Nói là kiểm tra tiến
độ tu hành của đệ tử, cũng không phải là đệ tử nào cũng có thể tham gia. Đường đường là chưởng môn nhất phái cũng không thể kiểm tra từng đệ tử
một, cho nên, đệ tử tham gia kiểm tra đều là hết sức xuất sắc, mà Hướng
Bằng, cũng không có một tia ủ rũ, vẫn khắc khổ luyện tập. Đợi đến khi
sư phụ và sư muội đi mới bắt đầu, ngồi chồm hổm —— vẽ mấy vòng tròn.
Bởi vì hai năm trước Mộc Bạch Ly không tham gia, cho nên giờ phút này xuất
hiện, mọi người đều kinh ngạc. Trong lúc nhất thời cả sân đều yên lặng,
tất cả ánh mắt ngây ngốc nhìn bọn họ, ngay cả nửa thanh âm cũng không
phát ra.
Mộc Bạch Ly có chút khẩn trương kéo kéo
ống quần, nuốt nuốt nước bọt, "Sư phụ, bọn họ sao vậy?" Thân thể thụt
lùi về phía sau một cái, sắc mặt hết sức buồn bực, "Sư phụ, có phải quần áo sư phụ chuẩn bị cho ta thật kỳ quái?" Nàng không tự chủ nghĩ, khẳng
định sư phụ ác ma lại lặng lẽ bắt nạt nàng. Giương mắt nhìn, hắn còn
cười đến thuần khiết tự nhiên như vậy, nàng lại cúi đầu im lặng nghịch
ngón tay.
Lại thấy Thanh Phạm nhẹ nhàng cúi đầu, nói nhỏ, "Bạch Ly, ngươi quên, sáng sớm hôm nay Thanh Loan vây quanh ngươi
vừa chạy vừa nhảy lại còn vẫy đuôi?"
"A! Có, ta còn
tưởng rằng nó động kinh !" Mộc Bạch Ly gật đầu một cái nhưng cùng việc
này thì có quan hệ gì chứ? Sư phụ lại nói sang chuyện khác rồi, quắt
quắt miệng, nàng rời tầm mắt đến hướng khác, nhìn thấy Sênh Ca nhẹ nhàng cười một tiếng. Nàng chỉ nghe thấy một tiếng hít thở, lập tức càng thêm nghi ngờ, nửa người cũng trốn sau lưng Thanh Phạm.
Thanh Phạm quay đầu lại, giảm thấp thanh âm xuống giống như ôn ngọc, cũng là
nhẹ nhàng cười một tiếng, "Bọn họ a, cũng muốn vẫy đuôi rồi!" Một câu
nói lại làm Mộc Bạch Ly chấn động tại chỗ, tức giận phủi phủi tay áo,
nhất định là y phục quái gở của sư phụ làm cho người khác chê cười.
Hôm nay y phục mà Mộc Bạch Ly mặc chính là màu phấn hồng, áo bó sát người
cùng với ống tay áo thật dài, dưới chân váy là lớp vải mỏng có thêu
những bông hoa xanh biếc, bên hông dùng tơ vàng mềm mại thắt thành nơ
con bướm thật to. Mái tóc thật dài tùy ý vấn lên, hơn nữa là có hai
sợi tùy ý chia ra rơi vào trước vai, trên sợi tóc tà tà cắm một cành
hoa đào không có bất kỳ trang sức nào khác. Tất cả những thứ đó làm Mộc
Bạch Ly nổi bật càng thêm tinh tế, tươi đẹp động lòng người. Nếu lớn hơn nữa sẽ tăng thêm mấy phần quyến rũ..., chỉ sợ một cái mỉm cười cũng đã
quyến rũ rất nhiều hồn phách.
Chẳng qua là Mộc Bạch
Ly không chút nào ý thức được tiềm chất yêu nghiệt của mình, thỉnh
thoảng đung đưa tay áo, giật nhẹ làn váy.
( trời ạh, yêu nghiệt cả đôi thế này à )
Người kịp phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là hai thầy trò Đoan Mộc Bạch và Tử Hợp. Nhìn thấy dáng vẻ Thanh Phạm và Mộc Bạch Ly thân mật, Đoan Mộc Bạch rất giận dữ nhưng không muốn mất hình tượng trước mặt Thanh Phạm, chỉ là
nhẹ nhàng hừ một tiếng, mới gọi thần trí mọi người trở về.
"Tiểu sư muội giống như tiên nữ này là ai?" Một đệ tử thấp giọng hỏi, Tử Hợp bên cạnh tức giận tiếp lời, "Mộc Bạch Ly!"
Trong lúc nhất thời những đệ tử này đều tiếc nuối im bặt, thỉnh thoảng lặng
lẽ nhìn, gương mặt đỏ ửng, sinh lòng phiền muộn. . . . . .
Hai năm không thấy, không ngờ tu vi của Mộc Bạch Ly tinh tiến đến trình độ
như vậy? Chưởng môn Trương Trọng trong bụng kinh hãi, từ giai đoạn Nhập
môn nhanh chóng tăng lên tới Nguyên Anh hậu kỳ, so với Sênh Ca hay đơn
giản là Tề Ngôn Lăng đệ nhị nhanh hơn rất nhiều, nhìn thấy bộ dáng Mộc
Bạch Ly xinh đẹp thanh tú, đột nhiên cảm giác được, nàng cũng không phải là khiến người chán ghét. Dù sao qua nhiều năm như vậy, mình làm chưởng môn cũng không thể quá hẹp hòi mới đúng!
