Lúc này Sênh Ca mới
vừa cử động được, liền chạy như bay về phía Kỳ Lân, cẩn thận ôm Kỳ Lân
bị thương vào trong ngực. Kỳ Lân ăn tiên đan, áp lực lục phủ ngũ tạng
cũng đều giảm, giống như một cơn gió mát thổi đến, đem những đau đớn
cùng tổn thương đều mang đi, "Sênh Ca. . . . . ." Tề Lăng miễn cưỡng mở
mắt ra, suy yếu kêu một tiếng, "Viên Thịt!" Hắn lo lắng Sênh Ca sẽ quên Viên Thịt bị bọn họ giấu ở bên trong bụi cỏ, giờ phút này hắn vẫn lo
lắng Viên Thịt mà Mộc Bạch Ly thích nhất, lên tiếng nhắc nhở.
"Ừ!" Vì vậy Sênh Ca một tay ôm Kỳ Lân, một tay ôm Viên Thịt vẫn đang trong
quá trình tiến hóa, ngự kiếm bay đến chỗ thành trấn gần nhất. Cũng không xa, chỉ có mấy dặm đường, nháy mắt đã đến, vọt vào khách sạn muốn thuê
một gian phòng, hắn cẩn thận từng li từng tí đặt Kỳ Lân ở trên giường,
sau đó đem Viên Thịt đặt ở một đầu khác. Không biết tiên đan kia có tác
dụng gì, nhưng bây giờ vết thương bên ngoài của Kỳ Lân cũng không có
bất kỳ thuyên giảm nào, Sênh Ca lấy tay dò xét, bên trong cũng tốt hơn
nhiều, nội thương nghiêm trọng như vậy cũng có thể chữa khỏi, xem ra đan dược kia quả thật không phải là hại người gì đó, lúc trước vẫn còn có
chút sợ là độc dược ..., hiện tại xác định, cũng yên tâm không ít.
Đem thuốc cầm máu thượng hạng cẩn thận bôi cho Kỳ Lân, sau đó Sênh Ca lẳng
lặng ngồi ở đó, không nhúc nhích nhìn Kỳ Lân, thật muốn cứ sống ở bên
cạnh hắn như vậy, chiếu cố hắn, vĩnh viễn đều không rời đi. . . . . .
Mộc Bạch Ly một đường chạy trốn, rốt cục thấy được chỗ đã xảy ra biến cố, giống như trận Tu La.
Khắp nơi đều cháy đen, chỉ có một ít cỏ lá ở giữa may mắn thoát khỏi, mà
giữa bãi cỏ kia, có mấy viên hạt châu màu đỏ, không nói ra được nguyên
nhân, Mộc Bạch Ly thấy mấy viên hạt châu kia trong lòng dường như bị đao cắt, vẽ ra máu tươi đầm đìa. Nàng nhặt hạt châu màu đỏ lên bỏ vào trong ngực, hít một hơi, nơi này chính là chiến trường trước đó, có điều Tề
Lăng đi đâu rồi? Hắn chưa chết, nàng biết, thậm chí nàng biết hắn đã
thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm. Nhưng nàng lo lắng cho hắn, cảm giác lo
lắng đó khiến cho cảm ứng của nàng càng mãnh liệt. Chưa từng quá mức
như vậy, Tề Lăng, mặc dù cậu không thích làm Linh Thú của tôi, là chủ
nhân của cậu, lại không thể bảo vệ cậu, thật xin lỗi. . . . . .
Lại đi đoạn đường rất xa, chân Mộc Bạch Ly giống như đổ chì. Bước một bước
cũng cực kỳ khó khăn, cả người cũng bẩn thỉu, hơn nữa còn cố ý làm bẩn
khuôn mặt, giờ phút này bộ dáng của nàng hoàn toàn là một tên ăn xin.
Vào trong thành trấn mọi người đi đường đều tránh không kịp, Mộc Bạch Ly vừa mệt vừa đói, trong người không có đồng nào, chỉ đành phải chịu
đựng. Đi vài bước, mấy quan sai tới, xô đẩy nàng cùng mấy người nhìn như tên ăn xin."Lại ở nơi xó xỉnh nào, tên ăn xin thối cũng đứng ở giữa
đường, không muốn sống nữa đúng không!"
