Trong trận giờ phút này, tình huống của Mộc Bạch Ly quả thật có thể chịu
đựng nổi, mới vừa rồi ở trong trận Mộc Bạch Ly chỉ cảm thấy áp lực to
lớn khiến cho không khí cũng trở nên mỏng manh, làm cho người ta thật sự khó thở, mà mặc dù không nhìn thấy lại có thể rõ ràng cảm giác được máu tươi ấm áp vẫn không ngừng từ đầu ngón tay chảy ra, chỉ chốc lát sau
liền choáng đầu hoa mắt, nhưng trận này vẫn không cách nào dừng lại.
Theo thời gian kéo dài, Mộc Bạch Ly cảm giác cả người như bị xé rách kéo
lên, cái loại đau đớn kịch liệt đó sâu tận xương tủy, lại trong nháy mắt biến mất làm cho Mộc Bạch Ly có cơ hội có thể lấy hơi.
Hơn nữa mặc dù sương mù dày đặc đang bao phủ xuống không cách nào biết
tình huống bên ngoài, nhưng căn cứ động tĩnh của Huyền Mặc, nàng cũng
biết đã gây ra chuyện lớn. Trong lúc nhất thời lại lo lắng hoảng sợ, có
thể nói cả người đều mệt, cho đến khi một đạo dây lụa màu xanh quấn
quanh bên người mang đến cảm giác mát mẻ sảng khoái làm cho cả người nho nhỏ của Mộc Bạch Ly dần dần thanh tĩnh lại.
Mà loại cảm giác thoải mái cũng không kéo dài bao lâu, một hồi kịch liệt
hướng mình đánh tới, bên ngoài xảy ra chuyện, thân thể không cách nào
nhúc nhích căn bản cũng không thể tránh né. Cho dù là có thể động đậy,
lấy thực lực của Mộc Bạch Ly căn bản tránh không được.
Lôi Đình xuyên qua trực tiếp đem sương mù dày đặc phá vỡ, có điều thật may
là bên ngoài còn có một tầng hào quang ngăn trở, một đao kia cũng
không trực tiếp thương hại tới thân thể Mộc Bạch Ly, nhưng bởi vì phá
hư Linh Thú trận, thân thể Mộc Bạch Ly càng bị cắn trả, giống như một
búa lực khổng lồ đập lồng ngực, cả người nàng run lên, phun ra một ngụm máu tươi, "A" phát ra một tiếng hét thảm.
Rồi sau đó
động tĩnh chung quanh cũng biến mất, Mộc Bạch Ly suy yếu nằm trên mặt
đất, giọt máu tươi đọng lại bên khóe miệng, chỉ nghe thanh âm yếu ớt của nàng, "Nương!"
Chính là một tiếng la này làm cho Thánh nữ Tiềm Ảnh lảo đảo một cái, thân thể run run, mặt tái nhợt, khóe mắt rưng rưng.
Thừa dịp lúc Thánh nữ Tiềm Ảnh thất thần, Lôi Lạc xuất ra Thiên Kim Khóa như muốn khóa lại uy hiếp của Ma Tông ác nhân, không như dự đoán Tiềm Ảnh
theo bản năng tiện tay phất một cái, liền đem Thiên Kim Khóa chặn lại,
thật ra thì lực làm cho người ta khiếp sợ. Chỉ thấy nàng đưa tay lên
xuống, cũng không mượn bất kỳ pháp bảo nào, người đã hướng về phía Mộc
Bạch Ly bay đi. Giờ phút này mây đen đã phá vỡ, sức gió giảm thiểu, Linh Thú Huyền Mặc cũng chỉ là suy yếu ở một bên, Tiềm Ảnh rất dễ dàng đến
gần Linh Thú trận.
"Bạch Ly, Bạch Ly!" Ôm lấy thân thể
nhỏ gầy của Mộc Bạch Ly kiểm tra phát hiện thật ra cũng không nội thương nghiêm trọng, Tiềm Ảnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Mộc Bạch Ly hôn
mê tay phải nắm chặt bộ ngực mình. Tiềm Ảnh cẩn thận mở quần áo ra xem
xét, nhất thời sửng sốt, chỉ thấy nơi ngực vô duyên vô cớ có thêm một
đóa Hồng Liên đỏ ngầu bên ngoài giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, trông rất sống động.
