Người này bắt đầu bật chế độ chém gió không phanh. Khóe miệng Cố Duệ
nhếch lên, lên tiếng bấm nút ngừng cái máy nói liên thanh kia:
“Hử? Đây chẳng phải là cách chạm trổ của Bắc Môn Dương Châu sao? Cách chạm
trổ hoa văn chim và hoa của bọn họ rất nổi tiếng. Thời Xuân Thu Chiến
Quốc nổi tiếng với cách chạm trổ rộng rãi, hoa văn bản to, không mảnh
mai và tinh tế như hiện tại. Hơn nữa, thời đại đó không yêu thích chạm
khắc hoa văn chim và hoa. Vậy chẳng lẽ, sư phụ điêu khắc ra miếng ngọc
này chết rồi quay về thời Xuân Thu Chiến Quốc để khắc ngọc cho Tề Hằng
Công? Với lại, đại thúc à, ngọc này chỉ là ngọc Điền Thanh Bạch, lại còn là loại hạ đẳng. Tôi nói thúc nghe, tuy tôi còn trẻ, khí chất cao quý
đầy người, trông là biết con nhà giàu có nhưng không phải là đứa ngốc
lắm tiền. Đại thúc lừa tôi quá đáng như vậy, tôi không thể tiếp tục im
lặng được nữa.”
Lời này khiến chủ sạp phút chốc trở nên lúng
túng, hai má đen nhẹm của ông ta hình như đỏ lên. Khi nhìn thấy Lý Đại
Hùng vốn đang lúng túng, nay lại đứng dậy, vén tay áo lên, ông ta thầm
than trong lòng. Ui chao, sao tên ngốc kia lại to cao như vậy? Lúc nãy
đâu thấy cậu ta to con như vậy đâu, người gì mà to như trâu.
“Ôi chao, cô nương, thế mà cô lại bảo không phải người trong nghề. Mắt của
cô quá tinh tường rồi. Chẳng lẽ cô với cậu ta, hai người hợp lại đùa tôi sao?”
Cố Duệ: “Chao ôi, đại thúc, thời gian là vàng, là bạc. Tôi làm gì có thời gian mà đùa thúc chứ! Tôi chỉ mới đến đây, lại vừa khéo
gặp thúc. Người xưa có câu, dù là bạn hay địch, gặp được nhau chính là
duyên phận, nên dùng một nụ cười để xóa đi mọi ân oán…”
Chủ sạp: “Hử? Câu này của cô thật dễ nghe, rất có lý, có lý.”
Cả hai đều không định làm lớn chuyện này. Chủ sạp mặt mày tươi cười như
đóa hoa cúc. Nhưng Đại Hùng lại thấy hơi lúng túng. Giờ cậu nên thả tay
áo xuống hay vén tiếp ống quần lên?
Cố Duệ: “Hàng đại thúc bày ra đều là hàng vô giá, hai người tiểu bối chúng tôi không có phước hưởng
cái này. Hay là vầy, đại thúc người còn hàng thô nào chưa bày ra thì đưa cho chúng tôi xem xem. Tôi sẽ chọn cái nào đó rẻ rẻ. Thứ nhất là để
kiểm tra con mắt nhìn hàng của tôi, thứ hai là giúp đỡ cho việc mua bán
của thúc.”
Chủ sạp vừa nghe thế liền bật cười: “Tiểu cô nương thật ranh ma. Thế mà lại nhắm đến túi hàng thô của tôi.”
Cũng không phải thế, chỉ là lúc ngồi xổm xuống vừa khéo nhìn thấy thôi.
Cố Duệ vốn không có hứng thú với sạp bán hàng lừa đảo này. Nhưng cô tinh
mắt nhìn thấy một cái bao bố sau lưng chủ sạp. Miệng túi lộ ra một ít
thổ ngập đáp (*).
Cái được gọi là hàng thô chính là những hàng
mới thu mua, chưa được tẩy rửa sạch sẽ, còn dính bùn đất. Người mua
đương nhiên không nhìn ra hàng thô này là loại mặt hàng gì nên có không
ít người bán làm hàng giả. Ở hiện đại, ngay cả kim cương còn có thể làm
giả, huống chi những thứ đồ gốm hay chai lọ bằng ngọc và vàng bạc.
Cố Duệ vốn chỉ đi xem cho vui, không định làm nữ chính xuyên không dựa vào những thứ bản thân học được ở hiện đại làm giàu ở cổ đại. Suy cho cùng, đối với một nhà khảo cổ học ở hiện đại như cô mà nói, một chút vụn vặt ở đây cũng rất đáng giá. Thực tế, lúc vừa mới bước vào thành U Châu, cô
rất muốn đào một ít nhưng dù có đào thật, cô tuyệt đối sẽ không đào đất
trước mặt nhiều người như vậy. Muốn đào cũng phải chờ đến lúc không có
ai rồi hẵng đào!
Nếu đã nhìn thấy cái túi mà đối với người ở
Đường triều xem là hàng thô của hàng thô, cô mà cứ thế quay đi thì cô
không phải là Cố Duệ!
“Đây chính là duyên.” Nụ cười của Cố Duệ
làm Lý Đại Hùng nổi da gà. Nhưng nhìn thấy chủ sạp giữ chặt cái túi sau
lưng, cậu buồn bực nói: “Khỉ, cô muốn đất à, đừng mua, ông ta chắc chắn
sẽ ra giá rất cao. Nếu cô muốn, tôi sẽ dẫn cô đến thành đông rồi đào cho cô một túi to. Đất bên kia đều là đất mới đấy.”
