Thương Ngao Liệt không hề nghĩ đến, anh bất quá chỉ đi tìm bác sĩ Dư
thảo luận nguyên nhân bệnh, Hạ Thanh Thuần sẽ thừa dịp chui vào chỗ
trống đi tìm Hạ Nhã. Hôm nay cô ta rơi xuống, toàn thân bị gãy xương vài chỗ, tình huống tinh thần không được ổn định, ngoại trừ cần tịnh dưỡng thật tốt, càng phải làm kiểm tra toàn diện.
Thương Ngao Liệt
đứng ngoài phòng bệnh Hạ Thanh Thuần, kể lại chi tiết chuyện của cô ta
cho cha mẹ Hạ nghe, cũng xuyên thấu qua cửa thủy tinh liếc nhìn cô ta
nằm trên giường bệnh, anh khẽ thở dài một cái.
Một tiếng thở dài này bao hàm quá nhiều ý nghĩa, đương nhiên, càng đại biểu cho lời chào tạm biệt mãi mãi.
Ở tại khu phòng bệnh khác, Hạ Nhã vừa thấy anh trở về liền lải nhải hỏi: “Tình huống thế nào rồi?”
Thương Ngao Liệt đơn giản kể lại một lần bệnh tình Hạ Thanh Thuần, “Ngoại trừ
thương tích trên thân thể, bác sĩ kết luận sơ bộ cô ta có khả năng có
bệnh trên phương diện tinh thần.”
Hạ Nhã nghe xong, tâm trạng
cũng hết sức phức tạp. Cô biết rõ người nọ là tự làm tự chịu, nhưng mà
người đáng hận tất có chỗ đáng thương, người đáng thương cũng tất có chỗ đáng hận.
Thương Ngao Liệt biết rõ chạy không khỏi tự trách,
chỉ là hiện tại cũng muốn cô thiên vị an ủi. Anh ngồi bên giường bệnh,
khẽ ngẩng đầu nhìn về phía xa, hỏi cô: “Em có cảm thấy, nếu như không
phải vì anh, tất cả bi kịch đều sẽ không xảy ra?”
Hạ Nhã vội nói: “Đừng tùy tiện tăng thêm tội lỗi cảm giác cho bản thân, việc này từ đầu đến cuối đều là Hạ Thanh Thuần sai. Tần Lãng bị cô ta lợi dụng, không
có liên quan gì đến anh, ngay cả anh ấy cũng nhìn không ra Hạ Thanh
Thuần là hư tình giả ý, một người ngoài như anh làm sao nhìn rõ chứ? Hơn nữa, sau khi Tần Lãng chết cô ta cũng luôn dùng lễ đối đãi với anh,
chưa từng vượt rào, anh lại càng không có cơ hội phát hiện hành vi không bình thường của cô ta.”
Những lời này của cô quả thật làm cho trong lòng anh không hiểu sao rất an nhiên.
"Thầy...... ông xã” Hạ Nhã kiên trì thay đổi hai chữ “thầy Thương” thành xưng hô
thân mật hơn, vươn hai tay từ phía sau lưng ra ôm bờ vai của anh, “Những chuyện như vầy, anh cũng chỉ thuần thúy là người bị hại, anh đã làm rất tốt, anh không có sai.”
Trong đôi mắt Thương Ngao Liệt toát ra ấm áp vui sướng, rốt cục gất đầu, nhẹ nhàng cười với cô.
Hôm nay, bị Hạ Thanh Thuần náo loạn như vậy, đại đội trưởng đội cảnh sát
hình sư đặc biệt đến bệnh viện giải thích tình huống sư việc, thuận
đường cũng ghé thăm bà xã nhỏ của bạn tốt của hắn.
Đại đội trưởng để trong cục xử lý sự kiện nhảy lầu lần này thành một case tranh chấp
tình cảm, nhắc nhở bọn họ phải bảo vệ quyền lợi riêng tư không được nói
toạc ra nhân vật cụ thể. Thương Ngao Liệt cũng không nói nhiều lời khách sáo cùng bạn thân, chỉ nói chờ Hạ Nhã xuất viện sẽ cùng nhau ăn một
bữa.
