Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi cuối tháng 8 năm 2005, năm đứa trẻ tìm ra một mật thất với cuốn sổ lưu lại. Còn
gần bốn tháng sau, bọn trẻ đang chuẩn bị cho một nhiệm vụ gì
đó. Liệu cuốn sổ ghi chép những gì, và nhiệm vụ bọn trẻ
định làm là gì? Đọc chương này để biết.
Tháng 12 năm 2005.
Đêm. Nơi đây là một vùng đồng bằng lõm xuống ở giữa một vùng đất khá hoang vu và có chút khô nóng như sa mạc. Có một tòa thành trì nguy nga, phong cách kiến trúc châu Á, tuy nhiên không rõ là Nhật hay Trung Quốc, đứng sừng sững ở chính giữa đồng bằng.
Từng đợt lính tuần tra xung quanh thành. Trong đêm tối, có mấy
cái bóng lẻn qua được tuần tra xuất hiện ở phía Đông Bắc
thành, nơi đang ít có canh gác nhất.
“Cũng may mà toàn
bộ lính canh gác ngoại vi đều chỉ là Đạo nhân dưới ngũ tinh,
nếu không chắc chúng ta cũng không lẻn qua dễ dàng như vậy”,
người vừa nói mặc một bộ quần áo phong cách chiến binh du
mục, một thanh kiếm trong bao dắt chéo qua lưng, khá giống với
binh phục của Mông Cổ thời Thành Cát Tư Hãn, nhưng có thể nhìn ra đã có một số cải biên. Nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra
đây chính là con Khuyến Nhi.
Bên cạnh, là hai bóng người
khác. Một bóng người mặc trang phục màu lông chuột, lưng đeo
cung tên, tay có móng vuốt, trên mặt có ria mép giống chuột và
tai là tai chuột thay vì tai người, nếu nhìn kỹ có thể nhận ra đây chính là thằng Thiên Thử. Bóng người cuối cùng mặc một
bộ áo giáp, nhìn thì có vẻ nặng nhưng nhìn tốc độ và cách
di chuyển thoăn thoắt của người này thì không hề có vẻ nặng
nề hay vướng víu gì cả, người cuối cùng này da mặt màu xanh
lá, mặt và khắp người đầy lông lá, trông dữ tợn như thiên lôi,
nhưng ánh mắt lại không có một nét dữ tợn nào. Đầu người này đội một cái mũ viền rộng, trên mũ có gắn một cái lông công,
nhìn không có vẻ phù hợp với trang phục cho lắm. Nhưng điều kỳ lạ là cách ăn mặc đáng lẽ khá nổi bật và bắt mắt này lại
không hề khiến binh lính tuần tra nào chú ý. Người cuối cùng
này có vẻ như không mang vũ khí như hai người còn lại. Nhìn
thì chắc chả nhận ra, nhưng ngoài thằng Hầu Ca ra thì còn ai
vào đây nữa?
“Ừm. Nhưng không biết bên trong có ai tu vi cao hơn không, nếu thật sự có thì chuyến này e rằng nhiệm vụ
thám thính cũng không dễ lắm đâu”, Hầu Ca đáp, rồi tự dưng
trầm mặc một hồi. “Không hiểu sao tòa thành này có nét gì đó quen quen...”
“Thành trì châu Á mình cái nào chả giống
cái nào?” Thiên Thử nói, cứ nhanh tiến vào trong đã rồi tính
tiếp. Nói rồi nó rút cung tên ra, buộc dây thừng vào đuôi hai
mũi tên rồi bắn lên trên thành, hai người Hầu Ca và Khuyến Nhi
nhanh chóng bám vào dây bắt đầu leo, còn thằng Thiên Thử thì
bám móng vuốt vào tường và cũng bắt đầu trèo.
“Tại sao không thể?” Thằng Lê Vị hỏi, dù gì nó cũng là bé nhất ở đây nên cũng dễ tin vào những ghi chép này nhất. “Hơn nữa, ông
nội anh Hầu Ca đâu có lý do gì để viết một cuốn sổ giải
thích nhiều đến vậy chỉ để lừa chúng ta tin vào một việc
không có thật?”
“Nhưng làm sao có thể được chứ?” Con Mỹ Miêu vẫn đang cố bình tĩnh.
“Mặc dù khá khó tin, nhưng tớ đồng ý với Lê Vị.” Thằng Thiên Thử
nói, “Như Sherlock Holmes đã nói, ‘Khi loại bỏ những điều bất
khả thi, những gì còn lại, dù có khó tin đến mấy, cũng là
sự thật’, và thật sự thì không có khả năng một con người minh
mẫn như ông của Hầu Ca lại viết một câu chuyện vô nghĩa chỉ để lừa chúng ta. Hơn nữa, còn cả đường hầm và căn phòng này
nữa.”“Anh nghĩ sao?” Con Khuyến Nhi hỏi thằng Hầu Ca.
