Lục Đạo Chúa Tể
Yên tĩnh, khắp nơi đều không có tiếng động.
Nơi này có núi cao
phủ đầy mây mù, cổ thụ che trời. Nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ âm
thanh nào phát ra, tĩnh mịch đến nổi khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Tần Xuyên cảm thấy thân thể của mình như là bị tan rã ra, rồi sau đó biến
mất khỏi thế giới này vậy. Sau đó hắn cảm thấy hai mắt có chút ươn ướt,
liền mở mắt ra, mơ hồ nhìn về đằng trước.
“Đây là hoàng tuyền đi?”
Tần Xuyên cảm thán một cái, lập tức đứng dậy. Nhưng mà thân thể hư ảo, vô
cùng mờ mịt, khiến cho hắn nhất thời không quen. Có thể là người chết sẽ biến thành bộ dạng này, hắn thầm nghĩ, lại nhìn về phía trước, chỉ thấy trước mặt là một khoảng trời mênh mông, đằng xa nổi lên vô số điểm nhỏ, nhìn thật kỹ, hóa ra là núi cao chọc trời, bị mây mù che phủ, bởi vì
quá xa cho nên hóa thành tiêu điểm, mịt mờ không thấy.
“Hoàng
tuyền sẽ là dạng này? Còn có, nơi này tại sao lại yên tĩnh như vậy? Hơn
nữa hoàn cảnh này rõ ràng không hợp với hai chữ hoàng tuyền chút nào,
lại tựa như tiên sơn thần cảnh, vô cùng thanh tú, khắp nơi khói sương lộ ra thần bí”
Tần Xuyên chính là nhân tộc Thần Tướng, một trong
bát thánh, là đại tướng nhân tộc. Một khắc trước, Thần Ma giáng lâm nhân gian dò xét nhân giới, thân là nhân tộc Thần Tướng, gặp phải Thần Ma,
cũng không sợ hãi rút lui, bởi vì biết rõ hạo kiếp không thể tránh né,
liền dẫn đầu xông lên, muốn cùng Thần Ma đồng vu quy tận.
Thần Ma là đỉnh cao tồn tại, Tần Xuyên trong lòng vô cùng rõ ràng không thể nào giết được bọn nó, chỉ là bọn nó đã giáng lâm nhân giới, chắc chắn sẽ nô dịch nhân tộc. Làm Nhân tộc Thần Tướng, hắn làm sao cam tâm bị Thần Ma
nô dịch?
Cùng với bát thánh, Tần Xuyên mượn nhờ thần kiếm chống
đỡ một thân trọng thương, mở ra thần khu, muốn nổ tung thân thể, dẫn
phát nguyên lực tích lũy mấy trăm năm đồng vu quy tận. Thời khắc cuối
cùng sắp chết, hắn chỉ biết được vô số nhân tộc tướng lãnh cũng đều
giống như hắn, lựa chọn đồng vu quy tận, bi thương thở dài một cái, lần
nữa tỉnh lại, đã thấy mình ở chỗ này ngây ngốc.
Thân thể chậm rãi đi về phía trước, Tần Xuyên đưa mắt nhìn tình cảnh trước mặt, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Sinh linh, tại lục đạo mà sinh. Khi chết, hồn cũng sẽ hồi lục đạo.
Nhân tộc thấp nhất một đạo là Nhân gian đạo, khi chết linh hồn sẽ đi về
Hoàng tuyền, lần nữa xét nhân quả, sau đó đi vào Lục Đạo Luân Hồi đầu
thai chuyển thế.
Lục Đạo, lấy Nhân giian đạo thấp nhất cũng là
tầm thường nhất đạo, cảm nhận nhân gian sung sướng và phiền não, chính
là Nhân gian giới, vốn lúc này đã gần kề bị hủy diệt. Bên trên có Ngạ
Quỷ đạo, lấy đói khát khổ sở, hành tẩu lang tang, một đời đói khát, Ngạ
Quỷ giới yêu ma hoành hành, sớm bị Thần Ma nô dịch. Lục đạo thứ ba, là
Atula đạo, thân thể có lửa, vô cùng hiếu chiến, cả đời đều không thoát
khỏi an ổn, đắm chìm trong chiến trận. Thần Ma đến Atula giới, quyết
chiến long trời nhiều năm, cũng không biết có hay không còn tồn tại.
