Trang viên Diggory khác với trang viên Longbottom, nằm ở tận trong rừng ngoại ô phía Bắc Luân Đôn.
Trang viên nằm trong một khu náo nhiệt, sau khi bà Longbottom mang theo
Neville và Phoenix độn thổ đến một con phố đầy nhóc Muggle, một lão thân sĩ mặc trang phục hồi thế kỉ mười tám vội vàng xuất hiện đưa cho họ ba
tờ giấy —— trên đó ghi địa chỉ của trang viên Diggory.
Phoenix đọc xong dòng chữ trên giấy, trang viên lập tức hiện ra trước mắt nó.
Đây là một trang viên mang phong cách kiến trúc thời vua Geogre —— hoặc gọi là một lâu đài cổ nhỏ cũng không sai. Giống như đỉnh của giáo đường
Gothic, vươn thẳng lên trời, toàn bộ kiến trúc đều là màu trắng, giống
như đang khoe tài lực và sự huy hoàng của nó trong quá khứ. Hoa văn màu
ngọc lưu ly trên cửa sổ sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, trước trang viên
là một mảnh màu xanh, tất cả cùng với hai cái đài phun nước màu trắng,
tượng thiếu nữ trần nửa thân trên, và lâu đài điểm xuyết cho nhau.
Có lẽ, rất lâu trước đây, Diggory cũng là một đại quý tộc. Phoenix thầm
nghĩ, dù sao nước Anh vào thế kỷ mười tám, đất đai và lâu đài là đủ nói
lên địa vị của một gia tộc, mà trang viên Diggory này nguy nga lộng lẫy
như vậy có lẽ đã đủ để giải thích cả quá trình suy yếu của một gia tộc.
“Amos, đã lâu không gặp.” Bà Longbottom cẩn thận mà vội vàng đi tới bắt tay người đàn ông trung niên.
Phoenix và Neville đứng lại, thì ra đây chính là chủ nhân của trang viên này Amos Diggory, tụi nó vội cúi đầu chào.
Ông Diggory vô cùng ôn hòa cười cười, vô ý khoát tay, vỗ vỗ vai Neville,
nói: “Đi theo ta nào! Anna Lena và Cedric đã chờ lâu rồi, chúng ta có
thể cùng nhau ăn cơm trưa.”
“Vô cùng vinh hạnh.” Phoenix lộ ra nụ cười chuẩn mực, làm ông Diggory cười to một trận.
“Cháu là đứa trẻ Longbottom bị phân vào Slytherin đó? Ta có nghe Cedric nhắc
tới.” Giọng của ông vô cùng dịu dàng, không hề khiến người ta cảm thấy
bị mạo phạm.
“Đúng ạ.” Phoenix không thèm để ý đến bà nội nó đang nhíu mày.
“Lịch sử Pháp thuật, Thiên văn học và Thảo dược học đều đạt điểm tối đa, sau
khi Anna Lena nghe xong cảm thấy cháu rất giỏi.” Ông vừa đi vừa nháy mắt với nó, có chút cổ quái lại có chút đáng yêu: “Vợ của ta thuộc
Ravenclaw, mọi người sau khi biết đều nói ‘Diggory, anh lại có thể cưới
được một Ravenclaw! Đúng là một Hufflepuff may mắn!” nói xong, ông lại
bắt đầu cười lớn.
Phoenix hiểu đây là ông ấy đang thầm nói cho nó biết nó không cần để ý đến việc bị phân vào nhà nào, đồng thời, Phoenix cũng phát hiện ông Diggory cực kì yêu vợ của ông ấy.
“Cháu cũng
rất muốn xem những quyển sách trong phòng sinh hoạt chung nhà
Ravenclaw.” Phoenix nói tiếp: “Trước Lễ phân loại cháu vẫn nghĩ mình sẽ
được phân vào Ravenclaw đấy!”
“Chắc do cháu vẫn chưa hiểu rõ bản thân mình.” Người đàn ông trung niên cười nói.
“Đúng ạ, nhưng Slytherin cũng không tệ.” Phoenix quay mặt qua chỗ khác không
muốn nhìn vẻ mặt đột nhiên thay đổi của bà nội: “Ít nhất bây giờ cháu
rất thích Nhà của mình.”
Cứ vui vẻ trò chuyện như vậy, ba bà cháu và gia đình Diggory cùng trải qua một buổi chiều tươi đẹp.