Cố Duệ và chủ sập không hẹn mà cùng lơ đẹp tên nhãi nhép nào đó.
“Đây này, cô nương xem đi. Đây là hàng sáng sớm nay tôi mới thu được. Người
đó vừa đi thì hai người vừa đến. Nếu là người thường, tôi sẽ không cho
xem hàng ngay đâu, phải đem về nhà rửa sạch, sau đó xem xét cẩn thận một lượt mới đưa ra giá bán.”
Cố Duệ bốc một nắm lên. Cô dùng tay
gạt bùn đất sang một bên, bên trong màu vàng đen. Vừa nhìn đã biết thứ
bên trong có màu vàng đất.
Cố Duệ dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên rồi nhướng mày.
“Vậy thúc đồng ý bán cho tôi?”
“Đương nhiên, có duyên mua bán mà.”
“Giá thế nào?”Người này lại duỗi bàn tay ra.
Lý Đại Hùng trừng mắt: “Lại năm trăm lượng.”
Chủ sạp: “Hàng còn rất mới. Nếu hai người muốn trả năm trăm lượng, tôi cũng không từ chối. Năm mươi lượng, một viên năm mươi lượng.”
Lý Đại Hùng: “Năm mươi lượng cũng không được!”
Chủ sạp: “Cậu to con mà không được việc. Cậu hỏi cô nương bên cạnh xem, hàng thô này giá bao nhiêu.”
Cố Duệ: “Ừ, tầm năm lượng một cân.”
Chủ sạp nổi giận: “Cô nương, lời này của cô không đúng rồi. Gì mà năm lượng một cân! Cái này tôi mua vào với giá cao, chẳng lẽ giờ bán cho cô với
giá thấp như vậy!”
Cố Duệ: “Là một túi năm lượng phải không?”
Vẻ mặt chủ sạp cứng lại. Ngón tay mảnh khảnh của Cố Duệ gõ nhẹ lên cái túi.
“Vải bố, trông khá cũ. Nếu không phải là trộm mộ chuyên đào hàng thô thì là
người nghèo khổ. Loại người này nhát gan, sợ nguy hiểm, không thể đào
sâu xuống dưới những ngôi mộ nguy hiểm để mò những loại hàng thô đáng
giá. Xem chừng là vô tình nhặt được ở quanh những phế tích của các ngôi
mộ, người trong núi không có kiến thức lại túng quẫn, ông chắc chắn sẽ
ép giá người ta. Đừng nói là năm lượng, chỉ cần một, hai lượng cũng đủ
đuổi bọn họ đi. Nhưng tôi tạm tính là năm lượng. Một túi lớn như vậy có
ít nhất là trăm viên thổ ngập đáp. Từ cái giá này, ông sẽ sinh ra lợi
nhuận gấp trăm lần. Ông chủ, nếu chuyện này bị lộ ra, chẳng phải ông sẽ
bị người ở hẻm này phỉ nhổ sao?”
Người cổ đại không quá xảo quyệt như người hiện đại. Họ làm gì cũng có luật lệ, ngay cả việc hét giá cao cũng chỉ cao ở một chừng mực nào đó. Nếu giá cao quá mức, lợi nhuận gấp cả trăm lần so với giá vốn, việc này một khi bị truyền ra ngoài rất dễ
nâng cao giá bán ở hẻm này. Không bán được hàng chỉ là một phần nhỏ của
hệ lụy. Nghiêm trọng hơn là dễ chọc giận một số người mua có bối cảnh và thân phận cao. Khi đó, mọi thứ chắc chắn sẽ rất rối loạn.
Chủ
sạp quả nhiên bị Cố Duệ dọa sợ, lại nhìn thấy Lý Đại Hùng nghé con không sợ cọp. Nếu cậu ta lớn tiếng lan truyền chuyện này, chắc ngày sau ông
ta không thể tiếp tục lăn lộn ở nơi này được nữa.
“Ôi chao, tiểu
cô nương, tôi buôn bán có dễ dàng gì đâu, lúc nào cũng là chỗ lời đắp
vào chỗ lỗ. Xin cô giơ cao đánh khẽ. Vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, sao có
thể một viên năm mươi lượng được, đây chẳng phải là lừa gạt sao…”
Tiểu cô nương này đúng là gian manh, còn cáo già hơn cả cáo già!
“Năm lượng một cân.” Tay Cố Duệ tùy ý lấy mấy viên thổ ngập đáp, không đếm xỉa đến chủ sạp, cô vừa nhìn vừa chọn.
Khóe miệng chủ sạp run rẩy hồi lâu, cuối cùng nhịn đau đồng ý: “Vậy thì năm
lượng một cân. Nhưng mà, cô nương, chúng tôi cũng có quy tắc riêng của
chúng tôi, cô không thể gạt nhiều bùn đất ra để nhìn. Nếu không tôi sẽ
không bán được những viên còn lại.”
Cố Duệ liếc chủ sạp một cái: “Nói cứ như trong đây sẽ có bảo bối vậy.”
Chủ sạp: “…”
Thật ra thì không có. Nhặt được trong hốc núi đều là những thứ người ta bỏ đi. Có được bảo bối gì mới là lạ!
***
(*) Một ít đồ vật kèm bùn đất, chưa xác định được giá trị lấy ra từ các ngôi mộ.