Một phát đẩy Mộc Bạch Ly ngã trên mặt đất, cùi chỏ chảy máu ."Ta không phải là ăn
xin!" Vừa lên tiếng, bởi vì thật lâu chưa được uống thanh âm như như
tiếng nước chảy cũng khàn khàn vô cùng, vừa định đứng lên tiếp tục tìm
kiếm Tề Lăng lại bị một ông lão quần áo rách nát bên cạnh kéo, "Tiểu
khất cái. Đừng lộ xộn, bây giờ là thời điểm những quan sai kia tuần phố, bây giờ ngươi đi ra ngoài sẽ bị đánh chết , xem cả người ngươi đều là
vết máu, đói bụng không, chỗ này ta còn có một cái bánh!" Ông lão nói
xong đưa cái bánh đen sì sì tới, suy nghĩ một chút lại rút tay về, dùng
bàn tay còn đen hơn bẻ một nửa, "Đây, thật là đứa trẻ đáng thương!"
Mặc dù giờ phút này Mộc Bạch Ly rất đói bụng, nhưng nhìn nửa cái bánh đen
sì sì kia thật sự là không có khẩu vị, nhưng đối với ông lão kia lại
thật biết ơn, "Cám ơn ông, cháu không đói bụng!" Nói xong đúng lúc bụng kêu ọc một tiếng làm da mặt nàng đỏ lên hết sức khó xử, cũng may gương
mặt sau bùn không nhìn rõ. Ông lão kia nhìn nàng một cái, ánh mắt
như đang nói..., là ngươi không muốn đó, lắc đầu một cái, lại đem nửa
miếng bánh kia nhét vào trong ngực, ánh mắt híp lại không nói thêm gì
nữa.
Giờ phút này từng đội từng đội quan sai tuần
tra ra ngoài, Mộc Bạch Ly cũng thử đi ra ngoài qua hai lần đều bị đẩy
trở về, thậm chí một tên còn muốn lấy bội đao ra hướng về phía nàng hung tợn khoa tay múa chân hai cái. Giải thích mình không phải là ăn xin
cũng không có người tin tưởng, không biết phải đợi bao lâu những quan
sai kia mới đi tuần xong.
Nếu Tề Lăng lại đi
mất thì làm sao bây giờ, hiện tại nàng cảm giác được hắn ở trong thành
trấn này, nhưng, ở lại đến lúc nào? Mộc Bạch Ly nóng nảy, tại sao, tại
sao chân khí còn chưa khôi phục chứ, cho dù là một ít cũng tốt, ít nhất
có thể dùng con diều truyền tin.
Bây giờ, không nhìn thấy gian hàng trống nào, lần mò dọc theo vách
tường lục lọi, đi qua rất nhiều gian hàng, Mộc Bạch Ly mới vừa ló
đầu ra thì những chủ quán đã lấy cây gỗ bắt đầu đuổi, “Đi đi, đừng phá
việc làm ăn của ta!"
Ngay lúc này, ánh mắt Mộc Bạch Ly
sáng lên, người trước mặt, chẳng lẽ là Mẫn Chi ca ca, một thân áo xanh,
hông đeo trường kiếm, chẳng qua là khoảng cách khá xa, cũng không phải
là rất rõ ràng, không nghĩ nhiều như vậy, cứ gọi trước rồi tính sau,
"Mẫn Chi ca ca!" Thanh âm khàn khàn giốn như nàng ho khan, lại ngẩng
đầu đã nhìn thấy một nữ tử áo vàng vừa kêu vừa đuổi theo Mẫn Chi ca ca,
lại thấy người nọ càng chạy càng nhanh, nháy mắt liền biến mất ở khúc
quanh, chẳng lẽ không phải ? Aiz, mình nhìn lầm rồi! Mộc Bạch Ly thở
dài, hiện tại mình không có chân khí cũng không còn khí lực, nghĩ đi
nghĩ lại, cũng chẳng muốn nghĩ, đi ra cũng không được, rốt cuộc bây giờ
nên làm cái gì mới tốt?