Ở nơi này ngẩn ra trong nháy mắt
lại tiếp tục triển khai chiến đấu, mất đi một cánh tay Mộc Hoài Phong
giờ phút này chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, trên người chỉ chốc lát sau lại thêm mấy vệt máu thấy được cả xương. Mà lúc này Trích Tinh ác ma đã xuất thủ, mấy chục con rắn độc từ trong tay áo vải ra, đánh thẳng
Trương Trọng, Trương Trọng nâng kiếm liền chém, "Hừ, chút tài mọn!"
Nhưng không ngờ mục đích Trích Tinh không phải thế, thừa dịp Trương
Trọng đối phó rắn độc, trong chốc lát người đã bay đến bên ngoài kết
giới Tiềm Ảnh vừa mới công kích, gót chân dùng sức, hướng phía tiếng
vỡ ra từ trên không đánh xuống, mặc dù không dùng bao nhiêu lực hơn nữa tư thế còn hết sức phiêu dật, tiếng kết giới vỡ ra giống như
tiếng nước tràn, trong nháy mắt liền hoàn toàn biến mất, ba người chống đỡ kết giới miệng đều phun máu tươi, té ngã trên đất."Sư thúc! Trưởng
lão!"
Sắc mặt Trích Tinh không chút thay đổi, quả
nhiên không ngoài sở liệu, mới vừa rồi Thánh nữ đã sớm có thể phá vỡ kết giới nhưng vẫn không động thủ, sợ rằng trong lòng vẫn hướng nơi này.
Vốn là Trích Tinh có thể ném một chút xà trùng về phía những đệ tử trong này trước khi Trương Trọng chạy tới, nhưng liếc phương hướng Thánh nữ một cái, Trích Tinh quay đầu lại, thân thể bay lên không, vừa lúc
thoáng qua phi kiếm của Trương Trọng!
Mà bên kia
Tần Ca cùng Nhiếp Nguyệt chiến đấu mặt ngoài xem ra ôn hòa nhiều lắm.
Hai người đều không sử dụng binh khí, tay không đối địch. Mà Nhiếp
Nguyệt giống như nhảy múa, thân thể nhu nhược không xương, trên mặt mị
nhãn như tơ, tránh ra công kích của Tần Ca giống như rắn nước uyển
chuyển, còn bất chợt phát ra tiếng thở gấp tựa như rên rỉ, mà Tần Ca
cũng hết sức phối hợp, thoạt nhìn hạ thủ cũng không nặng, thật giống như thương hương tiếc ngọc. Chỉ có hai người giao thủ biết, giờ phút này
bọn họ đều là giấu giếm sát khí, một khi không cẩn thận sẽ gặp trọng
thương bị mất mạng.
Yâm trạng Nhiếp Nguyệt
thay đổi, không nghĩ tới nam tử này có thể chống cự mị hoặc của mình hơn nữa bộ dạng phong nhã cũng làm mình có mấy phần thất thần, tuyệt đối
không phải là người lương thiện, không thể khinh thường.
"Nam nhân tuấn tú như vậy cùng với ta chính là một đôi trời sinh, cần gì
đánh chứ?" Thân thể Nhiếp Nguyệt nghiêng một cái, nhẹ tay phẩy tới, Tần
Ca tùy ý đón đỡ. Trong lòng Nhiếp Nguyệt vui mừng, tựa như chớp điện tay ngọc đã biến thành móng độc, móng tay thật dài bén nhọn với tới con
ngươi Tần Ca. Mắt thấy sẽ phải đắc thủ, Tần Ca nhìn như vô hại phất một
cái, quả thật ngưng tụ chân khí cường đại, tiếp xúc trong nháy mắt đánh văng tay Nhiếp Nguyệt ra, lực đánh to lớn làm cho hai người lui về phía sau mấy bước xa.
Lúc này Nhiếp Nguyệt thấy Trích
Tinh đã phá vỡ kết giới, những đệ tử kia đang cùng giáo đồ Ma Tông chém
giết thảm thiết, trên mặt vui mừng, đem Linh Đang cầm ở trong tay, "Hừ!" Một tiếng nũng nịu, "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hôm
nay sẽ để cho ngươi biết thế nào là lợi hại! Cửu chuyển Nhiếp Hồn Linh!" Khẽ quát một tiếng quanh thân Linh Đang tràn tử quang** yêu dị , "Đinh linh, đinh linh. . ."
** ánh sáng tím
"A!" Đệ tử thực lực kém hơn đã ôm đầu đi loạn, mặt cuồng loạn, mà những
người khác mặc dù dùng chân khí nỗ lực chống đỡ, có thể lực đánh cũng
suy giảm lớn, mà giáo đồ Ma Tông không chút nào bị ảnh hưởng, vốn là mọi người còn có thể miễn cưỡng ứng đối giờ phút này cũng thay đổi làm một
cuộc tàn sát hàng loạt!
