Nếu có người hỏi, ban đầu đến tột cùng là vì sao cô lại muốn gả cho Thương Ngao Liệt, Hạ Nhã
muốn nói, muốn cô buông tha cho xí nghiệp thuốc của ba cô, đó gần như là chuyện không thể nào.
Thứ nhất, xưởng thuốc có tinh lực cả đời
của Hạ Đô Trạch, cũng là tác phẩm của cả đời ông. Còn nữa, cô cũng không sợ thừa nhận, bản thân quen sống giàu có, cô không quen sống thiếu
những thứ này.
Nhưng mà, trừ bỏ nhân tố kinh tế, có lẽ phần lớn
mọi người sẽ không tin tưởng, nhân tố tình cảm mới là thủ phạm khiến Hạ
Nhã muốn kết hôn. Cũng không phải là cô yêu thích Thương Ngao Liệt nhiều đến thế, mà là cô đồng ý thử, thử yêu người đàn ông này. Nếu như anh
đối với cô không để ý tới, tại sao lại nhọc lòng tặng cho cô chiếc váy
cưới tự thiết kế trong hôn lễ, còn hôn cô, làm cho trái tim cô rung
động, cũng thất thần.
Hạ Nhã không cho phép Thương Ngao Liệt có chút hàm hồ nào, liết gọn gàng dứt khoát hỏi: “Anh có đồng ý hay không?”
Thương Ngao Liệt đoán không ra tâm tư cô gái nhỏ này. Hạ Nhã nhìn thấy vẻ mặt
anh lộ ra vài phần lúng túng, cô cho là nội tâm anh nhút nhát, đối với
chuyện nam nữ còn cấm kỵ.
Cô thầm vui nghĩ, đều đã là niên đại nào rồi, người này một chút ý thức lưu manh cũng không có.
Thương Ngao Liệt quả thật khó khăn, cô có phải là quá tin tưởng vào lực tự chủ cùng khả năng thưởng thức người của anh?
Sau đó, anh mím môi nói: “Nếu như anh nói không đồng ý, cũng không tới tìm em, ngay từ đầu cũng sẽ không muốn em dọn qua ở.”
Lúc này trong lòng Hạ Nhã vừa mới thư giãn một chút, liền giương cung bạc
kiếm lại hỏi: “Được, em đây hỏi anh, đêm tân hôn đó tại sao trên cổ áo
sơ mi của anh lại có dấu son môi?”
Thương Ngao Liệt hiển nhiên
sững sờ. Khuôn mặt tuấn tú của anh căng cứng, đành phải cố nhớ lại lúc
ấy cùng Cố Bách Dã ở quán cà phê đã xảy ra chuyện gì. Anh suy đoán nói:
“Hẳn là lúc chào hỏi cô ấy không cẩn thận dính vào.”
Hạ Nhã hỏi: “Cô ấy là ai?”
Thương Ngao Liệt vẻ mặt như thường đáp, "Hạ Thanh Thuần”
Lúc ấy áo sơ mi anh cởi ra liền trực tiếp ném vào máy giặt, cho nên cũng
không phát hiện dấu son môi. Nhớ lại đêm đó, anh cùng với Cố Bách Dã
đang nói đến Hạ Thanh Thuần, không nghĩ tới lúc đó cô ta đột nhiên gọi
điện thoại tới, nói là đang ở thành phố Tây Linh, có muốn tụ tập cùng
nhau hay không.
Lúc này Cố Bách Dã cũng mời đối phương, 1 tiếng
đồng hồ sau Hạ Thanh Thuần đuổi tới, bộ dáng phong trần mệt mỏi, lại như cũng không ngăn được nụ cười trên mặt.
"Đại mỹ nhân, ngài đã
tới." Cố Bách Dã miệng ngọt như mật, thấy đối phương lập tức tiến lên
chào hỏi. Hạ Thanh Thuần phóng khoáng ôm hắn một.
"Ở HongKong
họp xong, mới vừa xuống máy bay liền tìm hai người, đáng tiếc là không
đuổi kịp hôn lễ của giáo sư Thương của chúng ta.” Hạ Thanh Thuần tiện đà chuyển mục tiêu sang Thương Ngao Liệt. Hai người đều là người sống ở
nước ngoài nhiều năm, cho nhau một ôm xã giao cũng là điều đương nhiên.
“Tôi xem một chút, ai ui, chú rể hôm nay quả nhiên đẹp trai ngây ngất
luôn.”
Hạ Thanh Thuần xoay người cùng ngồi trên ghế salon, nhẹ
nhàng ôm anh một. Trong nháy mắt này, cô không cẩn thận để lại dấu son
trên cổ áo của anh.
