Mộc Bạch Ly cố nén
kích động lui ra, còn lấy dũng khí đưa tay ở trên đầu rắn sờ soạng hai
cái tượng trưng, cảm giác nhớp nháp làm cho cánh tay Mộc Bạch Ly trong
nháy mắt nổi lên da gà, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, giống như trước
vẫn không tươi nên liền thôi.
Đôi mắt bảo
thạch của Huyền Mặc rưng rưng lệ nhìn chăm chú vào mình sau đó ủy
khuất trốn sau núi giả lộ ra đầu rắn, nhưng hôm nay có thể cảm nhận
được Mộc Bạch Ly đặc biệt đối đãi với mình nên quấn trên người Mộc Bạch Ly, mới vừa quấn hai vòng Mộc Bạch Ly cũng chỉ lộ một cái đầu ở bên
ngoài. Mà thân hình Huyền Mặc thật dài quấn đến đầu nàng không cách
nào tìm được vị trí thích hợp, càng không ngừng ở đó giãy giụa thân
rắn, mà người vây xem đều là một vẻ mặt mừng rỡ không chút nào phát hiện Bạch Ly ở bên trong đã tái nhợt, suýt nữa liền hôn mê bất tỉnh.
Hoàn hảo, Chưởng môn Mộc Hoài Phong tuyên bố muốn tiến hành nghi thức nhận
thú rồi, lúc này mới đem Mộc Bạch Ly từ bên trong giải cứu ra, thấy
vẻ mặt Mộc Bạch Ly tái nhợt, Mộc Hoài Phong còn an ủi một câu, "Không
cần khẩn trương như vậy, mặt cũng trắng bệch, con xem, Huyền Mặc thích
con như vậy!"
Mộc Bạch Ly hiện giờ vẫn là trạng thái thiếu dưỡng khí, tự nhiên không có trả lời. Mặc cho phụ thân kéo đi tới mảng đất trống đối diện ao nước.
Bởi vì Mộc Bạch Ly được Linh Thú Huyền Mặc yêu thích, cho nên lần nghi thức nhận thú này
cũng không bố trí quá nhiều kết giới bảo vệ, tất cả mọi người
chỉ đứng xa xa, vị trí chính giữa có vẻ dị thường trống trải, vì vậy
đường kính hơn mười trượng tính từ đại trận thì càng thêm trang nghiêm vô cùng.
Linh Thú trận này phái Thiệu Hoa vẫn dùng
cho Huyền Mặc cùng Huyễn Hồng, là do Tổ sư của Thiệu Hoa phái tự mình
tạo thành. Hòn đá chạm trổ phù chú được bao quanh bởi vòng tròn lớn
đường kính mười trượng, mà trong đó lại điêu khắc chi chít phù văn,
chẳng qua là khắc ấn hơi nông một chút. Mà giờ khắc này bên ngoài trận
phủ kín tinh thạch dùng để cung cấp năng lượng, sáng quắc rực rỡ có vẻ
cực kỳ hoa lệ. Bộ thú tiểu trận mà Mộc Bạch Ly làm ở rừng rậm Vĩnh Vụ
pháp lực hoàn toàn không thể so sánh được với trận này.
Đang lúc Mộc Bạch Ly cảm thấy chóng mặt, đầu ngón tay truyền đến một hồi
đau đớn, "Nương, thật là đau!" Mộc Bạch Ly theo bản năng nói, giương mắt nhìn lại phát hiện trong tay phụ thân đang cầm một ngân truỳ nhọn lóe
sáng, trên ngân trùy còn có một giọt máu đỏ, xem ra cái này chính ám
khí vừa rồi tập kích mình.
Khóe miệng Mộc
Bạch Ly méo xệch tầm mắt di động bắt đầu tìm kiếm tung tích mẫu thân
Chung Hoa Anh, nhìn một vòng cũng không tìm được. Biện pháp nương nói
rốt cuộc là cái gì a, có thể thành công hay không a, nương đi đâu chứ?
Trong bụng nhất thời càng thêm khẩn trương, chân cũng có chút không đứng thẳng được!
"Đều nói không cần lo lắng, khí chất hung
hăng càn quấy thường ngày đi đâu rồi?" Mộc Hoài Phong nhìn bảo bối giờ
phút này bộ dạng run run khẽ nhíu mày một cái, trong nháy mắt lộ ra một
nụ cười khích lệ.
Thôi thôi, nhắm mắt! Máu cũng chảy rồi, cũng không thể dừng được nữa, Mộc Bạch Ly nghĩ đến đây cắn chặt
đôi môi ưỡn cao lồng ngực cũng có vẻ có chút khí thế, Mộc Hoài Phong
thấy tinh thần Bạch Ly nhanh chóng biến chuyển lộ ra vài phần tán
thưởng.
