Huyễn Hồng trong ao nước giờ phút này cũng bắt đầu nóng nảy bất an, thân thể
khổng lồ gõ vào trên núi giả trong ao bành bạch vang dội, tảng đá lăn
xuống, nước văng khắp nơi, hết thảy đều có vẻ vô cùng dị thường.
Mà đồng thời ở nơi khác, Viên Thịt trên giường cũng hết sức nôn nóng ở
trên cao nhảy lên nhảy xuống, có thể nhảy đến độ cao hơn một trượng. Mà
vết thương của đứa trẻ được Chung Hoa Anh tự mình an trí chăm sóc mới
vừa xử lý tốt giờ phút này cũng ở đây lăn qua lộn lại giãy giụa, trên
trán mồ hôi đầm đìa, ánh mắt chưa mở ra chân mày lại vặn vẹo, tay nắm
chặt chăn giống như là thật sự đau đớn, từng tiếng rên rỉ thống khổ
trong miệng tiểu hài tử phát ra, bỗng nhiên, một ngụm máu tươi từ trong
miệng phun ra, đứa trẻ chợt mở mắt ra, dấu hiệu trên trán xuyên thấu qua vải lóe ra bạch quang chói mắt!
A! Vẫn chú ý động
tĩnh trong trận mọi người giờ mới phát hiện trời đột nhiên tối sầm,
mây đen thật dầy đầy trời, làm cho người ta có cảm giác đè nén, hết sức
khó chịu. Trong phút chốc sấm sét vang dội, cuồng phong tàn phá bừa bãi, cát bay đá chạy, "Mau, để cho tiểu bối đệ tử rút lui trước!" Mọi người
đều cảm giác không ổn, sợ rằng có chuyện cực lớn phát sinh.
Thân thể Huyền Mặc đã bay lên trời, vặn vẹo lăn lộn, trực tiếp quật vào mấy đệ tử chưa kịp chạy đi đầu vỡ tung bị mất mạng tại chỗ, trong không khí tản ra mùi máu tươi nồng nặc.
Mọi người ở đây cuống quít rút lui, một tia ánh sáng cực nhỏ, chạy ở trước mặt một tên tiểu
đệ tử còn chưa kịp phát ra âm thanh, cả thân thể đã bị chém thành hai
nửa, máu tươi phun ra bắn tứ tung, người phía sau khắp người dính toàn
máu.
"Ha ha ha! Hôm nay thật đúng lúc!" Tiếng cười
cuồng vọng vang lên, theo thanh âm rơi xuống đất là thân thể kỳ dị của
mấy đệ tử, cụt tay cụt chân khắp nơi một mảnh máu tanh.
Trong lúc nhất thời các đệ tử hốt hoảng, "Yêu nghiệt phương nào, mau hiện
thân! Dấu đầu rúc đuôi chẳng phải làm cho người ta cười đến rụng răng!
Lăn ra đây cho ta!" Người kêu gọi chính là Lôi Lạc ở Hoả Diệu Phong. Mấy người trước bị giết đều là đệ tử ở Hoả Diệu Phong, Lôi Lạc trợn mắt
thật lớn, hận không thể đem tặc nhân bắt được đem bầm thây vạn đoạn!
"Ai nha, lớn giọng như vậy làm gì, chúng ta cũng không phải là không ra
được, diện mạo Nhiếp Nguyệt ta làm sao có thể không ra gặp người chứ,
khanh khách khanh khách, nói vậy mọi người rất muốn thấy ta nữa. . . . . ." Một thanh âm ngọt đến phát ngán truyền đến, lại tìm không ra phương
hướng.
Nhiếp Nguyệt! Tên này làm cho tâm mọi người
chấn động. Nhiếp Nguyệt, trước mắt là người phái Ma Tông lớn nhất cùng
sáu Ma tướng thủ hạ, luôn mị họăc, dùng tà pháp để cho trẻ mãi không
già, làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này?
Một đám đệ tử tu tiên hoảng sợ vạn phần, không hề hốt hoảng rời đi Linh Thú điện, ở dưới chỉ thị của trưởng lão tập hợp lại, lại vì Linh Thú trận bên kia nguy hiểm đành chen thành một đoàn trong kết giới các trưởng lão tạo
ra, tình huống hết sức khẩn cấp.
"Nhiếp Nguyệt, còn
theo chân bọn họ dài dòng làm cái gì? Hôm nay chúng ta liền diệt tu chân phái đệ nhất bọn họ đi! Ha ha!" Thanh âm người này vang hơn lại cuồng vọng, đúng là Ma tướng Liệp Nhật, một thân cậy mạnh hỉ nộ vô thường,
không hài lòng liền đem một người xui xẻo nào đó một đao chặt đứt, những thứ vừa mới xảy ra xem ra chính là kiệt tác của hắn.
