Trước đây, bởi vì Lãnh Dương bị thương, xin nghỉ bệnh với chủ thuê bên
kia. Thời điểm hắn nhận được tin nhắn Hạ Nhã hẹn hắn tại khách sạn
Shangrila, hắn tưởng cô gái nhỏ này…. A, không đúng, hôm nay cô gái nhỏ
đã thành cô vợ nhỏ xinh đẹp rồi.
Hắn còn tưởng rằng là cô vợ nhỏ này vì chuyện đơn ly hôn không vừa lòng, tìm hắn kể khổ giải buồn.
Trong lòng Lãnh Dương biết rõ, cô cùng vị giáo sư Thương trong khoảng
thời gian ngắn nhất định là không chia tay được, nếu không hắn đã sớm
xuất ra thủ đoạn thừa cơ mà vào rồi.
Đối với địa điểm gặp mặt hôm nay, Lãnh Dương ngược lại ôm một tia nghi hoặc. Hắn rất nhanh đã đến
quán cà phê dưới khách sạn, âm nhạc êm dịu rất xứng với phong cách tao
nhã của quán.
Trên bàn có một ly nước chanh bình thường, đựng
trong ly thủy tinh tinh sảo, lát chanh vàng óng còn tản ra mùi thơm. Bên trong trang trí một loại đèn bàn vô cùng lãng mạn.
Ngồi ở đàng kia chờ đợi Lãnh Dương, cũng không phải Hạ Nhã. Hắn cảm thấy quá mức kỳ quặc.
"Đã lâu không gặp, Lãnh tiên sinh." Hạ Phàm nói chuyện đồng thời không khỏi õng ọe khoe dáng một cái.
Lãnh Dương đứng ở trước mặt Hạ Phàm, chém đinh chặt sắt hỏi: “Hạ Nhã đâu?”
Hạ Phàm nói, "Đừng vội nha, thật xa xôi chạy tới, anh có mệt không? Uống miếng nước rồi nói chuyện tiếp.
Ngày trước đoạn thời gian Lãnh Dương làm hộ vệ của Hạ Nhã, cũng có tiếp xúc
không ít cùng Hạ Phàm, hắn đối với cô em họ tâm cơ thâm hậu này cũng
không có hảo cảm.
Trước mắt, Lãnh Dương chưa thăm dò tình huống, đành phải ngồi xuống trước thở một cái, “Tôi không rãnh tán gẫu cùng
cô, cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Nét mặt Hạ Phàm hơi áy náy,
“Vốn là, bởi vì chị họ cùng Thương Ngao Liệt không thể tiếp tục duy trì
cuộc hôn nhân này, chị ấy đặc biệt tìm tôi kể khổ.”
Lãnh Dương thầm nghĩ, làm sao cô ta biết chuyện này?
Chỉ là, ngoài miệng hắn cũng không tin, “Em ấy sẽ nói chuyện này với cô?”
Hạ Phàm gật đầu tỏ vẻ hiểu, "Sau hôn lễ của chị họ, tôi tự mình tìm chị ấy xin lỗi, hiện tại chúng tôi đã làm hòa.”
Lãnh Dương nửa tin nửa ngờ, cầm ly nước chanh trước mặt uống vài ngụm, còn
nghe Hạ Phàm nói tiếp, “Về sau, chị họ liền nói về anh với tôi.”
"Chị họ nói: Có đôi lúc, nhân sinh chính là cần một chút kiên trì cùng xúc
động. Lãnh tiên sinh, nếu như tôi không có đoán sai, nếu anh dứt khoát
mang chị họ tôi đi, sự tình sẽ không giống như bây giờ, khó có thể thu
xếp?”
Cái này, Lãnh Dương giống như là bị đâm trúng chỗ đau dưới
đáy lòng. Dù sao, chuyện cũ còn sờ sờ trước mắt. Nếu như lúc trước, hắn
mạnh mẽ cùng cứng rắn một chút, cố gắng thuyết phục Hạ Nhã nhiều thêm
mấy lần, hoặc là nói cho cô biết một tương lai có thể đoán trước, như
vậy hôm nay, tất cả có phải sẽ khác hay không?