Đại đội trưởng lúc rời đi, Quan San San đang ôm cà-mên canh nóng mẹ Quan nấu vội chạy tới, hai người không chú ý liền va vào đối
phương tại cửa ra vào, đại đội trưởng phản ứng nhạy bén trước đỡ lấy cô
gái đang ngã trái ngã phải trước mắt.
Quan San San đang có mang, hormone phái nữ tiết ra cực kỳ nồng đậm, giờ phú này mặt mày sinh động, chân thành động lòng người.
"Cám ơn!"
Trong lòng đại đội trưởng không khỏi rục rịch, lễ phép đáp lại, “Không cần khách sáo, lần sau phải cẩn thận.”
Quan San San nói tiếng cám ơn, đối phương nghiêng người nhìn cô đi vào trong phòng, lúc này mới cất bước rời đi.
Cho là trong phòng bệnh chỉ có một mình Hạ Nhã, Quan San San không che đậy
miệng nói: “Tốt lắm cái tiểu yêu tinh nhà cậu, giáo sư Thương chân trước vừa đi, chân sau cậu liền thêm vào một người đàn ông cao phú suất trẻ
tuổi đầy hứa hẹn?”
Hạ Nhã tranh thủ thời gian liếc cô một cái,
chỉ thấy Thương Ngao Liệt đã từ trong toilet đi tới, cô quýnh quáng cười cười, đối phương ngược lại mở miệng: “Bạn học Quan San San, ăn trái cây đi.”
Quan San San bị ánh mắt giáo sư Thương nhìn đến toàn thân
phát lạnh, vội vàng từ torng tay anh tiếp nhận quả táo vừa rửa sạch
xong, nhét vào miệng.
Hạ Nhã nhìn bộ dáng cụp đuôi sụp mắt ngoan ngoãn của bạn thân, khach khách cười. Cô đã lâu chưa cùng bạn tốt tâm
sự nói chuyện phiếm, nhất thời muốn cùng nhau chia sẻ.
Hạ Nhã nói với Quan San San, cô đã chậm rãi buông xuống tâm lý oán hận lúc sinh
non, muốn cùng Thương Ngao Liệt quý trọng thời gian hạnh phúc cùng nhau. Kết cục của Hạ Thanh Thuần nói cho cô biết, thế giới nội tâm của một
người như thế nào sẽ biểu lộ ra bề ngoài của người đó như thế đấy, tất
cả chỉ có thể do chính cô ta quyết định.
Bởi vì cuối cùng, vận
mệnh nhất định sẽ lấy đi, chỉ để lại kết quả. Thời gian sẽ lấy đi ước
nguyện ban đầu của bạn, chỉ để lại nổi khổ tâm. Có một số việc chấp nhất thái quá, không bỏ xuống được sẽ biến thành tâm ma.
Mặt khác,
bọn họ cùng Hạ Thanh Thuần quả thật còn có oán hận giải không hết, nhưng cô ta đã bị lạc tâm trí, sao có thể cùng cô ta so đo, đều chỉ là uổng
công.
Hạ Nhã muốn đặt sự chú ý lên tương lai hôn nhân của hai
người, từ nay về sau cùng những sự việc kia, những con người kia, cá
quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, hai bên không nợ gì nhau.
Quan San San nghe xong, qua một hồi lâu nói, "Mình cảm thấy, lần nằm viện
này, thật sự làm cho cậu trở nên thành thục…. rất nhiều.”
Hạ Nhã cũng có đồng cảm.
__________KẹoĐắng-----d/đ/l/q/đ__________
Tiếp theo sau đó, Quan San San cùng vị đại đội trưởng cảnh sát hình sự vô
tình gặp gỡ mấy lần, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Hạ Nhã
chế nhạo nói: “Thầy Thương, mặt hàng bên cạnh anh mỗi người đều không
phải là người bình thường.”
Thương Ngao Liệt nghe giọng điệu khoa trương của bà xã nhỏ, cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ở bệnh viện ngây ngốc một thời gian, Hạ Nhã rốt cuộc không chịu nổi tịch
mịch, nháo muốn xuất viện. Hôm nay, giáo sư Thương đi làm thủ tục xuất
viện, đúng lúc gặp Lãnh Dương đến thăm bệnh.