Mộc Hoài Phong trao đổi ánh mắt với sáu trưởng lão, cũng hết sức lo
lắng, cục diện trong Linh Thú trận bạo ngược chưa có giảm thiểu mà bây
giờ Ma Tông lại phái Ma tướng đến, có thể nói loạn trong giặc ngoài, hôm nay phái Thiệu Hoa đại kiếp khó tránh!
Đang lúc
này, Ma Tông hiện ra thân hình, không ngờ Lục Đại ma tướng xuất động!
Nhiếp Nguyệt, Liệp Nhật, còn có một nam tử trẻ tuổi mặt tái nhợt, tóc
thật dài tùy ý xõa bị gió thổi hỗn độn, ngoại hình yếu đuối, nếu như
không phải trên cổ hắn có một con rắn lớn bằng ngón cái thân hình đỏ sậm quấn vòng quanh, giờ phút này đang khạc lưỡi đầu nghiêng
về huớng Huyền Mặc, mọi người nhất định sẽ nghĩ hắn là một thanh niên
thân thể suy yếu, nhìn kỹ ánh mắt của hắn lại là một màu tím sậm, hết
sức yêu dị.
A! Là yêu nhân Trích Tinh! Một đệ tử lên tiếng kinh hô.
Tin đồn về Trích Tinh cũng không nhiều, tất cả mọi người chỉ biết hắn thần bí khó lường. Một mình hắn huyết tẩy một môn phái tu chân bậc trung
Tinh Diệu, chờ những môn phái tu chân khác vội vã chạy tới cửa Tinh Diệu thì thấy vô luận là trẻ con hay người già, toàn bộ trên dưới không một
người nào sống sót, phần lớn là bị rắn, côn trùng, chuột, kiến tươi sống cắn chết, trên người thỉnh thoảng có côn trùng chui vào chui ra. Nhưng
cũng có một phần trúng một loại độc không biết tên, da thịt trên người
thối rữa, ban đầu làm cho bọn họ nhặt xác mang thi thể rời đi, da thịt
đều là từng khối từng khối rơi xuống, để cho đệ tử tu chân đến giúp một
tay đều nôn mửa thậm chí có người một tháng sau còn không thể ăn được.
Thủ đoạn thật ghê tởm, ác độc làm cho người ta rợn cả tóc gáy, người
duy nhất may mắn còn sống sót là một nam tử lên núi đưa củi gạo dầu
muối. Thời điểm mọi người tìm được hắn, hắn đang ôm đầu ở góc tường co
lại thành một khối, đã sợ đến tiểu trong quần.
Lúc mọi người hỏi hắn mới phát hiện hắn đã điên rồi, trong miệng càng
không ngừng nói thầm, "Trích Tinh, Trích Tinh, Quỷ nhãn, yêu nghiệt a
yêu nghiệt a, chạy mau, đừng có giết ta. . . . . ." Mọi người thế mới
biết thảm án diệt môn nghe rợn cả người này chính là một trong sáu Ma tướng Ma Tông- Trích Tinh gây nên, cho nên người kinh khủng này tuyệt
đối là hắn.
Mộc Hoài Phong để cho Bạch Thược Dược,
Vương Lỗi, Thích Mộc Lăng ra sức mở kết giới chống đỡ, mình cùng với
Trương Trọng, Tần Ca, Lôi Lạc cùng đi ra ngoài nghênh địch.
Lúc này Nhiếp Nguyệt lộ ra một nụ cười yêu mị, đầu ngón tay vung lên, một
mảng lớn giáo đồ Ma Tông xuất hiện ở sau lưng nàng, hiển nhiên là chuẩn
bị đầy đủ. Trong lòng Mộc Hoài Phong lo lắng càng thêm nặng nề, tại sao
lại đến đúng lúc như thế? Giờ phút này vẫn không thấy bóng dáng thê tử
Chung Hoa Anh, có thể là bị giết hại rồi, bọn họ có thể thuận lợi tàn
sát sạch sẽ nơi này, nhưng còn . . . . . Mộc Hoài Phong không dám nghĩ
tiếp nữa.
Vừa lúc đó, Nhiếp Nguyệt cười một tiếng
câu hồn, eo nhỏ nhắn tinh tế lắc lắc, hướng về phía sau lưng bọn họ hừ
một tiếng, "Thánh nữ, tại sao còn không ra đánh vỡ kết giới bọn họ?"
Bỗng nhiên quay đầu lại, bên bờ ao chỗ bóng tối dần dần hiện ra một bóng
người, tất cả mọi người cả kinh, trên mặt khó có thể tin. Mộc Hoài Phong càng suýt nữa đứng không vững, Hoa Anh, tại sao lại là nàng? Tại sao,
thật sự là nàng?