"Thật ra thì đều
tại tôi không tốt, không có khuyên chị họ. Chị họ nói xong tâm tình có
chút hỏng bét, ở trước mặt tôi uống chút rượu, sau đó…… nói muốn tìm
anh.”
Lãnh Dương không khỏi kinh ngạc, bây giờ còn chưa tới buổi tối đâu, liền uống rượu?
Thì ra là cô uống say, mới muốn tìm hắn đưa cô về nhà sao? Cô vợ nhỏ này thật xem hắn là tài xế miễn phí để sai sử.
Đúng lúc này, Hạ Phàm cố ý nghiêng người, đẩy thẻ phòng về phía cạnh chiếc
ly thủy tinh trong suốt, chậm rãi dời đến trước mặt Lãnh Dương, “Chị họ
cố ý đưa cái này bảo tôi đưa cho anh.”
Lãnh Dương có chút há mồm, Hạ Phàm còn cố ý dùng giọng điệu mập mờ nói: “Chị họ nói, chị ấy ở trên lầu đợi anh.”
Chuyện hơi quỷ dị, còn có loại cảm xúc không rõ làm cho đáy lòng Lãnh Dương cuộn trào.
Nếu như nói hắn không tin những lời nói không thể giải thích được của Hạ
Phàm,….. như vậy, sau cánh cửa kia chờ đợi hắn sẽ là cái gì?
Hắn
chỉ đắn đo một chút, liền bất kể sau cái kế này xảy ra tình huống như
thế nào, hắn đều chạy không thoát. Bởi vì chỉ cần liên quan đến Hạ Nhã,
hắn giống như bị một lời nguyền rủa vạn năng, một mực nhốt lấy hắn.
Lãnh Dương thậm chí trong nháy mắt sinh ra một ý niệm trong đầu, có muốn tìm Thương Ngao Liệt hay không? Bất quá rất nhanh, hắn liền bỏ đi suy nghĩ
này. Hắn cười nhạo chính mình, thừa nhận bởi vì bệnh nghề nghiệp, mới
làm cho hắn nảy sinh nhiều nghi ngờ vô căn cứ như vậy.
Theo số
phòng trên thẻ, “tít” một tiếng mở cửa phòng, Lãnh Dương bước vào, cũng
không đóng cửa, đứng nguyên tại chỗ gọi: “Tiểu Nhã?”
Nhưng lại không có ai đáp lại.
Lãnh Dương đành phải đi vào trong thêm vài bước, chỉ thấy trên chiếc giường
đôi lớn, Hạ Nhã nằm đó ngủ, tư thế quyến rũ mê người, mái tóc màu rám
nắng dài tản ra trên chiếc gối trắng tinh, rất giống công chúa ngủ trong rừng trong chuyện cổ tích.
Hắn cau mày, giơ tay đẩy cô một cái, “Này, em gái nhỏ, có phải em uống rượu hay không?”
...... Tại sao lại uống sai như vậy?
Hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng ngược sáng, Lãnh Dương không nhìn thấy rõ nét mặt Hạ Nhã.
Đang lúc lúc này, con mắt hơi khép của Hạ Nhã thoáng mở ra một chút, nụ cười ngọt ngào động lòng người theo đó nở rộ. Trái tim Lãnh Dương nhất thời
nhảy “bang bang”, hình ảnh này làm cho hắn có chút khẩn trương, toàn
thân đều nổi lên một trận khô nóng.
Hắn nghĩ là vì thân thể Hạ Nhã không thoải mái nên mới tìm một căn phòng nằm nghỉ một chút?
Lãnh Dương đột nhiên cảm thấy đầu óc mình có chút trầm, trong khoảng thời
gian ngắn giống như bên trong có chút đồ gì đó, khiến hắn tâm hoảng ý
loạn, nhiệt huyết sôi trào.
Thật sự là kỳ quái, hắn một giọt rượu không dính, làm sao bây giờ cũng cảm thấy choáng váng đầu óc, cơ thể ỉu xìu chứ?
________KẹoĐắng….d/đ/l/q/đ________
Hạ Nhã cảm giác có một bàn tay nhẹ nhàng áp lên trán cô, nhiệt độ cùng hơi thở này, hiển nhiên là thuộc về một người đàn ông.
