Mộc Bạch ly hồi hộp,
trở tay nắm tay Tề Lăng, tay không nhịn được run rẩy, nghiêng mặt sang
bên nháy mắt nhìn chằm chằm Tề Lăng, tinh thần bất an, Tề Lăng, cậu đừng bỏ tôi đi, ngoài miệng mặc dù chưa nói nhưng là vẻ mặt ai cũng nhìn ra.
Mộc Bạch Ly nhìn bộ dạng Tề Lăng như có điều suy nghĩ, trong lòng nhất thời có chút thông suốt nhưng là nghĩ lại, bây giờ đi theo chưởng môn tu
luyện là chuyện rất tốt, về sau sẽ có tiền đồ, mình không thể quá ích
kỷ, nhưng là. . . . . .
Trên tay càng thêm dùng sức,
lòng bàn tay cũng thấm đầy mồ hôi, chỉ nhìn thấy Tề Lăng ngẩng đầu nhìn
thẳng Trương Trọng, hai người quan sát lẫn nhau trong chốc lát, khóe
miệng Tề Lăng lộ ra nụ cười khó lường, hắn ngẩng mặt lên, nói từng chữ
một, "Ta không thể có một ngày để suy nghĩ sao?"
Trương
Trọng đầu tiên là sửng sốt, có chút không vui, nhưng nhìn lại Tề Lăng
một cái, "Được, sáng sớm ngày mai ngươi cho ta câu trả lời chắc chắn!"
Mộc Bạch Ly có chút hoảng hốt, muốn suy nghĩ sao? Có phải muốn rời khỏi
mình hay không? Nhưng đi theo Trương sư thúc tu hành không phải là tốt
hơn sao? So với sống bên cạnh người không biết gì như mình đây tốt hơn
nhiều lắm. Tề Lăng là người thông minh như vậy, nhưng là, nhưng là tâm
sẽ đau a, ta là một mình a, một người thật là đáng sợ, thật là khổ sở a. . . . . .
"Đa tạ chưởng môn!" Tề Lăng chào một cái liền lôi kéo Mộc Bạch Ly thất thần ra khỏi đại điện. Đi tới khúc quanh, chỉ
nghe có người kêu gọi, "Bạch Ly!" Liên tiếp kêu mấy tiếng vẫn là Tề Lăng bấm Mộc Bạch Ly một cái mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng kêu một tiếng
Tần sư thúc!
"Bạch Ly không cần phải sợ, ta sẽ giúp con!" Mộc Bạch Ly tự nhiên gật gật đầu, "Tạ ơn sư thúc!"
Nhìn bóng lưng hai đứa trẻ nâng đỡ lẫn nhau, Tần Ca lại thở dài, "Nếu như
đứa bé trai kia lựa chọn tu hành đi theo chưởng môn, vậy Bạch Ly, là
sống một mình rồi, mới chỉ là một đứa nhỏ a!"
. . . . . .
Trong phòng, Mộc Bạch Ly vẫn cúi đầu không lên tiếng, ánh mắt Tề Lăng đang
suy nghĩ cũng không biết bay tới chỗ nào, ánh nến ở trên bàn phát ra
ánh sáng yếu ớt. Bạch Ly ngẩng đầu nhìn bé trai bên cạnh một cái, há
miệng cái gì cũng không nói được lại cúi thấp đầu, có nên hỏi hay không
đây? Nội tâm một hồi giãy giụa, bây giờ cậu ấy đang suy nghĩ sao?
"Tề Lăng!"
"Bạch Ly!"
Hai đứa bé lại đồng thời mở miệng, Tề Lăng nhẹ giọng cười một tiếng, "Bạch Ly, cậu sợ sao?"
"Tôi, tôi. . . . . ." Mộc Bạch Ly lẩm bẩm mấy tiếng, "Trước kia cái gì tôi
cũng không sợ !" Khuôn mặt nhỏ bé ngửa lên giống như là nghĩ đến rất
nhiều chuyện vui vẻ mặt mày cũng tươi cười, "Trước kia cha nương nói
tôi không sợ trời không sợ đất thích nhất đùa nghịch!" Vừa nghĩ tới cha
nương, tinh thần lại phai nhạt xuống, cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng nho
nhỏ còn mang theo âm thanh thút thít, "Hiện tại tôi thật sự sợ, thật
thật là sợ!"
"Ngủ đi!" Tề Lăng nhảy xuống giúp Mộc Bạch
Ly nằm xong, còn mình thì ngồi ở bên cạnh, nhìn Bạch Ly một bộ dạng muốn khóc cười nhẹ một tiếng, đắp chăn cho nàng, "Ngủ đi, tôi canh cho cậu,
sẽ không gặp ác mộng!" Nghiễm nhiên một dáng vẻ tiểu đại nhân.
Mộc Bạch Ly đột nhiên cảm giác được rất an lòng, như vậy, cũng sẽ không sợ, như vậy đi, mơ mơ màng màng muốn ngủ chợt nhớ tới thật ra thì mình chưa hỏiTề Lăng rốt cuộc mấy tuổi, thoạt nhìn nhỏ nhỏ vì sao bộ dáng giống
như người lớn? Nhưng ánh mắt đã không thể mở ra rồi, hay là ngày mai hỏi đi, Mộc Bạch Ly mơ hồ nghĩ.