Thương Ngao Liệt từ trước đến giờ hành vi cẩn thận, ngày ấy có lẽ là khó có được đắc ý vui vẻ, mới có thể sơ suất.
Hạ Thanh Thuần trêu ghẹo nói: “Nếu không phải Cố Bách Dã nhắn tin cho tôi, tôi còn không thể tin được, cậu không ở nhà động phòng hoa chúc, chạy
ra đây làm gì?”
Cố Bách Dã cũng không có ý tốt nói tiếp: “Đàn ông trong đêm tân hôn chạy ra ngoài chỉ có hai khả năng. Không phải là bị
bà xã đuổi ra khỏi nhà, thì chính là không thể quên được người yêu cũ.”
Hạ Thanh Thuần cười theo, nhìn thấy ly cà phê Lam Sơn trước mặt Thương
Ngao Liệt liền bay tới cướp, trong giọng nói ít đi vài phần giỏi giang,
nhiều thêm vài phần mềm mại, “Bình thường cậu thức đêm thường hay uống
mấy thứ đồ uống kích thích gì đó, nên chú ý thân thể nhiều một chút, bản thân là một nửa bác sĩ, nói hoài mà cậu đều không nghe.”
Cố Bách Dã cũng liếc xéo hai người, “Aiz, làm sao tôi lại không có ai quan tâm như vậy chứ?”
Hạ Thanh Thuần lại nói: “Cố đại thiếu gia chúng ta còn thiếu người quan
tâm sao? Nói với chị, gần nhất vừa đổi con mồi mới phải không?”
Cố Bách Dã cũng hướng Hạ Thanh Thuần buông tay.
Hạ Thanh Thuần động tác xinh đẹp vén tóc mai ra sau tai, nhìn ánh mắt
Thương Ngao Liệt, do dự nói: “Có chuyện muốn nói với cậu, mấy ngày hôm
trước mời khách hàng đi nghỉ phép, lấy việc công làm việc tư, có đến
thăm bác Thương. . . . ."
Hạ Thanh Thuần cũng không rõ vì sao anh lại có phản ứng này, xuất phát từ
góc độ quan tâm như cũ muốn nói cho anh nghe một câu: “Bác ấy rất khỏe.” Lúc này mới ngoan ngoãn im miệng.
Ba người nhất thời đều không
nói chuyện, sau một lát Cố Bách Dã cùng Hạ Thanh Thuần nói đến chuyện
làm ăn của cả hai, chỉ có Thương Ngao Liệt nhìn về một hướng, sắc mặt
lạnh nhạt, con ngươi cũng rất âm trầm, không biết đến tốt cùng anh đang
suy nghĩ cái gì.
Bên ngoài bóng đêm mênh mông, dòng người trên đường lớn nối gót mà qua.
Nói trở về hiện tại, Thương Ngao Liệt thật vất vả dỗ cô vợ nhỏ trở về nhà,
trên đường đi đối phương lại không biết làm sao, như cũ tức giận không
muốn để ý đến anh.
Vậy cũng khó trách, Hạ Nhã mới biết được thì
ra người đàn ông nhìn như quê mùa này thế nhưng còn có một người bạn là
nữ quen biết nhau hơn 10 năm, cũng từ trong lời nói không khó nghe ra,
hình tượng người này còn rất xinh đẹp. Trong nháy mắt trong lòng cô cảm
thấy bản thân thấp hơn đối phương vài phần, mà bản thân từ trước đến nay tính tình kiêu ngạo, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện của người đàn ông
này liền khắp nơi đụng trúng khó khăn, thật sự rất không thoải mái.
Ban đêm, Hạ Nhã một bên suy nghĩ nhìn người bên cạnh cố ý sắp xếp lại phòng để quần áo cho cô lần nữa, thu thập quần áo lộn xộn, góc còn lại trong
phòng vẫn là phòng sách của Thương Ngao Liệt, hai nơi cách nhau một bình phong kiểu Nhật.
Thương Ngao Liệt đi vào lấy một quyển sách, lúc này Hạ Nhã đang thay đồ ngủ, ngọn đèn chiếu sáng, cảnh sắc đối diện lập tức trở nên kiều diễm ngàn vạn lần.
Bóng dáng cô gái nhỏ đang
thay quần áo uyển chuyển in trên tấm bình phong, bóng người di động, sắc không say người, người tự say.
Thương Ngao Liệt kéo kéo cổ áo, sách cũng không lấy, nghiêng mặt qua đi ra ngoài.