Cô theo bản năng bám lấy, hai tay ôm lấy cánh tay của người đàn ông, đường cong mềm mại rời đi gra giường sa hoa, chậm rãi dán lên trên, cơ thể
nổi lên cảm giác ham muốn khó chịu.
Hạ Nhã hiểu rõ, loại xúc
động điên cuồng này là như thế nào. Bởi vì người kia đã nói với cô, đêm
hôm đó, anh chính là khẽ thì thầm bên tai cô, anh nói: Nhã Nhã, không có chuyện gì, đây chỉ là phản ứng sinh lý rất bình thường.
Hạ Nhã thì thào tên anh, “Thầy Thương......"
Giờ phút này, người đàn ông đang đắm chìm trong mê loạn giống cô, toàn thân lại cứng đờ.
Khi Hạ Nhã nhìn rõ ngũ quan người đàn ông đang đè trên người mình, hắn đã
hoàn toàn hóa đá. Mà giờ phút này, trình độ giật mình của Hạ Nhã cũng
không khác gì Lãnh Dương.
Loại tư vị này giống như là bị ai đó
hung hăng quăng một cái tát tai, trên gương mặt nóng rát đau đớn. Cùng
lúc đó, nội tâm của cô cũng cảm nhận được loại cảm giác cực kỳ thấy
thẹn, tự trách, thống khổ......
Hạ Nhã ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên che lại hai mắt của mình, im lặng khóc lớn.
Sắc mặt Lãnh Dương trắng bệch, vội vàng an ủi: “Em…..Em đừng vội khóc..... Chúng ta không có làm!"
Lúc này Hạ Nhã mới dừng nước mắt. Cô cúi đầu nhìn chính mình, tuy nói quần
áo có hơi lộn xộn, lại không đến mức lõa lồ. Lại nhìn Lãnh Dương cũng là đang mặc quần áo, lúc này cô mới thoáng an tâm, nhưng mà nhìn tình
huống này, đã cảm thấy chuyện lớn không ổn.
Thật ra Hạ Nhã vừa
khóc liền làm cho Lãnh Dương từ trong cơn khô nóng không bình thường
thoát ra. Hắn thở gấp, trong đôi mắt còn sót lại tia tình dục chưa hoàn
toàn rút đi.
Lãnh Dương dùng giọng nói khàn khàn nói với Hạ Nhã, “Tiểu Nhã, chúng ta bị người hãm hại......"
________KẹoĐắng/////d?đ?l?q?đ_________
Lúc Thương Ngao Liệt nhận được ảnh chụp bà xã nhỏ mình bên ngoài hư hư thực thực thì anh đang cùng Cố Bách Dã bàn luận về vấn đề “lãng mạn.”
Vốn là, Hạ Nhã đã nói muốn đi tìm Quan San San tâm sự, anh thuận đường liền đi một chuyến đến cao ốc Cố thị.
Tầng cao nhất trong cao ốc, Cố Bách Dã một tay cầm điếu thuốc, cổ áo mở
rộng, đứng bên cạnh cửa cổ sát đất phát ngốc, thẳng đến khi có một đống
tàn thuốc rớt trên tấm thảm đắt giá, hắn mới có hơi hoàn hồn.
Thương Ngao Liệt không am hiểu nhất là những kiểu hàn huyên thế này. Cố Bách
Dã lại rất tinh tường ở điểm này, cho nên hắn liền chủ động mở miệng:
“Kỳ thật anh rất ngạc nhiên, người không có tình thú như cậu dựa vào cái gì mà có thể giữ quan hệ vợ chồng gắn bó như vậy?” Nói xong, còn không
có ý tốt cười, “Là vì tính hoàn mỹ?”
Thương Ngao Liệt nhìn cảnh
tượng đô thị phồn hoa náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, dù bận vẫn ung dung,
anh mấp máy môi, đôi mắt một mảnh trong suốt dịu dàng.
Thấy anh
trầm mặc không nói, Cố Bách Dã liền nói: “Đầu năm nay, mặc dù người có
kinh nghiệm thâm hậu cùng tình cảm lâu năm làm trụ cột, cũng không thể
tránh được cảnh hôn nhân đổ vỡ, cho nên mới có câu “7 năm ngứa ngáy.”