Đang lúc Nhiếp Nguyệt
đắc ý, một hồi tiếng sáo vang dội cũng du dương truyền ra, chỉ thấy Tần Ca đang dùng ống sáo xanh lục thổi, tiếng sáo linh họat kỳ ảo du dương
uyển chuyển, tạm thời chế trụ thanh âm Cửu chuyển Nhiếp Hồn Linh. Chúng
đệ tử chợt cảm thấy trong người sảng khoái, tinh lực trở lại không những thế tăng lên, mà Ma Tông giáo đồ cảm thấy ngược lại, vì vậy cây cân
lại nghiêng về hướng bên này!
"Lục âm!" Nhiếp Nguyệt liền nhận ra ống sáo kia, "Không nghĩ tới pháp khí thượng đẳng Lục âm
lại ở nơi này! Hôm nay ta lại muốn biết là Cửu chuyển Nhiếp Hồn Linh của ta lợi hại hay Lục âm của ngươi lợi hại!"
Đem nhiều hơn chân khí đưa vào Cửu chuyển Nhiếp Hồn Linh trong tay, giờ phút này
quanh thân Linh Đang đã biến thành tím đen, tiếng đinh linh cũng hợp
thành nhạc khúc, cùng Lục âm chống lại. Tiếng sáo cùng âm thanh chuông
đều là càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh, hai loại thanh âm
giống như hàng dài ở trong không khí sôi trào dây dưa đấu, vô luận là đệ tử Thiệu Hoa hay giáo đồ Ma Tông đều không thể cùng hai loại thanh âm
quấn quít này chống lại, trong lúc nhất thời cũng có người ngu dại ngây người ở đó, xem bộ dáng là bị mị hoặc, chỉ có số ít còn lại duy trì
thanh tĩnh.
Đã sửa bởi cher lúc 01.04.2012, 16:22.
Tìm kiếm với từ khoá: 2 thành viên đã gởi lời cảm ơn cher về bài viết trên: Norah, fictionaholic
05.01.2012, 18:30 cher Cựu Editor Diễn Đàn Ngày tham gia: 09.12.2011, 17:38
Tuổi: 26 Re: [Huyền huyễn] Tuyệt sắc yêu tiên - Vụ Thủy Chi Ảnh - Điểm: 11
OFFLINE sinh nhật diễn đàn ở HÀ NỘI - ĐÀ NẴNG - TP.HCM (Đến là có QUÀ TO) Ma Tông tập kích 4
Tình hình hai bên số người thương vong đã giảm thiểu là điều Nhiếp Nguyệt
không muốn thấy, lông mày dựng lên, trên tay vẫn dao động không ngừng,
môi đỏ mọng đã mở ra, cùng âm thanh chuông nhẹ cất giọng hát lên, thanh
âm đầu tiên là nho nhỏ, thấp đủ giống như đoạn khí, lại đột nhiên cất
cao, xông thẳng đến phía chân trời, mắt thấy những đệ tử kia từng người
một ánh mắt đỏ như máu, nghiêng đầu liền hướng các sư huynh đồng môn
chém tới.
Tần Ca thầm nghĩ không tốt, trước
mắt mình có thể cùng Ma Tông chống lại chẳng qua là bởi vì pháp bảo
trong tay, mà kia cũng là Ma nhân chuyên tu đạo, chỉ đành phải tiếp tục
tăng chân khí để tinh lọc ma âm, đã đến tình trạng thể lực tiêu hao,
khóe miệng cũng bắt đầu có tia máu rỉ ra.
Mắt thấy tu
chân đại phái ngàn năm này sẽ khó giữ được, Huyền Mặc suy yếu trên mặt
đất đột nhiên nâng đầu rắn lên, đôi mắt bảo thạch chợt mở ra phát ra
tinh quang khiếp người, mà Huyễn Hồng thấy thế càng thêm hưng phấn. Hai
Linh Thú vốn là thủ hộ Linh Thú ở phái Thiệu Hoa, giờ phút này bay lên
trời, chỉ thấy đuôi dài của Huyền Mặc vung lên, mấy giáo đồ Ma Tông liền bị quật bay ra ngoài đụng vào trên núi đá nháy mắt liền mất mạng, mọi
người thấy Linh Thú phát uy, cũng đều dâng lên ý chí chiến đấu.
