Xuất hiện trước mắt Mộc Bạch Ly là một đôi giày màu đen.
Tiếp đó chính là một bàn tay thon dài đưa tới trước mặt nàng, Mộc Bạch Ly
sửng sốt một chút, một tay chống đỡ ngồi dậy có chút khó khăn, không
nhúc nhích nhìn thiếu niên trước mặt. Trên mặt có một khối bầm tím thật đau cũng hoàn toàn không để ý, thanh âm khẽ run, "Làm sao cậu lại ở chỗ này?"
Thiếu niên mím đôi môi mỏng không trả lời, khom
xuống đỡ Bạch Ly đứng dậy, cách hồi lâu mới hỏi một câu, "Có đau hay
không?"
Dường như đã có mấy phần ôn nhu, Mộc Bạch Ly cảm thấy ủy khuất, nước mắt lại không nhịn được. Nàng cắn răng thật chặt,
liều mạng trợn to mắt, không thể khóc, nhất định không thể khóc. Khóe
miệng co quắp hai cái, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười so với khóc còn
khó coi hơn.
"Không đau!" Dừng một chút, tảng đá trong
lòng ép tới làm mình thở không nổi, Mộc Bạch Ly đột nhiên rất muốn hiểu
rõ, "Từ nãy đến giờ cậu đều ở đây?"
"Ừ!"
Đau, không cách nào hô hấp, đau lòng. Nàng xoay người chạy trốn, mặc dù bước chân lảo đảo nhưng vẫn muốn chạy trốn, không thể khóc, nhất định không
thể khóc. Trong đầu Mộc Bạch Ly trống rỗng lại có một âm thanh kiên
định nói ở trong lòng, không cho khóc, không cho ngươi khóc nữa!
Trong lòng Tề Ngôn Lăng chợt tràn đầy bi thương, đau đớn giống như đao cắt,
chẳng lẽ Bạch Ly đang đau lòng sao? Hắn phi lên phía trước thật nhanh
chắn trước mặt Mộc Bạch Ly, "Thật xin lỗi!"
Mắt
thấy Bạch Ly vẫn cúi đầu như cũ, tóc bị kéo tới xốc xếch, bộ dạng làm
người ta hết sức thương tiếc, dừng một chút, hắn mới nói một câu:
"Thật ra thì tôi vừa mới đến, bởi vì tôi trở về cầm ít đồ, hơn nữa tôi
sợ nếu tôi xuất hiện về sau các nàng sẽ trả thù cậu gấp bội! Cho nên tạo ra ít tiếng động. . . . ."
Có thể là không có thói
quen giải thích, Tề Ngôn Lăng có chút khó khăn, sau khi nói xong lại có
chút khẩn trương. Hắn đột nhiên cảm giác được mình sợ tình huống kia,
trong nháy mắt đó, tim của mình giống như cũng nhói lên, cho nên chưa
bao giờ hắn nói nhiều lời như thế. Lúc này, hắn lẳng lặng nhìn Mộc Bạch
Ly mặt không biến sắc nhưng trong lòng mơ hồ có chút bận tâm, sốt ruột.
Là như thế này sao? Trong lòng đau đớn tới rất mạnh đi cũng rất nhanh
chóng. Trong nháy mắt mây đen như bị xua tan, trong lòng chính là sau
cơn mưa trời lại sáng. Nghe được giải thích của Tề Lăng, Mộc Bạch Ly ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy trên dung nhan tuấn mỹ của hắn mang theo khẩn
trương, mặt mày không che dấu được sự quan tâm, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt rất nhiều, vân vân. Lúc trước vẫn không nhìn kỹ, hiện tại khoảng
cách gần mới phát hiện gương mặt đó có vẻ tiều tụy rất nhiều dường như
cũng không có huyết sắc, nàng lập tức lại khẩn trương , "Tề Lăng, cậu
làm sao vậy, bị thương?" Không chút nào ý thức được người bị thương
chính là mình.
"Không có, tôi không sao!" Tề Ngôn Lăng
cũng thở phào nhẹ nhõm, từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ màu xanh,
"Đây là đan dược tôi luyện chế, có thể tăng lên một ít tu vi, cậu cầm
đi!"
"A?"