Thương Ngao Liệt đột nhiên cắt lời Cố Bách Dã, trực tiếp hỏi lại, “Anh từng nghĩ qua muốn cùng cô ấy kết hôn?”
Cố Bách Dã đầu tiên là “hừ” nhẹ, “Anh cũng đã chia tay với cô ấy rồi, cậu muốn tâm sự chuyện này cũng tới hơi muộn một chút.”
Thương Ngao Liệt nhíu mày, “Thật sao? Tôi nghĩ anh vẫn còn bóng ma thất tình, không có việc gì vậy tôi đi đây.”
Cố Bách Dã vội vàng ngăn cản đối phương lại, “Được rồi, kỳ thật anh đang
lo lắng không biết có nên quay lại cùng Quan San San hay không, đã bị
anh em nhìn ra thì nói thẳng vậy. anh thậm chí nghĩ đến việc cầu hôn cô
ấy…. Nhưng mỗi khi tỉnh táo lại suy nghĩ, cảm thấy cuộc hôn nhân giữa
anh và cô ấy sẽ đi không xa, sao lại tự tìm đường chết?”
Cố Bách
Dã cũng rất rõ ràng tình huống trước mắt. Hắn biết mình thật lòng yêu
Quan San San, thậm chí là đã đến tình trạng không thể bỏ được cô gái
này. Thật là muốn cùng cô đàm hôn luận gả. Bọn họ từ nhỏ đã có cuộc sống khác nhau, bối cảnh chênh lệch quá lớn, hơn nữa Cố Bách Dã cũng hiểu rõ bản thân không có kiên định. Những nhân tố bên ngoài sớm muộn gì cũng
có một ngày làm cho quan hệ hôn nhân của họ đổ vỡ.
Thương Ngao Liệt cho là hắn có chút lo sợ không đâu. “Ai cũng không thể chắc chắn hôn nhân của mình có thể thuận buồm xuôi gió.”
Cố Bách Dã nghe vậy, hỏi lại anh: “Hử? Vậy còn cậu? Anh biết rõ lúc trước
cậu muốn kết hôn cùng Hạ Nhã cũng không đơn giản bởi vì cô ấy là con gái của Hạ Đô Trạch. Càng không đơn giản bởi vì cô ấy thích hợp với cậu.
Nhưng mà bỏ những thứ này qua một bên…. Hạ Nhã xác thực là lớn lên tương đối xinh đẹp, dáng người……”
Thương Ngao Liệt quay đầu nhìn Cố
Bách Dã một cái, đối phương lập tức không dám nói nữa, hắng giọng. “Cho
dù cậu đối với cô ấy có trách nhiệm, nghĩa vụ, còn có….. tình cảm, cũng
không thể chắc chắn cuộc hôn nhân này có thể đi đến cuối đường. Vậy cậu
để cho người không kiên định như tôi trông cậy vào cái gì?”
Biết
Cố Bách Dã muốn từ anh lấy được một chút thái độ cùng cái nhìn về hôn
nhân và tình yêu, Thương Ngao Liệt cũng không giấu diếm, khó có được
rộng rãi nói với hắn: “Tôi sẽ không bao giờ chủ động ly hôn cùng Nhã
Nhã. Nhưng mà, quan hệ của tôi cùng em ấy rất đặc biệt, so với sự tưởng
tượng của anh… còn muốn đặc biệt hơn. Cho nên anh không cần tham chiếu
chúng tôi.”
Cố Bách Dã chợt nhếch khóe miệng, “Cậu nghĩ rằng anh
cái gì cũng không biết? Giáo sư Thương, anh đã sớm thừa dịp chuốc say
cậu lúc đó mà nói chuyện rồi, đừng nói giáo sư Thương chúng ta không
biết lãng mạn. Tình yêu của cậu, so với tất cả những chuyện anh làm mấy
năm nay lúc tán gái, còn muốn lãng mạn hơn.
Thương Ngao Liệt nghe đến đây sắc mặt đại biến, anh đang muốn truy vấn, trùng hợp nhận được tin nhắn của Hạ Thanh Thuần.