Bà Diggory là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng, không giống với vẻ kiêu
ngạo bên ngoài của mợ Enie, dường như mỗi giây mỗi phút bà Diggory đều
đang cười, bà thật sự không giống Ravenclaw, mà giống như một Hufflepuff trung thực.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Phoenix, bà
Diggory nhỏ giọng nói cho nó một bí quyết nhỏ: “Thân ái, bên ngoài có
chút trí tuệ, bên trong lại cũng có trí tuệ. Theo một ý nghĩa nào đó,
trí tuệ khiến người ta trở nên bất hạnh —— người phụ nữ quá thông minh
sẽ khó hạnh phúc.”
Phoenix nhìn ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc vàng của bà Diggory, trong lòng bỗng nhiên rối tinh rối mù.
Có lẽ trong lòng nó, hi vọng má có dáng vẻ như bà Diggory vậy, thông minh
nhưng không để lộ ra, dịu dàng lo việc nhà, đôi lúc tức giận nhưng tính
tình hiền hậu, lúc nó tức giận hay đau khổ có thể cười với nó một cái.
Buổi tối, bà Longbottom liền chào tạm biệt, bà và mấy người bạn cũ định đi
Bắc Âu một chuyến, nên gửi Neville và Phoenix ở trang viên Diggory.
Suốt cả buổi trưa, Cedric dạy Neville làm sao để nâng cao thành tích môn Bay —— có người nói năm sau anh ta sẽ trở thành Tầm thủ của Hufflepuff, ông Diggory vô cùng tự hào đứng ở một bên quan sát, nói với Phoenix:
“Cedric nhất định sẽ là đội trưởng đội Quidditch, dù nó luôn khiêm tốn.”
Con của mình mãi mãi là giỏi nhất, Phoenix gật đầu cười, bà Diggory pha cho họ sáu tách hồng trà nóng, đầu tiên là đổ sữa vào, sau đó là cho thêm
trà. Phoenix chú ý tới động tác này, bà Diggory chắc cũng xuất thân từ
quý tộc lâu đời.
“Vậy, Phoenix có định tham gia vào đội Quidditch không?” Bà Diggory vừa ngẩng đầu nhìn Cedric đang vui vẻ, vừa hỏi.
Quidditch? Phoenix nhớ đến mấy kẻ to con trong đội banh nhà Slytherin, còn có hai
anh em sinh đôi nhà Weasley bên đội banh nhà Gryffindor cứ đánh trái
Bludger bay lung tung. Nó rùng mình một cái, trước giờ nó không có hảo
cảm với mấy trò vận động bạo lực như thế này.
“Thành tích Bay của cháu rất bình thường.” Phoenix uyển chuyển nói.
“Cháu có thể nhờ Cedric dạy cháu, nó rất kiên nhẫn!” Nói xong, ông Diggory liền ngẩng đầu lên gọi: “Cedric, trở về!”
Phoenix nhìn Cedric đáp xuống, lập tức đen mặt —— nó, mới, không, cần, cưỡi, chổi!
Neville và Cedric bay trên bầu trời trang viên Diggory cả buổi trưa, đến lúc
đáp xuống, cả người Neville đỏ chót, còn có chút tróc da, may mà bà
Diggory đã sớm chuẩn bị cho họ hai phần thuốc, sau khi uống xong tinh
thần của họ đều tốt hơn nhiều.
Kết thúc ngày hôm đó, Phoenix nằm
trong phòng dành cho khách ở trang viên Diggory, tâm trạng đặc biệt hưng phấn ngẫm lại ngày hôm nay.
Không có này nọ như hồi nghỉ Giáng
sinh, nó không cần giam mình trong phòng ngủ cổ xưa lỗi thời của mình,
mỗi ngày đều không bị cặp mắt rưng rưng của Coco chăm chú theo dõi như
phạm nhân, càng không cần chịu đựng những lời trào phúng của cậu Algie!
Bà Diggory chuẩn bị phòng cho khách vô cùng tốt, rất sạch sẽ, màu xanh lam kết hợp với một ít màu xanh lá mạ, có lẽ do thân phận Slytherin của nó. Căn phòng sáng sủa, giường lớn mềm mại làm Phoenix nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, thư phòng trên lầu hai ở trang viên Malfoy vẫn sáng đèn.