Ngày thứ hai, vừa mới sáng sớm đã bị Tề Lăng đánh thức, chính là sư huynh rất dữ ngày hôm qua đã
đứng ở cửa chờ. Mộc Bạch Ly còn chưa kịp rửa mặt, một đôi mắt to sưng đỏ giống như hai hột đào, vẫn như cũ bị dắt đến trên đại điện, lần này
ngay cả Viên Thịt cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị tay kia của sư
huynh nhấc lên, trực tiếp nhét vào trên đại điện.
"Đây
chính là Linh Thú của ngươi?" Một tiếng cười lạnh khinh bỉ truyền tới
trong lỗ tai. Viên Thịt nhảy lên ôm chặt Mộc Bạch Ly, liền xù lông một
cái. Nàng ôm lấy Viên Thịt, theo bản năng liếc mắt nhìn Tề Lăng bên
cạnh.
Đoạn thời gian trước, quần áo Tề Lăng mặc chính là quần áo của phụ thân, đem vạt áo cắt bỏ đoạn dài, phía trên quá rộng
liền dùng dây lưng quấn hai vòng miễn cưỡng có thể chấp nhận được, mặc
dù có chút ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.
Hôm nay Tề Lăng mặc trường bào màu xanh, thân thể tuy nho nhỏ lại ngạo
nghễ mà đứng, ánh mắt lạnh nhạt giống như ngày gặp đầu tiên, môi mỏng
mím chặt, dây lụa buộc tóc đen lại che cái trán, vừa ngẩng đầu, lộ ra
khuôn mặt hết sức ngây thơ lại yêu mị. Lông mi thật dài, một đôi mắt
trong suốt lạnh như băng xếch lên hờ hững nhìn khắp bốn phía, cặp mắt
kia ngắm nhìn tứ phương cảm giác giống như đế vương đang dò xét lãnh
thổ, cao ngạo uy nghi không thể xâm phạm.
Loại cảm
giác cao cao tại thượng này làm cho Mộc Bạch Ly trong nháy mắt có chút
mê hoặc, hắn là Tề Lăng sao? Là Tề Lăng mỉm cười trông cho mình ngủ sao?
Giống như cảm thấy Mộc Bạch Ly đang nhìn chăm chú, Tề Lăng nhẹ nhàng nghiêng
đầu đi, trong chớp nhoáng này, trong trẻo lạnh lùng trong mắt hắn đều
tản ra, mặc dù vẻ mặt vẫn không có đặc biệt gì, lại làm cho Mộc Bạch Ly
cảm nhận được ấm áp, hắn sẽ phụng bồi mình. Mộc Bạch Ly khó khăn rũ ánh
mắt sưng tấy.
"Mộc Bạch Ly, trải qua bàn bạc ngày
hôm qua ta quyết định phạt ngươi bế quan phía sau núi, khi nào hối cải
thì trở ra!" Trương chưởng môn nói xong không hề liếc mắt, chẳng qua là
đưa mắt đặt ở trên người Tề Lăng.
Một đám đệ tử đối với
cái kết quả này bất mãn, nhưng chỉ hận nhìn chằm chằm Mộc Bạch Ly cũng
không dám nói thêm cái gì, Mộc Bạch Ly nghe thế ngược lại có chút sợ
run.
Bế quan sao? Trước kia sợ nhất chính là phụ thân
phạt bế quan, lần này chính là bế quan sao? Nếu không phải là lúc ấy sợ
bế quan mà che giấu phụ thân, cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như
vậy đi, cũng sẽ không hại nhiều người như vậy đi, quay đầu lại, hay là
muốn bế quan chứ? Mặt cúi thấp, mặc cho đau lòng, nước mắt không tiếng
động chảy xuống.
"Về phần Tề Lăng, bây giờ chính ngươi
là đệ tử của ta, đệm chữ Ngôn, là Tề Ngôn Lăng, ta sẽ tự mình dạy
ngươi!" Người Mộc Bạch Ly run lên, kinh hoàng ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy
Tề Lăng mặt không chút thay đổi khom người đáp, "Vâng, chưởng môn sư
phụ!"
Trong lúc nhất thời Mộc Bạch Ly cảm thấy không thở nổi, trong đầu trống rỗng, chẳng qua là ngơ ngác nhìn Tề Lăng, nháy mắt một không biết nhìn gì, cái gì cũng nói không ra, cái gì cũng nhớ
không nổi, nước mắt đã làm ướt cả khuôn mặt nhưng lại bất giác không
biết.
Không biết chung quanh đang nói cái
gì, một mảnh mờ mịt, bên tai chỉ có mấy câu một lần lại một lần tái
diễn, "Vâng chưởng môn sư phụ, vâng chưởng môn sư phụ, Tề Lăng, cậu sẽ
phụng bồi tôi sao? Ngủ đi, tôi canh cho cậu, tôi canh cho cậu, vâng
chưởng môn sư phụ. . . . . ." Giống như một ma chú, gặm nuốt mỗi tấc da thịt Mộc Bạch Ly, cuối cùng ở trong não mọc rễ, xâm chiếm từng tí một,
đau, phụ thân, đầu Bạch Ly đau quá . . . . .