Tề Ngôn Lăng thông qua cảm ứng của Linh Thú cùng chủ nhân tìm được động
Thiên Khóa, chỉ thấy Mộc Bạch Ly co rúc ở cửa động, ngủ say trên thạch
bích. Lúc này ánh trăng đã lên chính giữa, xem ra nàng ở chỗ này vẫn chờ tới bây giờ, rốt cục đuối sức nên ngủ gật, ngồi bên chân là Viên Thịt,
sau lưng còn có con heo hồng đang ngủ, còn phát ra thanh âm rầm rì hơi
nhỏ.
.
Tề Ngôn Lăng mới vừa hiện ra
thân hình Viên Thịt động đậy lại hết sức vui mừng nhảy tới đây, còn
phát ra âm thanh hưng phấn chiêm chiếp, Tề Ngôn Lăng đưa ngón tay lên
khóe miệng làm một động tác im lặng, Viên Thịt giống như đã hiểu lập tức ngoan ngoãn ngồi cạnh, nhìn Bạch Ly, lại nhìn Tề Ngôn Lăng, một đôi mắt rubi đảo đi đảo lại.
Tề Ngôn Lăng chỉ nhẹ nhàng ôm
lấy Mộc Bạch Ly, Viên Thịt ở trước mặt dẫn đường, đem Mộc Bạch Ly đặt ở
trên giường đá, Tề Ngôn Lăng lấy tay sờ sờ lại giường đá vừa cứng vừa
lạnh, chân mày nhíu thật chặt. Bên trong động lúc này cơ hồ không có bất kỳ ánh sáng, một mảnh đen nhánh.
Mộc Bạch Ly
lẻ loi trơ trọi một ở nơi này, cuộc sống khó khăn cỡ nào không khó tưởng tượng, vô luận là thể xác hay là tinh thần cũng sẽ bị ảnh hưởng rất
lớn. Chân mày Tề Ngôn Lăng nhăn lại, đường cong trên khuôn mặt non nớt
giờ phút này có vẻ có cứng cỏi, nhẹ nhàng cắn môi, đứng im một lúc lâu
bên giường Mộc Bạch Ly, lại lặng yên không tiếng động rời đi. . . . . .
Mà hết thảy những điều này, trong lúc ngủ mê Mộc Bạch Ly không chút nào biết được.
Ngày thứ hai hôn mê tỉnh lại, con dế được đan bằng cỏ trong tay đã bị bóp
thay đổi hình dạng, Mộc Bạch Ly ép dế trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm, cho đến khi nước mắt rơi xuống trong lòng bàn tay, nhỏ giọt trên dế cỏ. Lúc lâu sau mới lau khô sạch nước mắt, đem một nhánh cỏ dài xuyên qua
con dế cỏ, treo đến trên cổ, một tay ôm lấy Viên Thịt, đá đá Mễ Đa, nắm
tay một cái, "Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ sống một mình, Mộc Bạch Ly cố
gắng lên!"
"Chiêm chiếp, chiêm chiếp, hừ hừ, rầm rì. . . . . ." Viên Thịt cùng Mễ Đa rất phối hợp kêu lên, một vui vẻ vô
cùng, một uể oải yếu ớt, Mễ Đa đáng thương đã đói bụng đến nỗi thở không ra hơi.
Mộc Bạch Ly lấy đồ bắt đầu nấu cơm, một
người làm cũng phải đâu ra đấy, xem ra Trương Mẫn Chi gần một
tháng giáo dục rất là thành công, cũng không uổng hắn bị phạt quỳ mười
canh giờ.
. . . . . .
Cuộc sống cứ như vậy
từng ngày từng ngày trôi qua, tản bộ, du thủy, leo cây, nấu cơm, trêu
chọc Viên Thịt cùng Mễ Đa, Mộc Bạch Ly có lúc sẽ ngồi luyện khí cũng suy nghĩ những pháp quyết đã học trước kia. Hơn nữa cũng liên tục nghĩ đến
mấy tiểu pháp thuật, tỷ như từ đầu ngón tay xuất ra nước, phun phải Viên Thịt làm nó chiêm chiếp kêu loạn, hoặc là trong lòng bàn tay xuất ra
tia chớp nhỏ, nhớ trước kia bọn họ nói là Chưởng Tâm Lôi. Nhưng Mộc Bạch Ly chỉ ở cấp Nhập môn, cũng có thể ở mặt nước giống như tiên tử dường
như đi lên mấy bước, có điều đi vài bước liền hết khí tức, sau đó tõm
một tiếng rơi vào trong nước. . . . . .
Trên thạch
bích đã khắc mười chữ, nói tóm lại, cuộc sống của Mộc Bạch Ly coi như
thanh thản an ổn, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là buổi tối không gặp
ác mộng.