Chuyện xảy ra thời
gian trước cũng làm hắn xấu hổ, cũng không tiện đến thăm Hạ Nhã, hiện
tại mọi chuyện đã được dẹp yên, hắn mới bớt thời gian trở về nước. Lãnh
Dương nhìn thấy Thương Ngao Liệt, biểu hiện trên mặt có chút mất tự
nhiên cùng căng thẳng, hắn bỗng nhiên nói: “Có tiện….. nói chuyện riêng
một chút hay không?”
Trong lòng Thương Ngao Liệt mặc dù khó hiểu vẫn gật đầu.
Hai người đi đến một góc yên tĩnh ở bệnh viện, hai bên toàn là lá phong, ánh sáng ấm áp, gió mát hiu hiu.
Lập tức, Lãnh Dương động tác thuần thục, không chút do dự móc ra khẩu súng
bên hông, nhắm nòng súng lạnh như băng ngay mi tâm của Thương Ngao Liệt, không sai chút nào.
Hành động đột ngột của hắn tại không gian
yên tĩnh sau giờ trưa càng quái dị, nhưng mà, Lãnh Dương đột nhiên trầm
giọng quát: “Lùi đến bên tường ngồi xổm xuống, giơ hai tay lên ôm đầu!"
Thương Ngao Liệt đứng yên tại chỗ, theo dõi hắn không nhúc nhích.
"Tôi nói, hiện tại ngay lập tức, giơ hai tay lên ôm đầu!" Lãnh Dương từ
trong kẽ răng phun ra mấy chữ: “Tôi không có nói giỡn với anh, Thương
tiên sinh!"
Trên mặt Thương Ngao Liệt vẫn bình tĩnh như cũ, anh
tháo mắt kính xuống, để vào túi áo sơ mi, giống như đối với hành vi
nghiêm túc quá mức này của Lãnh Dương cảm thấy bình thường. “Anh có giấy phép chứng nhận được sử dụng súng trong nước? Có biết tự mang theo súng là hành vi trái pháp luật hay không?” Nói xong, khóe miệng còn treo một nụ cười nhạt trấn định tự nhiên.
Thân thể anh mang tàn tật, lại
từng bước một vững chắc đi về hướng Lãnh Dương. Thương Ngao Liệt đương
nhiên biết rõ trong tay hắn cầm chính là súng thật đạn thật, nhưng khí
thế trầm ổn thậm chí làm Lãnh Dương khiếp sợ.
"Tôi biết rõ anh
không đơn giản!" Hắn dùng họng súng chống đỡ lồng ngực Thương Ngao Liệt, “Anh là một trong những thành viên bí mật sở nghiên cứu gen quốc gia,
đã như vậy, đặc công vì sao lại tiến hành liên lạc với anh….. Anh rốt
cuộc là ai?”
Thương Ngao Liệt lạnh giọng hỏi hắn: “Làm sao anh phát hiện được?”
Lãnh Dương nếu đã lựa chọn lén tìm anh, nói rõ hắn không muốn lộ ra việc
này, không muốn làm cho người đàn ông Hạ Nhã yêu nhất có chuyện.
Hắn nói, "Thật là rất không khéo, tên đặc công kia hiện tại đang cùng làm
việc với tôi, đối với đặc công quốc gia bọn họ làm việc như thế nào, tôi rất là hiểu rõ.”
“Anh đang hoài nghi mục đích tôi cùng Nhã Nhã kết hôn, hay là lo lắng có một ngày tôi sẽ đeo trên lưng tội danh “phản quốc”?”
Thương Ngao Liệt thấy thần sắc Lãnh Dương hơi trì hoãn, anh đưa tay bắt lấy
họng súng của đối phương. Lãnh Dương muốn rút súng ngắn ra, lại phát
hiện sức lực bàn tay người đàn ông này thật lớn, bình thường là một giáo sư bộ dáng ta nhã, kỳ thực là thâm tàng bất lộ.
"Thương Ngao Liệt, anh tốt nhất thành thật nói cho tôi biết một đáp án, anh đến cùng là đang giở trò quỷ gì, bằng không....."
"Tai vách mạch rừng." Thương Ngao Liệt trả lời hắn, "Chuyển sang nơi khác nói chuyện."
Lãnh Dương lúc này lùi về sau vài bước, cẩn thận thong thả thu hồi súng
ngắn, thừa dịp đối phương không chú ý, đánh một cú tới trước ngực.