Tin nhắn là ảnh chụp bóng lưng một đôi nam nữ trẻ tuổi, nhưng anh liếc mắt
một cái liền nhận ra đó là Hạ Nhã cùng Lãnh Dương. Hã Nhã có hơi nghiêng mặt giống như đang nói gì đó cùng người đàn ông bên cạnh, hai đầu lông
mày tràn đầy lo lắng cùng tự trách. Lãnh Dương dường như đang nói gì đó
cùng nhân viên tiếp tân đại sảnh khách sạn, còn cúi đầu nhìn Hạ Nhã.
Thương Ngao Liệt lập tức nhíu mày, mất nhìn dòng chữ Hạ Thanh Thuần gởi đến,
xoay người liền hướng về cửa phòng làm việc đi, sau đó anh liền nghĩ đến còn chưa nói chuyện xong cùng Cố Bách Dã, liền nhàn nhạt phun ra một
câu: “Đúng rồi, thuần tiện còn có một chuyện.”
Anh xoay người lại, chỉ vào Cố Bách Dã nói: “Anh sắp làm ba.”
"......"
Cố Bách Dã há to miệng, nửa điếu thuốc còn trong miệng theo gió mà rơi xuống .....
Mẹ nó!
"Thương Ngao Liệt CMN tại sao bây giờ mới nói cho anh biết?!"
________KẹoĐắng~~~d/đ/l/q/đ_______
Nội dung tin nhắn Hạ Thanh Thuần gởi đại khái nói là, cô đang ở khách sạn
Shangrila bàn chuyện làm ăn cùng một người khách, đúng lúc gặp Hạ Nhã
cùng Lãnh Dương ở đại sảnh.
Thương Ngao Liệt vừa ra khỏi cao ốc
Cố thị liền gọi điện thoại cho Hạ Nhã, giọng nói trong điện thoại của
đối phương quả thực không thích hợp, cô nói hiện tại đang trở về nhà, mà anh lại không tiếp tục hỏi nhiều nữa.
Hạ Nhã tâm thần không yên vội vàng chạy về nhà, Thương Ngao Liệt đã ở trong nhà. Hai người vừa
thấy mặt, anh cũng không có nhiều lời, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn
đề đưa tấm hình trong điện thoại cho cô xem.
Đầu óc Hạ Nhã thoáng cái liền ngừng hoạt động, quá nhiều lời muốn giải thích cùng kinh ngạc
đột ngột kéo tới, cô lắc tay, mờ mịt nhìn người đàn ông trước mặt nói:
“Em không có….. Em thật không có....."
Thương Ngao Liệt vốn có
chút dự cảm không tốt lắm, nào biết hiện tại Hạ Nhã không khống chế được tâm trạng của mình. Cô lại sợ mặc kệ bản thân nói cái gì đều vô ích,
liền khóc đến tâm tê phế liệt, nhào vào trong ngực anh.
Thương Ngao Liệt thở dài, “Nhã Nhã”
Hạ Nhã tựa đầu trên ngực Thương Ngao Liệt, yếu ớt nói: “Thầy Thương….. Em yêu anh nhất, chỉ yêu một mình anh......"
Thương Ngao Liệt bởi vì lời tỏ tình đột ngột của cô vợ nhỏ mà sửng sốt vài
giây mới lấy lại tinh thần, nói: “Được rồi, anh biết rồi, đừng khóc.”
Anh vuốt ve đầu cô, bổ sung thêm một câu: “Em nói cái gì thì chính là
cái đó.”
Lúc này Hạ Nhã mới dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Chỉ thấy
Thương Ngao Liệt vô cùng trấn định, thậm chí còn có chút nghiêm túc hỏi
cô: “Có phải là….. có người nào đó hại em hay không?”
Một lọn
tóc dài sau tai Hạ Nhã rơi xuống, cô luống cuống gật đầu. Giờ phút này
lại không muốn đi quản những ác ý thương tổn này, thầm nghĩ ôm chặt
người đàn ông này, cứ như vậy làm cho anh vĩnh viễn ôm chặt lấy cô.
Thương Ngao Liệt trấn an vuốt nhẹ theo lưng cô gái nhỏ, cực kỳ tỉnh táo nói
với cô: “Được, trước tiên em kể lại đầy đủ mọi chuyện cho anh nghe, sau
đó chúng ta lập tức báo cảnh sát.”
Hiện tại Thương Ngao Liệt không thể không tin, bất kỳ vật gì chỉ cần đủ sắc, đều là một con dao.