Lục đạo thứ tư, là Súc Sinh đạo. Nơi này gọi là súc sinh, ám chỉ thế giới
của thú vật sinh linh, mặc dù ở trên Nhân gian giới tồn tại yêu thú loại này, nhưng mà thần trí thấp kém, cũng không xem là thuộc Súc Sinh giới. Súc Sinh giới có Thú Vương trấn giữ, cùng Thần Ma tranh đấu đã mấy ngàn năm, hoàn toàn giống như Atula giới, không rõ đã bị bị hủy hay chưa.
Mà Lục đạo thứ năm, là Địa ngục đạo, chính là Hoàng tuyền, trong lục đạo,
còn gọi là Địa phủ luân hồi sáu kiếp quan, sáu cõi sinh linh, vô số linh hồn chết đi, sẽ quy về Địa ngục đạo, lấy cả đời nhân quả ra mà quyết
định có hay không bị đày vào 18 tầng địa ngục. Nhân cùng quả, chính là
đạo tắc, Địa ngục đạo vô số năm không có bị dòm ngó, đều là vì nhân quả
cực thịnh, tuần hoàn không đổ, chống cự vô số năm Thần Ma tập kích, vững đến lúc này.
Lục đạo thứ sáu, siêu thoát Lục đạo, gọi là Thiên
đạo. Thiên đạo tụ tập Thần Linh sáu cõi, vô cố Thần Linh từ lục đạo đào
thoát, đều tiến về Thiên giới, thành lập Thần Linh liên minh, rời bỏ Lục đạo, từ lâu không màng tới sinh linh lục đạo, đáng hận vô cùng. Thần
Linh cùng Thần Ma, đều là Thần, nhưng kém một đoạn, gặp phải Thần Ma,
Thần Linh không có thể địch. Bất quá làm Thần Linh, không xứng Thần
Linh, cũng không phải cái gì thần thánh, đều bị các giới xem thường.
Tần Xuyên nhíu mày, cảm giác thân thể đang ngày một mờ ảo, trong lòng vô
cùng mờ mịt. Nếu đã là Hoàng tuyền, thì bây giờ nhất định phải có người
đến dẫn hắn đi phán xét nhân quả, không thể nào không có ai xuất hiện
được.
Trừ phi nơi này không phải là Hoàng Tuyền.
“Không là Hoàng tuyền, vậy là chỗ nào?”
Chỉ thấy trời cao có ánh nắng chiếu xuống, đem thân thể Tần Xuyên rọi thấu. Sau lưng không có bóng, chứng tỏ hắn từ lâu không tồn tại ở dương
giang. Nhưng mà vì cái gì, sẽ không có ai xuất hiện, chỉ hắn một đường?
“Đây là?”
Đi hồi lâu, Tần Xuyên nhìn thấy một tòa cổ miếu cũ nát, bên trong lộ ra
tang thương cổ kín. Vách miếu đổ vỡ, từ lâu không còn có ai đến thờ
cúng, vô cùng tĩnh mịch. Đã nhiều năm không gặp qua miếu, Tần Xuyên nhịn không được đi đến, một mặt nhìn ngắm, một mặt lại âm thầm cảm thán miếu này tiêu điều, tĩnh mịch thật là đã mấy chục năm không có ai ghé đến.
Hương khói từ lâu đã tắt, khi Tần Xuyên đi vào trong miếu, liền thấy một tòa
tượng phật cao bằng đầu người, tạc lấy Phật Tông đệ nhị phật, Thiên Thai Thánh Phật, cầm vòng xá lợi an tĩnh ngồi trên bục, phía trên là mái che rách nát.
“Thiên Thai Thánh Phật, cũng không thuộc Lục giới, là Thần Minh chín cõi, siêu thoát lục giới, thực lực không thua gì Thần Ma”
Tần Xuyên nhớ đến lai lịch tòa tượng phật, thầm nghĩ.
Đi đến trước mặt Thiên Thai Thánh Phật, nhìn thấy phía dưới tượng phật, có một ít xương vụn, quần áo xé rách, tức thì nhướng mày, hai chân lặng lẽ thu về sau, như là có suy nghĩ.