Phòng ngủ lúc xế chiều đã được hai người dọn dẹp thỏa đáng, trong đó một nửa
áo khoác ngoài của Hạ Nhã đã chiếm một nửa không gian. Về điểm này giáo
sư Thương rất là nghi hoặc khó hiểu, một đống thùng giấy lúc trước chẳng lẽ đều là quần áo của cô? Anh cũng không hiểu phụ nữ sao lại có nhiều
quần áo như thế.
Đồng thời suy nghĩ, người đàn ông làm nghiên cứu tiện tay mở ra một ngăn tủ gần mình nhất, thì ra nơi này được cô dùng
để chứa đồ lót…………. Chỉ thấy một vài tất chân bó sát người, không phải
áo ngực lace thì chính là kiểu dáng đáng yêu, thậm chí còn có quần lót
chữ T, căn bản không đủ che.
Anh lập tức lần nữa đóng tủ, không
nói gì vuốt vuốt trán. Tiếp đó anh đi đến sân thượng nghĩ muốn hít thở
không khí một chút, cúi đầu liền thấy trên bệ cửa sổ có hai chậu cây
hương bồ Hạ Nhã mới đem tới. Mùa xuân đến,lá cây xanh biếc dạt dào.
Anh vẫn cười cười.
Đợi đến khi Hạ Nhã tắm xong, cô liếc sang phòng sách một, Thương Ngao Liệt
còn đang ngồi trước máy tính làm việc. Cô bĩu môi, bản thân tự trải tốt
hai cái chăn trên giường.
Thương Ngao Liệt chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng cô, bình luận: "Còn rất hiền huệ."
Hạ Nhã xem thường, "Em trải giường rất chuyên nghiệp.”
Thương Ngao Liệt nói: “Được, từ nay về sau sẽ để em thay anh trải giường của chúng ta.”
Hạ Nhã đem lời này dựa theo suy nghĩ của bản thân hiểu một lần, khuôn mặt
lặng lẽ ửng hồng. “Trước đó anh đã đồng ý với em, đừng có quên.” Nói
xong một người chui vào trong chăn.
Thương Ngao Liệt trở lại
phòng sách đánh xong bản báo cáo, đêm đã khuya. Anh “cách” một tiếng mở
đèn bàn phòng ngủ, Hạ Nhã nằm đưa lưng về phía anh, nhìn bên ngoài giống như là đã ngủ.
Thương Ngao Liệt rón rén nằm xuống bên người cô, trở mình, trong không khí chỉ còn lại hô hấp của hai người. Không bao
lâu, cô gái nhỏ lại bắt đầu không an phận.
Hạ Nhã lăn qua lộn
lại, vô luận như thế nào chính là không ngủ được, có thể là cô cũng
không quen bên người đột nhiên nhiều ra thêm một người.
Thương Ngao Liệt bất đắc dĩ, "Đừng miễn cưỡng, anh đi ngủ phòng sách là được."
Hạ Nhã nhanh chóng nói: “Nếu không, chúng ta tâm sự đi?”
Người này thật đúng là động vật hiếm thấy, Thương Ngao Liệt nhìn lên trần
nhà. Buổi tối không ngủ được thế nhưng còn yêu cầu anh đắp chăn nói
chuyện thuần khiết, cô như thế nào còn không yêu cầu vị giáo sư hướng
dẫn mới nhậm chức là anh tới giảng một chút về dược lý, bày chút thí
nghiệm cho cô nghe chứ?
Hạ Nhã nhìn anh nói: “Trước hôn lễ ngoại trừ vị anh họ không đáng tín nhiệm của anh ra, những người nhà khác của anh đâu?”
Giọng nói Thương Ngao Liệt trước sau như một đáp: “Người nhà anh đều định cư ở Mỹ.”
Nhà họ Thương là hào môn thế gia tổ nghiệp to lớn, căng cơ vững chắc. Từ
đời trước, trong gia tộc đã có người di dân sang Mỹ, hôm nay tại Wall
Street cũng có thể ăn nói mạnh mẽ. Ngoài ra, những lĩnh vực khác nhà họ
Thương cũng không thiếu những học giả danh nhân nổi tiếng, Thương Ngao
Liệt chính là người nổi bật trong thế hệ trẻ.
Hạ Nhã vẫn cảm
thấy, anh cùng với người nhà xác định có bí mật không thể nói. Cô liền
muốn nghe anh nói nửa chặng đường trước trong nhân sinh của anh.
"Anh từ lúc mấy tuổi cảm thấy có hứng thú đối với phương diện y học?”
"Khoảng 10 tuổi gì đó."