“Rất nhiều chuyện bắt đầu sáng tỏ nếu như những ghi chép này là
thật,” thằng Hầu Ca chậm rãi nói, mặc dù giọng nó hơi lạc đi
và có chút nghẹn, nhưng có thể nghe ra sự quyết tâm trong đó,
“những bộ phim hồi bé ông gọi anh xem cùng, những câu chuyện ông kể, lúc đó anh không hiểu vì sao nhưng anh luôn cảm giác không
phải ông chỉ là kể chuyện hay xem phim mà thực sự còn đang
chuẩn bị trước cho anh một cái gì đó.” Nó trầm ngâm một hồi,
“Tớ sẽ chọn tin ông và làm theo hướng dẫn để lại. Tất nhiên
tớ hy vọng mọi người cũng vậy nhưng tớ sẽ hiểu nếu có ai
không muốn làm thử chuyện điên rồ này”
“Anh đùa à? Không
muốn? Một thế giới mà chúng ta có cơ hội tu luyện thành thần, tất nhiên là em muốn đi!” Thằng Lê Vị nhanh nhảu.
“Chúng
ta vẫn luôn là một đội, em sẽ không yên tâm bỏ rơi anh lúc này.” Con Khuyến Nhi nói, “Hơn nữa, ông anh chả có lý do gì để hại
anh”, nó thêm vào sau vài giây suy nghĩ.
“Chúng ta là bạn thân mà, định đá lẻ phiêu lưu không có tớ là không được đâu”, thằng Thiên Thử đùa.
“Tớ không muốn lắm nhưng phải có người giúp các cậu tránh tự tìm rắc rối!” con Mỹ Miêu thở dài, “Hơn nữa nếu không có tớ chắc
Khuyến Nhi sẽ bị ba người các cậu áp đảo, kéo vào những nguy
hiểm không cần thiết mất!”
“Vậy là chúng ta đồng lòng?”
thằng Hầu Ca vui mừng, tuy nói thì nói vậy, nhưng nó cũng sẽ
rất đau lòng nếu bạn bè nó có người không chịu tin và đi theo. “Vậy thì thử xem chúng ta phải làm những gì thôi!” Nói rồi
nó chụp lấy chìa khóa và mở ngăn kéo bàn máy. Bên trong là
một số vật kỳ lạ cùng một bức thư được ép plastic cẩn thận,
với một số gạch đầu dòng những việc cần làm.
***
Tháng 12 năm 2005.
Bên trong tường thành, ba bóng người tiếp tục chạy vào trung tâm
thành, trên đường liên tục né tránh binh lính tuần tra. Những
binh lính này tu vi đã cao hơn ngoại vi của thành trì, càng
ngày càng tiếp cận tu vi của bọn họ khiến cho sắc mặt ba
người ngày càng nghiêm trọng hẳn lên, cứ như vậy há chẳng phải người trong cung điện ở trung tâm thành trì sẽ có tu vi ngang
bằng hoặc thậm chí là cao hơn bọn họ sao?
Nếu vậy thì
chả phải bước sai thì nhiệm vụ thám thính này sẽ thất bại
mà họ cũng chưa chắc đã về được sao? Tuy rằng bọn họ tin
tưởng “ông ấy” mà “ông ấy” bảo rằng sẽ không quá nguy hiểm,
nhưng cách dạy bằng cách cho tiếp xúc với nguy hiểm của “ông
ấy” cũng không phẩi lần đầu bọn họ trải nghiệm. Thêm nữa, đối với một lão bất tử với tu vi sâu không lường được kia thì
thực ra có cái gì thật sự có thể gọi là “quá nguy hiểm” cơ
chứ?
Cứ cho là vào phút quyết định, “ông ấy” xuất hiện
và lôi bọn họ ra khỏi nguy hiểm thì vẫn có khả năng một hai
người trong số họ cũng chỉ còn nửa cái mạng, mà nếu lỡ như
có sơ xót gì thì sao? Tuy với y thuật của “ông ấy” thì giúp
bọn họ hồi phục không khó, nhưng dù gì không bị hành vẫn tốt
hơn là bị hành cho chết đi sống lại chỉ để tăng chút tu vi.