Thực lực cường hãn của Linh Thú thủ hộ mọi người đều biết, trước kia mỗi lần tập kích đều là bọn chúng phát uy tiêu diệt địch nhân, khiến cho Thiệu
Hoa trước kia cũng không có tổn thất gì đến nỗi càng về sau đã không
có tà phái yêu ma dám can đảm khiêu chiến uy nghiêm của Thiệu Hoa. Hôm
nay thấy bọn chúng bắt đầu hành động, trên mặt mọi người đều là vui
mừng, Thiệu Hoa được cứu rồi.
Huyễn Hồng càng thêm
thông minh, trực tiếp phun ngọn lửa hồng từ miệng đánh tới Nhiếp Nguyệt. Nhiếp Nguyệt không có thời gian phòng bị bị một kích trên người dấy lên ngọn lửa phải lăn một vòng ngay tại chỗ, hết sức chật vật."Thánh nữ!"
Nhiếp Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói.
Mà bên kia Thánh
nữ Tiềm Ảnh không chút nào chú ý thế cục trong sân, chẳng qua là mở một
cái kết giới nho nhỏ đem mình và Mộc Bạch Ly hộ ở bên trong.
"Nương!" Mộc Bạch Ly bị ngất thoáng chốc mở mắt ra, "Trên người thật là đau!"
Tiềm Ảnh vươn tay ôn nhu vuốt ve gương mặt Bạch Ly, "Ngoan, sẽ tốt!"
"Nương, tại sao hôm nay người biến thành cái bộ dáng này, màu Thất Thải Lăng
tại sao lại thay đổi?" Mộc Bạch Ly nhìn mẫu thân cảm thấy có một
tia xa lạ.
Tiềm Ảnh lập tức giật mình, trên mặt tràn
đầy ưu sầu, nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống, ấm áp nhỏ xuống trên
mặt Mộc Bạch Ly. Mộc Bạch Ly luống cuống, "Nương, người như thế này rất
trẻ tuổi rất đẹp a, con cũng thiếu chút nữa không nhận ra rồi!"
"Nương thật xin lỗi con!" Nói xong nước mắt càng giống như hạt châu đứt dây.
"Nương, người đừng khóc a, con không sao, nương xem trên người con vẫn rất
tốt!" Mộc Bạch Ly càng thêm hốt hoảng vừa nói vừa khoa tay múa chân đau
đến hấp khí một tiếng rồi lại cắn răng chịu đựng, "Là con không tốt,
nương đừng lo lắng, con thật không có chuyện gì!" Nói xong còn muốn đứng lên nhảy hai cái, bị Tiềm Ảnh đè lại.
"Hài tử kia nương an trí tại hậu viện trong mật thất, tự con đi tìm hắn biết không, nếu
hắn là Linh Thú của con cũng sẽ không phản bội con, vĩnh viễn ở bên cạnh con, bảo vệ con!"
"Ách!" Mộc Bạch Ly không cho là đúng nghiêng cái đầu nho nhỏ.
"Nương thật xin lỗi con cùng với cha con!" Dứt lời nhẹ nhàng Mộc Bạch Ly ôm
thân thể không ngừng run rẩy, cho đến khi một thanh âm kêu lên, thánh
nữ!
Thánh nữ là ai? Bên ngoài thật ồn ào, nhưng tại sao
cái gì cũng không nhìn thấy? Lại thấy nương ôm mình vung tay lên, hoàn
cảnh chung quanh thoáng chốc thay đổi, vừa nhìn thấy bên ngoài, khắp nơi là cánh tay bị chặt đứt, thật thê thảm, Mộc Bạch Ly đang muốn rúc vào
trong ngực mẫu thân lại phát hiện mẫu thân đã bỏ lại mình đi xa,
"Nương!"
Mặc dù Bạch Ly chỉ có bảy tuổi, giờ
phút này cũng có chút dự cảm xấu rồi, trong lòng hoang mang kịch liệt,
rốt cuộc xảy ra chuyện gì, theo tầm mắt thấy sư huynh sư môn cùng một
đám hắc y nhân chiến thành một đoàn, khắp nơi một kiếm đi xuống chính là một người ngã xuống, "A! Cửu sư huynh!" Bạch Ly thấy một người áo đen
từ phía sau lưng một đâm kiếm xuyên qua thân thể cửu sư huynh, nước mắt nhất thời không khống chế được chảy ra, rất nhiều người quen cũng. . . . . .