Nhỏ như vậy? Khó trách người đàn ông này rất có trách nhiệm.
"Anh trước kia đều là học dược lý?"
"Đều là ngành học không giống nhau."
Hạ Nhã: ". . . . . ." Coi như anh trâu!
Thương Ngao Liệt còn nói: “Khoa chính quy học sinh vật hóa học cùng phần tử
sinh vật học, lúc ấy thạc sĩ phải học di truyền học.”
Hạ Nhã có chút lặng yên rồi, ". . . . . . Vậy tại sau sau này lại chọn dược lý học?”
“Anh cũng cần nắm giữ các phần y học chuyên nghiệp, dược lý cũng là một trong số đó.”
Được rồi, lý do này tạm thời vượt qua kiểm tra. Hạ Nhã tiến dần cấp độ câu hỏi, “Chân của anh làm sao bị như vậy?”
Thương Ngao Liệt ngẩn người, tiếp tục nói: “Khi còn nhỏ chân bị thương, không kịp điều trị, thần kinh bị hoại tử.”
Hạ Nhã kiềm chế cảm xúc, cẩn cẩn thận thận hỏi: “Là sau chuyện này mới muốn học nghiên cứu y học sao?”
Giờ khắc này, cô không chỉ nhướng mày giương mắt nhìn anh, mà anh cũng nhìn trở lại. Trong mắt Thương Ngao Liệt không hiện lên chút tâm tình nào,
không cách nào phán đoán vui buồn. Trong bóng tối, anh cũng không mang
mắt kính, hình dáng ngũ quan càng cực kỳ đẹp trai, ánh mắt anh khí mà
lợi hại khó bề phân biệt.
Hai người tuy là không nói một lời, Hạ Nhã thế nhưng lại không quên được, chờ một ngày anh đối với cô càng
thêm buông lỏng cảnh giác, liền từ từ xâm nhập hiểu rõ đoạn chuyện xưa
này.
Đột nhiên, một vấn đề đột ngột từ trong đầu bật ra, trái
tim Hạ Nhã không bị quản thúc lại đập nhanh hơn, thích thú hỏi: “Vậy anh đã quen biệt bao nhiêu bạn gái rồi?”
Thương Ngao Liệt cười cười, nói: "Không có."
Hạ Nhã suýt nữa đã muốn hỏi anh, chẳng lẽ Hạ Thanh Thuần không phải sao?
Bất quá cô vẫn lựa chọn một câu hỏi khác: “Vì cái gì không tìm?”
Thương Ngao Liệt giống như đang trầm tư trả lời câu hỏi của cô, mà Hạ Nhã lại lẳng lặng chờ nghe.
Có lẽ, anh suy nghĩ quá lâu.
Có lẽ, cô thật quá mệt nhọc.
Mí mắt dưới cùng mí mắt trên của cô đánh nhau một hồi, cái đầu nhỏ rốt cuộc dần dần thấp xuống.
Hồi lâu, Thương Ngao Liệt mới nói: “Em biết vi khuẩn Ebola không….” Anh đợi một hồi, tiếp tục nói: “Nó thuộc về virus R cực mạnh, phải ở nhiệt độ
60* C trong vòng nửa tiếng thì mới có thể phá hủy nó……..”
Lại có một thứ, lực sát thương so với nó còn mạnh hơn.
Thấy bên cạnh vẫn không ai lên tiếng, Thương Ngao Liệt quay đầu nhìn lại,
thì ra cô gái nhỏ đã ôm chăn mền ngủ say. Trong bóng tối, bộ dáng cô ngủ phá lệ mê người.
Thương Ngao Liệt mơ hồ thở dài một tiếng, cầm bàn tay nhỏ bé của cô nhét vào trong chăn.
Anh lâu dài chìm đắm trong phòng thí nghiệm đóng kín, cũng không có thời
gian cùng tinh lực đi nói chuyện yêu đương, đây chỉ là một trong những
nguyên nhân. Trên thực tế Thương Ngao Liệt vẫn luôn biết được, có một
thứ, so với virus Ebola còn đáng sợ hơn, chính là Thất Tình Lục Dục của
con người.
Tình yêu là độc dược xuyên tràng, đơn giản đụng không được.
Kể từ biết được trên đời có một người phụ nữ tên Hạ Thanh Thuần tồn tại,
Hạ Nhã đã nghĩ ngợi khi nào thì mới có thể gặp mặt đối diện với cô ta.
Cơ hội này ngược lại so với tưởng tượng của cô tới nhanh hơn.