Lucius Malfoy đan hai tay vào nhau, tao nhã ngồi sau bàn gỗ tử đàn trạm khắc
tinh tế, nhìn người thừa kế nhà Malfoy đang đứng trước mặt mình.
“Hạng hai?” Tất nhiên, giọng của ông tao nhã hơn Malfoy rất nhiều, dường như
lực sát thương cũng mạnh hơn, ít ra sau khi nghe câu hỏi này, Malfoy
rùng mình một cái, có chút xấu hổ cúi đầu.
“Năm sau con sẽ đứng thứ nhất.” Malfoy im lặng một chút, sau đó kiên định nói.
Lucius cười cười không rõ ý, ông ta cong môi, vẻ mặt lạnh lùng, giống như lời
hứa này của con trai mình không đáng quan tâm chút nào. Sau đó, ông lại
hỏi: “Vậy, ai đứng thứ nhất?”
Cổ họng Draco giống như bị ai đó
bóp chặt, giống như dối với cậu nói ra cái họ “Longbottom” này còn khó
chịu hơn nuốt phải một con sên: “Phoenix Longbottom.” Cậu dừng một chút, nói thêm: “Chính là Longbottom bị phân đến Slytherin.”
“Một
Malfoy bị Longbottom đánh bại ——” Lucius chậm rãi nói, giống như mỗi từ
nói ra đều cần cân nhắc lâu như vậy: “Vô cùng hiếm thấy, còn thua cả
bùn.”
Ông nói xong, sắc mặt Draco trở nên trắng bệt, nhưng cậu cũng không biện giải gì.
Lucius cũng không muốn nghe Draco biện giải, ông lạnh lùng nói: “Nửa tháng
trước ta đi Đông Âu xử lí chút chuyện, bây giờ, ta đã về —— năm mươi lần ‘Gia huấn nhà Malfoy’.”
Draco gật đầu, chuẩn bị về phòng nhận phạt.
“Chữ nào cũng nhất định phải tao nhã.” Ba của cậu ở phía sau thong thả bổ
sung, sau đó cầm lấy tách sứ hớp một ngụm hồng trà, bên trái của ông đặt một phần tài liệu, trên đó ghi rõ từng việc làm công khai của Phoenix
Longbottom.
“Thân ái, đang nghĩ gì vậy?” Narcissa Malfoy từ giá
sách ngầm phía sau Lucius đi ra, bà mặc áo choàng phù thủy màu xanh da
trời, mái tóc màu vàng nhạt hơi xoăn, ánh mắt dịu dàng.
Lucius không chút biến sắc cất tài liệu sang một bên, dịu dàng hôn vợ mình một cái: “Một người bạn nhỏ, vô cùng thú vị.”
Narcissa cũng không hỏi thêm, thân là một Black gả cho Malfoy, bà hiểu rõ đạo vợ chồng trong giới quý tộc —— nếu bà muốn biết, bà có thể thông qua cách
của mình, hoặc là đợi một ngày chồng bà can tâm tình nguyện nói cho bà
biết.
Lucius cũng không nói gì nữa, ông không muốn phá hỏng tâm
trạng tốt của vợ mình, bạn học này của Draco làm ông nhớ đến chuyện ba
mươi năm trước, còn có cái người đang bị nhốt ở Azkaban.
Về phần
tiểu Malfoy tiên sinh? Cậu đang ở trong thư phòng của mình cố gắng chép
‘Gia huấn nhà Malfoy’ đây, đồng thời cố gắng viết từng chữ đều tao nhã
rõ ràng, gia huấn này cậu đã thuộc đến có thể đọc ngược —— điều này cũng tạo cho cậu một cơ hội, có thể thầm hỏi thăm một lượt con bé Longbottom tóc màu cọ kia.
Có lẽ mắng thầm là một cách không tệ. Draco hờ
hững nghĩ, ít ra Longbottom sẽ không thể cãi lại, nhưng như vậy chép
được một khoảng thời gian, cậu đột nhiên có chút không cam lòng phát
hiện, cậu tình nguyện lúc này có nó để đấu võ mồm —— lời nói của nó có
tính nghệ thuật nhiều hơn Potter.
Lẽ nào Longbottom theo cha đỡ
đầu học qua một khóa giống như ‘Ngôn ngữ cũng là một nghệ thuật’ sao?
Chép đến cuối cùng, Draco mơ màng nghĩ.