Thấy Mộc Bạch Ly vẫn chỉ ngây
ngốc há to mồm đứng ở đó, khoé miệng Tề Ngôn Lăng nhẹ nhàng cong lên,
trong đôi mắt thoáng qua một nụ cười, đem bình thuốc trực tiếp nhét vào
trong tay nàng, "Luyện được không nhiều lắm, chỉ có ba viên, cất cẩn
thận vào, tốt nhất hôm nay trở về liền ăn một viên, thử thách nhập môn
cũng chắc chắn thành công hơn!" Mặc dù lúc luyện đan có phế chút khí
lực, cẩn thận suy nghĩ vẫn là đáng giá, chẳng qua là suýt nữa bị bại lộ. Về sau dùng sức ít đi một chút, Tề Ngôn Lăng âm thầm nghĩ.
"Ừ!" Mộc Bạch Ly nắm bình sứ thật chặt, "Cám ơn cậu!" Lúc này lại thấy trong tay áo Tề Lăng có con rắn đen nhỏ bằng ngón út chui ra, hướng mình thè
lưỡi, "A! Nó là?"
"Huyền Mặc!" Tề Ngôn Lăng lấy Huyền
Mặc nhỏ bằng ngón út ra, "Nó tình nguyện thu nhỏ lại muốn đi theo tôi!"
Hắn kéo Huyền Mặc ra nhẹ nhàng đặt ở trong tay, "Không nghĩ tới đi, nó
có thể thu nhỏ như vậy!"
Chỉ thấy Huyền Mặc đem thân thể vặn vẹo uốn éo đi tới phía Mộc Bạch Ly. Nàng lui về phía sau một bước,
"Nó hận tôi sao?" Thanh âm chần chừ có chút đau lòng.
"Sẽ không, nó vẫn luôn thích cậu, muốn được cậu ôm!" Tề Ngôn Lăng cười trả lời.
"Làm sao cậu biết?"
"Bởi vì bây giờ nó là Linh Thú của tôi, đương nhiên tôi biết nó đang suy nghĩ gì!"
"A?"
"Cậu chưa học Ngự Thú Quyết ư, chờ cậu học xong, cậu sẽ. . . . . ." Trong
nháy mắt thoáng qua âm u, "Cậu cũng sẽ biết tôi đang suy nghĩ gì!"
"Thật xin lỗi! Tôi. . . . . ."
"Không phải là lỗi của cậu!" Tề Ngôn Lăng cắt đứt lời nói của Mộc Bạch Ly...,
trong lòng không thể không oán, tuy nhiên nó càng ngày càng nhạt rồi.
Hôm nay chỉ là cảm thấy thật xin lỗi cha nương, nghĩ tới cha nương,
trong lòng Tề Ngôn Lăng chính là một hồi chua xót, âm thầm siết chặt
quả đấm, ánh mắt cũng thay đổi trở nên sắc bén.
"Tề
Lăng. . . . . ." Thanh âm Mộc Bạch Ly có chút sợ hãi, mới vừa rồi Tề
Lăng rất đáng sợ làm cho nàng sinh ra khiếp đảm cùng cảm giác thấy mình
nhỏ bé.
Tề Ngôn Lăng lấy lại tinh thần, "Tôi đưa cậu về!"
"Nhưng bộ dạng tôi hiện nay, Mẫn Chi ca ca sẽ. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, liền nghe đến một thanh âm nổ tung, "Bạch Ly, muội làm sao vậy?"
Thì ra là hôm nay bởi vì Trương Mẫn Chi có chuyện trì hoãn lại phải đi dọn
chuồng heo nên tới trễ một lát, vội vã chạy tới cửa chính lại phát hiện
Mộc Bạch Ly cũng không có ở đó. Hắn vội vàng chạy tới, xa xa liền thấy
xiêm áo đầu tóc Bạch Ly rối bời, trên gương mặt đầy mảng bầm tím chiếm
cứ tầm mắt của hắn, lập tức đầu hắn giống như nổ tung, vừa giận vừa lo
lắng, lấy tốc độ như tia chớp vọt tới, trực tiếp ngăn cản trước người
Mộc Bạch Ly.
"Này, ngươi làm gì Bạch Ly!" Vừa dứt lời
phi kiếm đã rút ra để ngang trước ngực, mũi kiếm chỉ vào Tề Ngôn Lăng,
cũng không quản hắn bây giờ là đệ tuổi trẻ tuổi có thực lực nhất phái
Thiệu Hoa hay cái khỉ gió gì, Trương Mẫn Chi cắn răng nghiến lợi nói,
"Ngươi, tiếp chiêu đi!"