Miếu thờ Phật, trong chín cõi
lục giới đều có mang khí tức thần thánh. Thần thánh không thể khinh
nhờn, cho dù là Thần Linh Thiên giới, xảo quyệt sợ chết cũng là như vậy. Một khi phạm cấm kỳ, khinh nhờn thần minh, tất nhiên sẽ chịu nhân quả,
đi vào Địa ngục giới nhất định bị đày xuống 18 tầng địa ngục ăn khổ sở
vô biên.
Lại nhìn tượng phật, trên thân tượng một số chỗ hiện lên vết hằn sâu, giống như là vết thú cào làm ra. Tượng phật làm bằng đá
nặng, quá khứ là một tảng đá tầm thường, nhưng bị tạc thành tượng phật,
lại sẽ nhiễm khí tức thần thành, có sinh linh muốn làm hư nó, tất nhiên
không tầm thường.
“Ta Tần Xuyên, làm Nhân tộc một tên Thần Tướng, vái ngài một cái!”
Tần Xuyên quỳ trước tượng phật thành tâm vái ba vái, đầu chạm đất, mắt nhắm nghiền, tựa hồ vô cùng thành khẩn, lại bởi vì tín ngưỡng Thánh Phật cho nên nhìn vào rất là buông lỏng.
“Xạt xạt”
Đúng lúc này, cổ miếu một ít chỗ hơi mang tia rung động, phát ra âm thanh xào xạt, lại nghe như là khạc khạc.
Khi cổ miếu rung động, tượng phật tựa hồ có hơi nhúc nhích, ngay lập tức âm thanh xào xạc hay là khạc khạc liền im bặt. Cổ miếu theo đó cũng không
còn rung động.
Tần Xuyên thân đứng dậy, như có suy nghĩ nhìn tượng phật một cái liền xoay người đi ra cổ miếu, rời đi nơi này.
Sau khi Tần Xuyên rời đi, như có như không, miệng tượng phật vậy mà nhúc nhích, truyền ra một đạo thanh âm, mơ mơ hồ hồ.
“Là một giới Thần Tướng, thật khó gặp đến. Hừ, còn ngươi, một đầu ma nhỏ,
bởi vì có người trợ giúp, mới nhốt được ta một tia ý thức này, trước mặt có Thần Tướng cùng ta chào hỏi, lại dám loạn động, xem ta phải hủy đi ý thức này, cũng đem ngươi trấn chết”
Thanh âm vừa dứt, tòa cổ
miếu liền mạnh mẽ rung động, vô số mái ngỏi vỡ tung, văng ra khắp nơi.
Mà thân tường, lấy bằng mắt đều có thể thấy nó đang run rẩy, tựa hồ sắp
đổ, cuối cùng thật là đổ nát xuống.
Lại không ai chú ý, tượng
phật sau lưng, một đầu không rõ lai lịch bị xiềng vào thân tượng phật
đang không ngừng giãy dụa, trong miệng phát ra thanh âm khạc khạc, theo
tiếng khạc khạc ngày càng lớn, cả tượng cùng ma, trong nháy mắt nổ tung
thành khói bụi.
Đầu ma này, đến chết cũng đều sẽ không cam tâm.
Bởi vì vừa rồi nếu như tên kia không nói ra câu đó, nhất định sẽ bị nó
bắt được, sau đó bị nó ăn thịt. Bị xiềng ở đây đã tám ngàn năm, nó ăn vô số người vào miếu, xương khô dưới đất chính là của bọn họ. Mà lần này
chỉ cần một tia linh hồn, là nó có thể phá xiềng trốn thoát. Chờ đợi mấy trăm năm, rốt cuộc một linh hồn xuất hiện, nó chờ cho tên kia đi vào,
chờ cho hắn quỳ lạy, liền muốn ra tay. Nhưng nào ngờ chưa ra tay, đã bị
tượng phật xiềng lấy. Cũng không biết là lần này tượng phật dùng bao
nhiêu lực, vậy mà xiềng cho nó không thể động đậy. Mấy ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên nó không thể chống lại bị xiềng, không thể lại ăn
người.
Mà hết thảy, cũng là bởi vì tên kia, nói duy nhất một câu.
“Ta Tần Xuyên, làm Nhân tộc một tên Thần Tướng, vái ngài một cái!”