Mà nữ tử áo vàng trước mắt rẽ
vào một ngõ nhỏ, thấy ít người nên ấn mũi chân nhẹ một chút đã bay lên,
"Mẫn Chi ca ca, Mẫn Chi ca ca, huynh chờ muội một chút!" Kêu mấy tiếng
người trước mặt đi nhanh hơn, nữ tử áo vàng tức giận, quát, "Trương Mẫn
Chi, huynh đứng lại đó cho ta!" Dứt lời vọt tới chặn trước mặt Trương
Mẫn Chi.
"Trương Mẫn Chi, ta khiến huynh chán ghét
như vậy? Thấy ta giống như thấy ruồi?" Nữ tử áo vàng tức giận bộ ngực
phập phồng không ngừng, một đôi mắt càng chứa chan nước mắt, gương mặt
cũng thành màu xám trắng, đôi môi mím thật chặt, giống như nhận hết ủy
khuất.
"Ta nói này chim sẻ, cô không trở về Yên Vũ môn
lại cứ đi theo ta làm gì, ta còn phải tìm Bạch Ly!" Trương Mẫn Chi có
chút nhức đầu, con chim sẻ của Yên Vũ môn này một ngày ríu ra ríu rít
làm ồn chết người, từ lần trước cứu nàng một lần hiện tại cả ngày quấn
lấy mình, sớm biết vậy sẽ không cứu, cực kỳ buồn bực!
"Bạch Ly, Bạch Ly, cả ngày cũng chỉ biết Bạch Ly! Bạch Ly là ai!" Hàm răng
của nữ tử áo vàng khẽ cắn, "Ta Hoàng Nguyệt Lăng cùng nàng ta thề cả hai không cùng tồn tại!"
"Bạch Ly lại không chọc giận
cô, cô thề cả hai không cùng tồn tại làm gì, cô thề như vậy chính là kẻ
thù của ta! Mau tránh ra!" Tính tình Trương Mẫn Chi tùy tiện, không có
chút thương hương tiếc ngọc nào, giờ phút này nghe thấy nàng nói xấu
Bạch Ly, hỏa khí nhất thời bùng nổ, "Ta phải đi!"
"Không cho đi, ta không cho đi!" Hoàng Nguyệt Lăng là đệ tử đứng đầu Yên Vũ
môn, giờ phút này bị hắn rống như vậy, vừa giận vừa đau, nước mắt giống
như hạt châu đứt dây, rơi xuống. Bộ dạng này cho dù ai cũng sẽ đau lòng, nhưng Trương Mẫn Chi chẳng những không nhìn lại càng hung hăng, Hoàng
Nguyệt Lăng cũng càng thêm giận, "Ta chính là không cho đi, huynh làm gì được ta?"
Kết quả Trương Mẫn Chi hừ nhẹ một tiếng,
phi kiếm phối hợp rất ăn ý, không cần niệm chú tự động bay lên, đạp kiếm mà lên trong nháy mắt cũng chỉ còn dư lại một điểm đen. Dù Hoàng Nguyệt Lăng muốn đuổi theo cũng không kịp, giận đến nỗi nàng dậm chân, cắn
răng nghiến lợi, "Trương Mẫn Chi huynh nhớ kỹ cho ta, còn có, bất kể là
Bạch Ly gì gì đó, ta đều muốn huynh đẹp mặt!"
Bạch
Ly, muội ở đâu? Tại sao không gửi thư hồi âm, muội ở chỗ nào? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Bạch Ly, muội biết huynh đang tìm muội sao? Thanh âm Mẫn Chi ca ca vừa rồi, ta thiếu chút nữa cho rằng đó là muội,
là do quá nhớ muội đi, ngay cả thanh âm của con chim sẻ kia cũng thiếu
chút nữa tưởng rằng là muội, aiz. . . . . .
Giữa không trung, Trương Mẫn Chi sinh lòng phiền muộn, không biết, hắn cùng với Bạch Ly, cứ để vuột mất như vậy. . . . . .