Trong lúc ba người còn đang thấp thỏm lo lắng thì họ đã tiếp cận
gần đến cung điện ở trung tâm thành. Hầu Ca cảm thấy không ổn
đầu tiên, vội kéo hai người kia lui mấy bước. Trong nháy mắt,
chỗ ba người vừa đứng lúc nãy bị một cái búa to bổ xuống,
gạch đá vỡ vụn, bụi đất bay mù mịt.
“Lũ chuột bọ ở
đâu dám đến đây càn quấy?” Bụi còn chưa bay hết đã nghe thấy
một giọng nói vang ra. Ba đứa Hầu Ca nhìn nhau lo lắng, dựa vào lực đạo này mà phán đoán người vừa nói ít nhất cũng là
Đạo Nhân bát tinh, tuy tính ra thì là một trong những cảnh giới rất thấp ở Xứ Mộng, nhưng đối với những kẻ mới tu luyện
được vài tháng như bọn họ mà nói, thì đã là khá khó nhằn.
Đó là chưa kể đến đám binh lính tuần tra đông như kiến đã bắt
đầu bao vây họ lại.
Bụi dần bay đi, để lộ ra hai bóng
người. Bóng người đầu tiên là một tên to con, cường tráng, mặt
dữ tợn, tóc đỏ như máu. Hắn ở trần, da thô sạm, hơi cháy
nắng, mặc một cái quần kiểu giống như người khổng lồ xanh,
nhưng khác là màu cháo lòng. Chân người này không đi giầy, tay
đang cầm cái búa tạ vừa bổ xuống. Bên cạnh hắn là một tên có vẻ ngoài thư sinh, trán cao, mặt trắng bóc. Tên này mặc một
bộ quần áo xanh lam từ đầu đến chân, tay phe phẩy một cái quạt cũng màu xanh lam. Hắn mở miệng nói, và từ giọng nói có thể biết hắn chính là người vừa rồi mới nói. Như vậy có nghĩa
là cả hai kẻ này đều có thực lực xấp xỉ hoặc hơn ba người
họ. Tình hình có vẻ ngày càng tệ.
“Làm sao bây giờ hả
Hầu Ca?” Thiên Thử hỏi. Tuy trong bốn tháng vừa rồi, tốc độ tu
luyện của nhóm người bọn họ đều khá nhanh, thậm chí Hầu Ca
có vẻ tốc độ chậm nhất trong cả nhóm, tu vi có vẻ tụt sau
bọn họ, khiến tất cả, bao gồm cả “ông ấy” bất ngờ; nhưng trong mấy lần tập luyện giao hữu và thực chiến thì Hầu Ca vẫn
không thiếu kỳ tích, thậm chí chưa thua họ trận nào, kể cả khi đối thủ là Mỹ Miêu, có tốc độ tu luyện có thể coi là biến
thái nhất trong bọn, đã bước một chân vào Cửu tinh. Vậy nên vị trí chủ đạo quyết định trong nhóm bốn tháng nay cuối cùng
vẫn không rời khỏi Hầu Ca.
“Tên công tử bột kia chắc tầm
Đạo Nhân cửu tinh, để tớ đối phó. Tên to con chắc tầm bát tinh, hai người liên thủ tạm giữ chân, nếu có cơ hội thì thoái lui,
trốn đi!” Hầu Ca quyết định. “Tớ cầm chân tên kia, rồi cũng sẽ
tìm cơ hội trốn. Nhiệm vụ lần này bị phát hiện đằng nào
cũng đã thất bại rồi, bây giờ bảo mạng là quan trọng nhất!”
Thấy Hầu Ca nhanh chóng nói ra thực lực của hai kẻ trước mặt, Thiên Thử cũng không lạ, lực cảm nhận của Hầu Ca không hiểu sao tốt hơn hẳn bọn họ. Thấy Hầu Ca tự nhận phần khó về mình lại
còn cho hai đứa họ liên thủ phân dễ hơn, nó cũng không qua lạ,
tuy không hoàn toàn yên tâm nhưng cũng không nói gì, nó cũng
hiểu kế hoạch này là ổn nhất.
“Nhưng...” Con Khuyến Nhi lo lắng, nhưng bị thằng Hầu Ca ngắt lời:
“Hơn nữa, ‘ông ấy’ cũng không để chúng ta thực sự xảy ra chuyện gì đâu. Có khi chưa cần chạy đã được cứu rồi ý chứ. Cứ cầm chân bọn chúng một lúc là được!”
Nói rồi, Hầu Ca nhanh
chóng lướt đến sát tên công tử áo lam. Khuyến Nhi và Thiên Thử
thấy vậy liếc nhau một cái rồi cũng nhanh chóng lao đến tên to
con.