Ai ngờ Thương Ngao Liệt tiếp được quả đấm của hắn, nhẹ nhàng tung một cú
sang bên cạnh. Lãnh Dương hô hấp thở phì phò, đen mặt nói: “Thân thủ
cũng không tồi.”
Thương Ngao Liệt nhàn nhạt trả lại hai chữ: “Cám ơn.”
_________KẹoĐắng:::::d?đ?l?q?đ_________
Đầu tháng 11, Hạ Nhã chính thức trở lại trường, đi đến trường học mới biết
được, chuyện cô sinh non nằm viện đã sớm đồn đãi tràn đầy trời đất,
không ít phiên bản đều nói cô là Tiểu Tam nhà giàu có bao dưỡng, các
loại lời nói khó nghe đều nối gót tới.
Cô lại không chút nào để ý tới, bởi vì chỉ cần ở phòng học nhìn đến ánh mắt nghiêm túc, lẳng lặng
nghiên cứu học vấn của giáo sư Thương, liền có thể làm cho cô vô cùng an tâm.
Quan San San mang thai đã được 2 tháng, cô cũng không chọn môn học công trình gen của giáo sư Thương, hôm nay coi như là nghe danh mà đến.
"Giọng nói của giáo sư Thương thật là gợi cảm~ Lúc thầy ấy thở dốc cũng thật là muốn chết người.”
Hạ Nhã không khỏi suy nghĩ một chút, “Cậu cả ngày không nghiêm chỉnh, mình còn chưa hỏi JQ của cậu cùng vị đại đội trưởng cảnh sát kia, hắn luôn
hỏi mình số điện thoại di động của cậu.”
Quan San San khoát tay
nói, "Báo cáo Hạ tiểu thư! Nô tỳ cùng đại đội trưởng rất trong sạch,
nhiều nhất cũng chỉ là bạn bè bình thường. Huống chi mình còn đang mang
thai đứa bé của một người đàn ông khác….. Anh ta nếu thật sự muốn theo
đuổi mình, cũng phải chờ mình sinh xong cục cưng có phải hay không?”
"Phốc......" Bị lời của bạn thân chọc, Hạ Nhã che miệng cười lên.
Hai người trò chuyện hiển nhiên có chút không chút kiêng kỵ, trên bục giáo
sư Thương ho nhẹ vài tiếng, hướng về phía dưới nói: “Lúc khai giảng tôi
đã từng nhắc qua, nếu các em không muốn nghe giảng cũng có thể, nhưng
xin chú ý âm lượng, không được ảnh hưởng đến các bạn học khác nghe giảng bài.”
Hạ Nhã biết anh đang ở trong tối ám chỉ hai cô, không khỏi bĩu môi trừng anh. Giáo sư Thương luôn không cho phép cô đi trễ, về
sớm, không được trốn tiết, nhìn bộ dáng nghiêm túc giảng bài của anh,
quả thực không cách nào tưởng tượng được một mặt cầm thú khác......
Đặc biệt là đôi môi mỏng đang khẽ đóng mở kia, từng trong không biết bao
nhiêu đêm nhiệt tình nóng bỏng hôn lên từng tấc da thịt của cô.
Giống như tối hôm qua.
Trong bóng tối, tay của anh mang theo một chút ẩm ướt, làm trống ngực cô đập liên hồi.
Môi anh rơi xuống, hôn lên má cô. Hạ Nhã vươn tay ôm cổ anh, người cũng dán sát vào ôm lấy cánh tay anh. Thương Ngao Liệt nhắm ngay môi cô vợ nhỏ
cắn xuống một ngụm, thấp giọng lẩm bẩm: “Hẳn là có thể làm......"
"Thầy Thương đáng thương, nghẹn thật lâu rồi a~” Hạ Nhã cố ý trêu chọc anh,
đôi môi cô no đủ, làm cho anh không nói lời gì, trực tiếp cởi quần áo
cô.
Thương Ngao Liệt quấn quýt si mê hôn môi, giống như nhẹ
nhàng, lai đủ khiến người ta ý loạn tình mê. Nụ hôn này rơi vào trên bộ
ngực căng tròn của cô, làm cho Hạ Nhã có chút phát run, ngửa đầu về phía sau rên rỉ.