Duyên phận là luận văn tốt nghiệp của Hạ Nhã muốn Thương Ngao Liệt phụ đạo,
anh liền kêu cô giữa trưa đến văn phòng tìm anh. Cô thừa dịp anh đi rồi, từ trên giường đứng lên đến phòng bếp giằng co một buổi sáng, cuối cùng làm mấy món đơn giản chuẩn bị làm cơm trưa cho anh.
Cải bó xôi
xào, trứng chiên cà chua, thịt kho, những thứ này cô đều theo thứ tự bản thân trước nếm mùi vị, thẳng đến khi cảm thấy không đến nổi khó nuốt
mới dùng cà mên đựng cơm và thức ăn vào, đậy lại mang đi.
Đi
trên hành lang học viện, ánh mặt trời râm mát, gió nhẹ thoảng qua. Sau
khi Hạ Đô Trạch qua đời, Hạ Nhã khó có được tâm tình vui sướng như hôm
nay.
Đâm đầu đi tới một cô gái mặt đồ công sở, váy ôm người,
đường cong toàn thân lộ ra, dáng vẻ thướt tha mềm mại. Cô ta nhìn mặt Hạ Nhã, cho đến khi hai người sắp đi sát qua nhau, mới chần chờ hỏi: “Hạ
Nhã? Cô là Hạ Nhã đúng không?”
Thế giới này thật đúng là quá nhỏ.
Trên mặt cô gái kia là nụ cười toát ra vẻ vui mừng, “Xin chào, tôi là Hạ
Thanh Thuần, là bạn của chồng cô, sớm đã muốn đến gặp mặt cô vợ nhỏ của
cậu ta, không ngờ lại đụng phải ở đây, thật là có duyên!”
Gặp
người đẹp cư xử phóng khoáng vừa đúng như vậy, gánh nặng trong lòng Hạ
Nhã không khỏi tiêu tán. “Xin chào, sao chị lại có thể nhận ra tôi?”
"Cố Bách Dã cũng cho tôi xem qua ảnh chụp hôn lễ của hai người, lúc ấy tôi
liền nói cô gái xinh đẹp như vậy làm sao sẽ gả cho giáo sư Thương đầu gỗ kia. Thật đúng là, người thật so với ảnh chụp càng xinh đẹp hơn, cái
này thật sự là uổng phí tiện nghi cho cậu ta.”
Hạ Nhã bị cô ta
khen đến xấu hổ, Hạ Thanh Thuần thấp con mắt quét tới cà mên trong tay
cô, che miệng trêu đùa: “Là mang cơm cho giáo sư Thương sao? Được rồi,
nhanh đi đi, lần tới chúng ta mới tụ hợp.”
Sau khi Hạ Nhã gật đầu từ biệt Hạ Thanh Thuần, lúc sắp đi, cô ta lại do dự gọi cô lại.
Hạ Thanh Thuần lộ ra vẻ mặt khó xử, nghĩ nghĩ, giống như quyết định, lúc
này mới nói: “Hạ tiểu thư, tôi ngửi thấy mùi thơm này, cô….. có phải là
làm rau chân vịt?”
Hạ Nhã ngẩn ra, thầm nghĩ lỗ mũi người phụ nữ này sao lại linh như vậy?”
Hạ Thanh Thuần chân thành nói: “Tôi là người ngoài, lời này vốn không nên
nói….. Thương Ngao Liệt người đàn ông này rất cổ quái, rau chân vịt là
thứ cậu ta ghét nhất. Lần sau cô có thể đổi loại rau khác hoặc là nấm,
trước kia một đám người đi ăn cậu ta thường gọi.”
Giống như vô tình đề nghị, từng chữ lại đâm vào tim Hạ Nhã.
Ngoài mặt cô nói cảm ơn Hạ Thanh Thuần, quay đầu lại càng nghĩ càng uất ức.
Cô dù sao cũng có tự ái, nhưng ở trước mặt người phụ nữ Hạ Thanh Thuần
này lại sinh ra cảm giác tự ti.
Đây mới là bạn bè quen biết nhau
vài chục năm đi, mà người làm vợ như cô, ngay cả vui buồn của anh cũng
không biết được. Mặc dù mấy ngày nay liên tiếp tiến hành mười vạn những
thứ cần biết oanh tạc anh, nhưng vẫn là bù không được sức mạnh thời
gian.
Hạ Nhã đứng trước cửa phòng làm việc của Thương Ngao
Liệt, cô cắn răng, giơ cánh tay lên, cuối cùng lại ném cà mên cơm vào
bên cạnh thùng rác. Không còn mùi thơm của thức ăn, một thân lửa tức
giận đang phừng phựt đột nhiên biến mất hầu như không còn.