Tầm mắt lại di chuyển, giữa không trung cái người
cả người máu tươi lảo đảo rơi kia là, "Trời ạ, là phụ thân! Cánh tay
trái của phụ thân!" Mộc Bạch Ly hoảng sợ nhìn hướng kia, "Phụ thân, cẩn
thận! Nương, nhanh đi cứu phụ thân" dứt lời đứng lên rút ra đoản kiếm
vọt tới vậy mà trước mặt giống như có một bình phong vô hình tách mình
với bên ngoài, thế nào cũng không ra ngoài được.
Bên này vừa mới rống hét Mộc Hoài Phong đã từ không trung ngã xuống,
tâm Mộc Bạch Ly cũng thót lên tới cổ họng, mắt thấy nương của mình đưa
lưng về phía mình đứng ở nơi đó không nhúc nhích, "Nương, nhanh đi cứu
phụ thân a!" Vừa lúc đó Linh Thú Huyền Mặc vọt tới tiếp được thân thể
Mộc Hoài Phong, mới khiến cho tâm Bạch Ly khẩn trương cũng theo đó bớt
đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
"Thánh nữ, không phải
ngươi nói hôm nay Linh Thú tuyệt không có lực chiến đấu, giờ phút này
tại sao có thể như vậy!" Lúc này Huyễn Hồng công kích đến Nhiếp Nguyệt
làm bị thương không nhẹ, giờ phút này vừa cùng với Liệp Nhật, Trích Tinh cùng nhau chống lại Huyễn Hồng, vừa chất vấn Tiềm Ảnh.
Thánh nữ là ai? Bọn họ là người xấu Ma Tông sao? Bạch Ly nghĩ sử dụng kiếm
mãnh liệt chém trước mắt, hi vọng có thể phá vỡ tấm màng ngăn trở trước
mắt không cách nào nhìn thấy, đi xem thương thế của phụ thân.
"Ta cũng không biết!"
Thanh âm này làm cho động tác trên tay Bạch Ly chợt dừng lại, là thanh âm của nương, nhìn bên kia, chỉ thấy mẫu thân đứng cùng đám hắc y nhân, chẳng
lẽ?
"Nương, người tới đây a, tới đây!" Mộc Bạch Ly lo lắng hô.
"Nương? Hừ, nương ngươi là ta thánh nữ Ma Tông, dĩ nhiên phải đứng ở bên này
cùng chúng ta!" Nhiếp Nguyệt bị Huyễn Hồng công kích liên tiếp lui về
phía sau mấy bước, ngoài miệng vẫn cứ nói!
Tiềm Ảnh lúc này liếc mắt nhìn thế cục trong sân, giáo đồ Ma Tông đã chết thương hơn phân nửa, mà bên ba Ma tướng trừ Trích Tinh thoạt nhìn không bị
thương tích gì còn lại hai người cũng là người bị thương nặng. Liệp Nhật càng thêm cuồng bạo sau đó kinh mạch tổn thương nghiêm trọng, mà đệ tử
Thiệu Hoa bên này cũng không chết thì bị thương. Sáu trưởng lão đều bị
thương nặng, mà Chưởng môn Mộc Hoài Phong lại hôn mê bất tỉnh, đã bị
thương nặng, thời gian rất lâu cũng không thể khôi phục, nhưng hai Linh
Thú vẫn là trạng thái khỏe mạnh, đặc biệt là Huyễn Hồng lấy một địch ba
còn chiếm ưu thế tuyệt đối, làm Ma Tông rơi vào tình thế bất lợi, nhìn
Mộc Bạch Ly cùng Mộc Hoài Phong một cái, nàng lấy lại tinh thần, vung
tay lên, quả quyết quyết định, "Rút lui"
Bọn Nhiếp
Nguyệt liếc mắt nhìn, cũng hiểu rõ, quả quyết thối lui khỏi vòng chiến, trong lúc nhất thời trong không khí tản mát ra làn sương đen, chờ ánh
mắt mọi người mở ra lần nữa, giáo đồ Ma Tông đã đi mất bóng dáng, ngay
cả hướng rút lui cũng không thấy, giờ phút này phái Thiệu Hoa cũng không còn sức lực đuổi theo .
Bạch Ly lúc này cũng vọt ra khỏi kết giời lảo đảo chạy đến chỗ Mộc Hoài Phong, nước mắt to
tròn rơi xuống, khóc sướt mướt."Phụ thân, nương. . . . . ." Thút thít đến nỗi gần như không thở được.