Anh thanh thanh cổ họng khô khốc, nói với cô: “Không cần trốn......"
"Nhưng thật là nhột......" Rất ngứa.
Liên tục rên rỉ, làm cho xương cốt người đàn ông như nhũn ra, anh dùng sức đẩy eo một cái......
Không biết có phải bởi vì đã hiểu rõ tình yêu của đối phương, làm tình đơn
thuần giữa hai người càng ngày càng tình cảm mãnh liệt thoải mái, thậm
chí tại một hồi điên cuồng đâm rút qua đi, thân thể dừng va chạm, chỉ là hôn môi đơn giản. Hạ Nhã từng ở dưới người anh cảm giác được thất bại
khuất phục, hôm nay đều biến thành ngọt ngào thần phục cùng dụ dỗ.
Cô bởi vì anh trêu chọc mà bật cười, làm nũng nói: “Anh thật là đáng ghét....."
Thương Ngao Liệt yên lặng thở dốc, thưởng thức bộ dáng híp mắt lại đáng yêu
của bà xã nhỏ, mỗi một lần đều đâm vào chỗ sâu nhất, làm cho cô gần như
nghênh đón cao trào......
Hưởng thụ một lần lại một lần mãnh liệt va chạm, Hạ Nhã nghe thấy Thương Ngao Liệt nỉ non bên tai cô: “Chuyển
hóa tỉ lệ cao thấp đối với thí nghiệm bình thường quan hệ không lớn,
nhân tố ảnh hưởng chuyển hóa tỉ lệ rất nhiều, trong đó kể cả....."
Hạ Nhã trợn tròn mắt, "Thầy Thương…… Đầu anh bị hư?"
Thương Ngao Liệt giơ tay vỗ mông nhỏ cô một cái, vẫn không giảm độ mạnh yếu rong đuổi. “Em chuyên tâm lắng nghe cho anh.”
Cô gái nhỏ uất ức uốn éo dưới người người đàn ông, đành phải ngoan ngoãn
câm miệng. Anh thật sự muốn cô rất lâu, còn chưa chịu ngừng lại......
Chỉ là đến nay, Hạ Nhã vẫn còn nghi ngờ, vì sao lúc ấy giáo sư Thương lại
nói những đề mục không giải thích được như vậy cho cô nghe?
_________KẹoĐắng~~~~d>đ>l>q>đ_________
"Lần trước tôi đề cập tới, thi giữa kỳ chiếm 30% thành tích bình thường, từ
hôm nay trở đi tôi sẽ kiểm tra.” Lúc này Thương Ngao Liệt đứng trước màn hình điện tử nói xong, giống như là thuận miệng nói: “Ai có thể trả
lời, nhân tố ảnh hưởng của phần tử tỉ lệ chuyển hóa DNA?”
"......"
Được rồi, cô cuối cùng cũng biết.
Hạ Nhã thua, giáo sư Thương thật không hổ là nhân tài công nghệ cao, quy tắc ngầm đều có thể làm đến hàm súc như vậy.
Có thể trả lời vấn đề của Thương Ngao Liệt đưa ra đối với đám học trò
ngưỡng mộ anh đương nhiên thuộc về phúc lợi, nhìn cả hội trường tràn đầy cánh tay giơ lên cả nam lẫn nữ, Hạ Nhã cắn môi, làm bộ bản thân cái gì
cũng không nghe thấy.
Giáo sư Thương quét mắt nhìn cả phòng học, trầm mặc không nói, không cần hoài nghi, anh đang đợi cô giơ tay.
10 giây đồng hồ đi qua, anh còn đang đợi.
20 giây đi qua, anh vẫn đang đợi.
Hạ Nhã rốt cuộc không nén được tức giận, đang lúc cô yếu ớt giơ tay lên
trả lời vấn đề của giáo sư Thương, Cố Bách Dã cũng từ trên hành lang
chạy như bay tới, hắn kéo kéo cổ áo, không để ý hình thượng tiêu sái
bình thường, táo bạo rống lên: "Quan San San! Mang theo con của anh theo anh đi ra!"
Giáo sư Thương cau mày, đẩy gọng kính trên mũi: Không ai có thể tùy tiện đến lớp học của tôi, mang học sinh của tôi đi.”