Trong lòng cũng sinh ra luyến tiếc, dù sao, bây giờ là thời khắc mấu
chốt của phái Thiệu Hoa. Còn nửa năm nữa sẽ là Đại hội Kiếm tiên, lấy tu vi của Mộc Bạch Ly bây giờ, không thể nghi ngờ là thế hệ trẻ trong đội
ngũ những đệ tử tài năng kiệt xuất. Phái Thiệu Hoa lại thêm một tuyển
thủ tương lai bù lại danh hiệu đệ nhất tu chân phái năm đó cũng chỉ cách một khoảng thời gian ngắn nữa thôi.
Lập tức Trương Trọng tiến lên một bước, ha ha cười, "Bạch Ly cũng tới rồi, đến đây đi!"
Đột nhiên xuất hiện chưởng môn hiền hòa làm cho Mộc Bạch Ly có chút không
hiểu. Nhìn sư phụ một cái, người nọ cười cười, nàng lắc đầu một cái,
cười mãi như vậy không mệt sao, đành phải đi về chỗ được chỉ định.
Năm đó có bảy đệ tử cùng nhau nhập môn, hiện tại đứng ở chỗ này lại thiếu
một người. Nghĩ đến Hướng sư huynh, Mộc Bạch ly cảm thấy chán nản, trở
về lại muốn vuốt lông Viên Thịt.
"Chào cậu!" Cũng
chỉ có Sênh Ca cười thanh nhã chào hỏi. Mộc Bạch Ly cũng không buồn bực, đứng ngay ngắn. Liếc mắt lại nhìn thấy ánh mắt Tử Hợp hung tợn giống
như đang đe doạ ba đệ tử còn lại, không khỏi có chút buồn cười.
Bạch Ly mặc kệ, len lén liếc mắt nhìn Sênh Ca, làm sao mà vẫn gầy yếu như
vậy, màu da vẫn tái nhợt, dưới trán mơ hồ có thể thấy mạch máu màu xanh
nổi lên, thân thể giống như gió nhẹ cũng có thể thổi ngã, trong lòng một hồi lo lắng.
Đúng rồi, Sênh Ca coi như là
huynh đệ với Tề Lăng, không biết bọn họ có thân nhau không? Nghĩ đến Tề
Lăng, Bạch Ly nhớ mang máng con người tuyệt mỹ ấy, trong lòng mơ hồ vẫn
còn đau. Người vốn nên như hình với bóng với mình, hôm nay, không biết
có phải đã cách xa nhau rồi không. . . . . .
Nói là kiểm tra nhưng cũng rất đơn giản, chỉ nhìn một cái trong lòng chưởng môn
liền hiểu rõ. Sáu đệ tử này, người kém nhất cũng đã đến Đan Thành trung kỳ, giỏi nhất cũng đến Nguyên Anh hậu kỳ. Thật sự là một nhóm đệ tử rất ưu tú. Trong lòng Trương Trọng rất phấn chấn.
"Các ngươi chưa có Linh Thú?"
"Thưa chưởng môn, ta có!" Mộc Bạch Ly có chút mất tự nhiên đáp.
Nghĩ đến Linh Thú của Mộc Bạch Ly, mặt Trương Trọng liền biến sắc, nhưng
nhanh chóng khôi phục như cũ không trả lời tiếp tục nói, "Các ngươi
xuống núi tu luyện, tìm được Linh Thú của mình. Nửa năm sau trở lại tham gia Đại hội Kiếm tiên được tổ chức năm năm một lần!"
Lần trước ở Đại hội Kiếm tiên, tình cảnh phái Thiệu Hoa hết sức thê lương,
lần này nhất định phải lấy lại mặt mũi. Mà điều kiện tất yếu để tham gia là những người từ mười lăm tuổi đến mười tám tuổi, hơn nữa phải có Linh Thú. Cho nên nhóm đệ tử này đều phải tìm được Linh Thú của mình. Dừng
một chút, Trương Trọng nói, "Kỳ hạn là nửa năm, các ngươi ngày mai hãy
xuất phát!"
"Vâng, chưởng môn!"
"Chưởng
môn? Bọn họ sáu người cùng nhau đi đối với việc tu luyện không có lợi,
không bằng phân chia đến các nơi, mới có thể rèn luyện tốt hơn, nâng cao kinh nghiệm chiến đấu thực tê!" Đoan Mộc Bạch cười đề nghị, lại lập tức đưa tới đồng minh.
Trương Trọng gật đầu một cái, "Như vậy cũng tốt, vậy các ngươi chia làm hai tổ đi!"
Chỉ thấy Tử Hợp trợn mắt, sáu người chia ra chính xác mà nói là thành hai
tổ. Mà Tử Hợp đang cầm tay áo Sênh Ca, Mộc Bạch Ly thì cô đơn đứng một
mình ở đó, tay chân luống cuống.
"Sư phụ, đệ tử cũng
xuống núi !" Một thanh âm từ phía sau truyền đến, quay đầu lại sẽ thấy người đi đến làm cho người ta không thể rời tầm mắt. . . . . .