Hôm nay, Mộc Bạch Ly đang ngồi trên cây, hai
bắp chân đung đưa, phủi đầy lá xanh xuống đất, thỉnh thoảng nàng đưa tay tóm những cành lá dài, thỉnh thoảng đi xem tổ chim trên nhánh cây, đôi
mắt trông mong tìm kiếm trứng chim bên trong, có vẻ hết sức thích ý.
Vừa lúc đó, một vật nhỏ màu trắng càng bay càng gần, xoay quanh thân
thể Mộc Bạch Ly bay hai vòng, rơi xuống đầu vai nàng. Mộc Bạch Ly cầm
lên đặt ở lòng bàn tay, con diều nhỏ phịch hai cái yếu ớt bất động, khôi phục trạng thái bình thường, vừa cầm lên nhìn vừa đoán chữ viết xiêu
xiêu vẹo vẹo trên cánh diều.
Mộc Bạch Ly thấy thế mở con diều ra, "Bạch Ly, muội sống tốt không, huynh sẽ dùng con diều đưa
tin, lần trước không thể tới gặp muội thật xin lỗi, muội có thể tha thứ
cho huynh không? Về sau có thời gian huynh sẽ viết thư cho muội, muội
phải chiếu cố mình thật tốt. —— Mẫn Chi!" Mộc Bạch Ly hé miệng cười một
tiếng, cẩn thận cất con diều trong ngực, sau đó từ trên cây nhảy xuống,
"Hôm nay tâm tình thật tốt, chúng ta đi ăn !" Mang theo Viên Thịt và Mễ
Đa liền trở về! Đều như con khỉ núi nho nhỏ.
Lại
cách mấy ngày, Mộc Bạch Ly đang nằm ở bên hồ nhỏ dưới tàng cây hoa đào
phơi nắng, một tay tựa vào sau gáy, một tay vuốt ve Viên Thịt bên cạnh,
Mễ Đa cũng ngã chổng bốn chân bên cạnh nằm, đột nhiên nàng cảm giác ánh
sáng bị chặn lại, chẳng lẽ là mây? Mở mắt vừa nhìn, đập vào mắt là một
đôi giày màu trắng, tầm mắt theo áo bào đi lên nhìn, "Tần sư thúc!" Tay
khẽ chống nhảy lên, "Tần sư thúc làm sao tới đây?" Mộc Bạch Ly ngửa lên hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.
"Ta xin chỉ thị của
chưởng môn thật lâu mới tiến vào a, tới xem nha đầu Bạch Ly có sống tốt hay không!" Tần Ca cười híp mắt sờ sờ đầu Mộc Bạch Ly, vẫn lo lắng tiểu nha đầu này sống một mình thì ra sao, lúc này thấy bộ dạng Mộc Bạch Ly
khỏe mạnh hoạt bát cuối cùng cũng yên lòng. Chẳng qua là nhìn cánh tay,
bắp chân nhỏ giống như có chút kỳ quái, mắt thấy cô bé cười đến sáng rỡ
còn vươn tay ở trước mặt mình quơ quơ, "Tần sư thúc, đang nhìn cái gì,
hồi thần!" Thanh âm trong vắt giống như tiếng chim hoàng oanh kêu.
Lần này coi như là sáng tỏ rồi, "Bạch Ly nha đầu, cao hơn đây!"
"Đúng a!" Mộc Bạch Ly lại duỗi thân, duỗi cánh tay cùng với thân, "Con cũng
vậy cảm thấy con cao hơn! Không biết Mẫn Chi ca ca có cao hơn không,
trước kia không thích con nói huynh ý lùn!" Mộc Bạch Ly nhớ lại Trương
Mẫn Chi, khóe miệng cong lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.
"Mẫn Chi?" Tần Ca sửng sốt, ngay sau đó nghĩ tới, "Mẫn Chi cũng cao, không được bao lâu chỉ sợ cao hơn con a!"
"Thật không?" Mộc Bạch Ly có chút hưng phấn, "Thật là muốn nhìn thử!" Một đôi mắt sáng lấp lánh, giống như là hắc ngọc, Tần Ca không đành lòng phá hư hăng hái của Mộc Bạch Ly, không thể làm gì khác hơn là đổi đề tài, lại
thấy Mộc Bạch Ly thoáng qua đã cúi đầu nhìn mũi giày mình, nhăn nhăn nhó nhó dường như muốn nói gì rồi lại không mở miệng được.
Tần Ca nhiều hứng thú quan sát cô bé, chỉ cần không phải chuyện đi ra
ngoài, mình nhất định nghĩ biện pháp giúp bằng được! Trong lòng mơ hồ
đối với đứa nhỏ này mình có chút mắc nợ, thật ra thì, sự kiện kia, vốn
cũng không phải lỗi của cô bé, chẳng qua là mọi người đem lửa giận đổ
trên người đứa nhỏ này, có chút bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, cũng
không biết muốn cô bé phải sống ở núi này cho đến khi nào!