"Đi đi, tiến vào! Không thể chậm trễ nữa
rồi!" Thấy ánh mắt phụ thân rơi vào trên tay của mình. Mộc Bạch Ly giờ mới phát hiện ngón giữa của mình vẫn còn chảy máu, khó khăn lắm mới
nhịn khóc từng bước một đi tới giữa đại trận đứng ngay ngắn.
Quan sát chung quanh một cái, thấy tất cả mọi người vội vàng nhìn chăm chú
vào mình, Huyền Mặc cũng theo vòng tròn lớn kia đem thân thể của mình
bày thành một vòng, một đôi mắt to có chút mong đợi. Một thanh âm ưu
nhã lại có từ tính vang lên bên tai "Tiểu chất, ta thấy Huyền Mặc đã
hoàn toàn công nhận con, hiện tại cũng chỉ là hình thức, để lại dấu
hiệu của con ở trên người nó, không cần khẩn trương!"
Là Tần sư thúc, Mộc Bạch Ly quay về phía Tần Ca nặn ra một nụ cười khổ,
nhưng con đã có linh thú a, lời như vậy giờ phút này là không thể nói,
nương, con thật sợ, người chuẩn bị xong chưa a? Trong tâm Mộc Bạch ly
kêu gọi.
"Tế!" Â m thanh Mộc Hoài Phong kiên định.
Theo thanh âm vang lên, thạch anh trong trận đột nhiên bắn ra ra ánh sáng
mãnh liệt, trong lúc nhất thời tất cả ánh sáng làm cho người ta chói
mắt, giờ phút này đôi mắt bảo thạch to của Huyền Mặc đóng lại, trên
người cũng bắt đầu tản mát ra bạch quang nhàn nhạt.
Mà Mộc Bạch Ly nghe chữ tế vang lên cũng chỉ miền cưỡng lấy lại tinh thần, nhắm mắt lại, tập trung lực chú ý, đem hai tay duỗi thẳng trước người,
ngón tay phải bị thương tự nhiên rũ xuống, buông lỏng, thả lỏng. . . . . .
Môi anh đào khẽ mở ra, "Ta lấy máu tươi làm dẫn, ký kết trọn đời khế ước, số mệnh gắn kết không rời. . . . ."
Linh Thú trong trận lúc này đột nhiên bốc lên một hồi sương mù, đem cả Mộc
Bạch Ly bao phủ bên trong, một đạo ánh sáng màu đỏ từ đầu ngón tay bắn
tới trên đất, nhanh chóng chuyển động trên tảng đá chạm trổ, màu đỏ từ
từ lan tràn, đem trọn những rãnh nhỏ được điêu khắc lấp đầy, mà chất
lỏng màu đỏ không phải là cái gì khác, chính là máu tươi từ đầu ngón tay Mộc Bạch Ly chảy xuống.
Giờ phút này đầu óc Bạch Ly trống rỗng, thân thể lảo đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã
xuống đất, dưới chân Mộc Bạch Ly bắt đầu hiện ra hình ngôi sao đỏ sáu
cánh không ngừng chuyển động, hơn nữa ở trong quá trình chuyển động
nhanh chóng mở rộng, dọc theo hướng Linh Thú trận vọt tới trên người
Huyền Mặc.
Giờ phút này Huyền Mặc to lớn giống
như không nhịn được thống khổ, vốn là mắt đang nhắm đã mở ra, thân rắn
càng không ngừng giãy giụa, đem rất nhiều tinh thạch quét bay ra ngoài,
tốc độ thật nhanh cùng một lực cực lớn khiến cho những tinh thạch giống
như lửa sao băng rậm rạp chằng chịt bắn về phía mọi người đang quan sát ở xa. Đệ tử có chút tu vi không tránh né kịp, bị đập đến chảy máu, thật may là mấy trưởng lão nhanh chóng tạo ra kết giới đem đệ tử của mình
bảo vệ mới tránh khỏi thương vong. Nhưng mọi người sắc mặt đều ngưng
trọng. Xem ra, hết thảy đều không đơn giản. Mà trong trận, rốt cuộc xảy
ra chuyện gì? Bởi vì sương mù ngăn trở, căn bản nhìn không rõ lắm.
Chưởng môn Mộc Hoài Phong lo lắng đứng ở nơi đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Giờ phút này tình huống không giống như trong cổ thư, tại sao có thể như vậy, Huyền Mặc không phải là công nhận Bạch Ly sao?
Bây giờ quan trọng nhất không phải là Huyền Mặc, chỉ cần Bạch Ly an
toàn, chính là tốt nhất. Mộc Hoài Phong bất an nhìn chăm chú vào chính
giữa, muốn cho Chung Hoa Anh nụ cười an ủi lại phát hiện giờ phút này
nàng cũng không có ở đây, nhất thời càng thêm bất an, thời khắc mấu chốt như vậy, nàng đi đâu vậy? Có phải xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay
không?