiễn Đường Sơ, lúc anh ấy gọi
điện thoại tạm biệt, em sợ anh ấy nghĩ quẩn trong lòng mới vội vã đến
đó....”
Dịch Hồi đột nhiên giơ ngón tay đặt trên môi cô, ngăn không cho cô nói tiếp.
“Không cần phải nói, nếu bây giờ anh còn nghi ngờ tình cảm của em thì quả thật là rất ngốc! Nếu không phải vì yêu anh, em làm sao có thể tình nguyện
sinh con cho anh, bất chấp bản thân sẽ phải gánh chịu nhiều áp lực?”
Dịch Hồi cười cười, nắm lấy bàn tay của cô đang đặt trên mặt mình nói: “Anh
không muốn biết đã xảy ra chuyện gì, những chuyện đó bây giờ không quan
trọng, anh không quan tâm, về sau chúng mình còn rất nhiều điều quan
trọng hơn!”
Kỳ thật một câu nói anh chờ em, ngoài việc anh yêu em cần phải có dũng khí nữa. Đời người có bao nhiêu cái năm năm để hao
phí, lại có bao nhiêu cuộc tình có thể chờ nhau suốt năm năm? Sau năm
năm em chưa chồng anh chưa vợ, chúng ta vẫn yên thương nhau, vẫn chung
thủy chờ đợi đối phương, như lặng yên như vậy, cho dù thế sự đất trời có xoay vần, đều không thể khiến cho chúng ta xoay người rời đi. Cho nên
hiện tại, còn có chuyện gì quan trọng để so đo sao? Tất cả những nghi
ngờ lẫn nhau đều đã biến mất không còn lại gì nữa rồi.
Dịch Hồi vùi đầu vào cổ cô, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: “Bà xã...”
Toàn thân Tạ Xuân Hồng chấn động, đẩy anh ra thì thào hỏi: “Anh vừa mới.... Anh gọi em là gì?”
Dịch Hồi nhếch miệng cười: “Bà xã, anh đã sớm muốn gọi em như vậy, muốn gọi đã rất nhiều năm....”
Bà xã, hai chữ đơn giản Dịch Hồi vừa mới nói ra mang theo rất nhiều sự yêu thương và cưng chiều, khiến khóe mắt Xuân Hồng đột nhiên cay cay, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa, hạnh phúc đến muốn rơi lệ.”
“Ông
xã.” Mở miệng ra gọi mới phát hiện rất vừa ý, Tạ Xuân Hồng áp mặt vào
lòng anh, nhắm mắt lại nói: “Mấy năm nay em rất nhớ anh, nhớ về lúc hai
chúng ta cùng chung một nhà, em mới biết mình đối với anh vô cùng không
tốt.”
Dịch Hồi vuốt ve tóc cô cảm động nói: “Anh cũng đối với em không tốt.”
“Dịch Hồi, từ nay về sau anh đừng uống rượu nữa.”
“Được.”
“Về sau anh đừng buông tay em nữa.”
“Yên tâm, em muốn chạy anh cũng không để em thoát.”
“Dịch Hồi, thật xin lỗi, em yêu anh!”
“Đồ ngốc, yêu không phải dùng để nói.”
“Sao?’
“Yêu là dùng để làm!”
“...”
“Anh đã nhịn năm năm nay rồi....”
“Em mệt rồi, ngủ thôi!”
Lời tác giả: > Chính văn đến đây đã chính thức kết thúc.
Mỗi lần kết thúc một câu chuyện, cảm giác giống như người mẹ tiễn con gái
đi lấy chồng, vừa vui mừng, vừa thương xót, đủ mọi cảm xúc!
Hơn hai tháng qua, cám ơn mọi người đã làm bạn! Mặc kệ các bạn có khen hay chê, thì tôi biết các bạn cũng không bỏ rơi tôi!
Phần ngoại truyện! Trước mắt phần ngoại truyện có: Tạ Vân và Lộ Viễn, cuộc
sống sau hôn nhân của Dịch Hồi, tình yêu, tình dục viết ra sợ bị bão
hòa, không biết có nên viết ra hay không....