Cố Duệ hỏi bâng quơ một câu. Đại
Hùng như một đứa trẻ to xác, hớn hở chạy lại hái táo. Dù sao rừng táo
của thôn cũng không cấm người trong thôn hái vài trái. Đây chính là một
tập tục tốt đẹp và chất phác của thôn dân. Ví dụ như khi bạn đi qua một
ruộng dưa hấu, bạn có thể hái một, hai quả để giải khát, sẽ không có ai
trách móc hay đòi tiền bạn cả.
Còn Cố Duệ đứng dưới tàng cây nhìn lên tổ ong ở phía trên.
Cây không cao nhưng cành lá lại rất tươi tốt. Nếu không phải Cố Duệ để ý
đến những con ong bay qua bay lại quanh thôn thì có lẽ sẽ chẳng ai phát
hiện ra tổ ong này.
Kích thước của tổ ong này không lớn cũng
không nhỏ, nhìn qua thì có vẻ như đã được ong xây từ khá lâu. Mật ong
loại này rất giàu chất dinh dưỡng.
Cố Duệ suy nghĩ một hồi rồi
nhặt một ít cỏ khô gần đó và chờ Lý Đại Hùng tới đốt lửa hun khói tổ
ong… Lúc này lại nghe thấy những tiếng ầm ĩ từ những ngôi nhà ở cạnh con suối đầu thôn.
“Này, khỉ ơi!”
Cố Duệ quay đầu lại và bắt được một quả táo mà Lý Đại Hùng ném tới. Ối chà, quả táo rất to, lại có màu xanh mướt, nhìn thôi cũng biết nó ngon rồi. Nhìn thấy Lý Đại Hùng
cứ thế mà cắn ăn, Cố Duệ nói: “Biết là ngươi rất cẩu thả, nhưng thời
tiết này rất thích hợp cho sự phát triển của ký sinh trùng… Chưa nói tới phân chim cũng nhiều… Đúng là ở dơ sống lâu có khác.”
Lý Đại Hùng: “…”
Cố Duệ: “Ta đến con suối bên kia rửa táo một chút, ngươi ở đây đốt lửa để hun khói tổ ong trên kia đi.”
Được rồi, Lý Đại Hùng không biết tại sao luôn cảm thấy lời của con nhóc gầy tong gầy teo này luôn có lý.
Nhưng so với việc đòi hỏi sự cẩn thận của con gái như việc rửa táo này thì
hắn lại thích mấy việc dành cho đàn ông như hun khói tổ ong hơn. Cho nên hắn dứt khoát đưa hết táo cho Cố Duệ rửa, còn bản thân thì trèo lên
cây, đốt lửa và hun khói tổ ong…
Cố Duệ dùng áo khoác ngoài bọc lấy mấy quả táo và mang đến bên dòng suối. Cô vừa rửa táo vừa nhìn sang phía bên kia con suối.
Trước cổng căn nhà kia có bốn con ngựa cao to, chắc khỏe. Nhìn lướt qua có vẻ là ngựa nhà quan, có đầy đủ yên ngựa và roi, được trang bị như vậy
không thể nào là ngựa của những gia đình bình thường được. Cô không rõ
tình hình bên trong căn nhà kia như thế nào nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy
tiếng khóc phát ra từ bên trong.
Hừm, người của triều đình sao?
Cố Duệ cảm thấy tò mò, đang rửa táo thì phía đầu tường bên kia bỗng nhiên
bay ra một người. Người đó kêu thảm một tiếng rồi lưng ông ta đập xuống
mặt đất. Sau đó có vài bóng đen từ trong sân kia bay lên, chân đạp lên
tường lấy đà đáp xuống. Một người mặc áo bào đen trong số đó phi lên rồi lấy chân đạp lên bụng của người đàn ông nằm dưới đất. Người đàn ông bị
đạp một cước ngay lập tức ho ra máu.
Chàng trai trẻ tuổi đầu đội
mũ quan rút vũ khí giắt bên hông ra. Vũ khí đó không dài lắm, nó mảnh
nhưng sắc bén. Lưỡi đao mỏng, vừa được tuốt ra khỏi vỏ liền xé gió mà
lao đến chỗ người đàn ông đang nằm dưới đất.
Keng!
Lưỡi đao lướt qua sườn mặt người đàn ông kia, đâm vào tảng đá phía dưới. Tảng đá ngay lập tức nứt ra.
Người đàn ông trợn tròn mắt, giữa hai chân chảy ra một bãi nước có mùi ngai ngái.
Chàng trai kia nhíu mày và lạnh lùng nói: “Chỉ là một tên dân quê mà dám vô
lễ với đại nhân như thế! Lần này ta tha cho ngươi, lần sau còn tái phạm, ta sẽ lấy đầu của ngươi!”
Không những người đàn ông kia bị dọa
chết khiếp mà ngay cả Cố Duệ đang rửa táo bên này cũng bị dọa cho ngây
người. Cô đến từ một thế giới hòa bình, dù biết rằng bất cứ quân đội
chính phủ nào cũng hùng mạnh và đáng sợ nhưng so với thời cổ đại coi
mạng người như cỏ rác này, thật sự vẫn có cách biệt rất lớn. Giống như
chàng trai người nhà quan này, hắn ta thật sự có thể dùng tội vô lễ để
giết chết người đàn ông kia.
Ở thế kỷ hai mươi mốt thì không được như thế, nếu dám làm thật, ông ta sẽ bị người ta đem mười tám đời tổ
tông ra mà mắng chửi một trận.
Cho nên, dù Cố Duệ bị dọa nhưng cô không hề sợ. Cô chỉ tò mò vị đại nhân mà hắn ta nhắc tới có địa vị như
thế nào mà có thể có được thuộc hạ có thân thủ tốt như vậy, so với Lý
Đại Hùng chuyên trừ ma còn nhanh nhẹn hơn.
Loại võ công mà tên
con nít to xác Lý Đại Hùng chuyên dùng để trấn quỷ diệt ma đương nhiên
không giống với võ công mà chàng trai kia dùng.
Đao của chàng
trai kia dùng chính là hoành đao thời Đường. Cô Duệ nghĩ: “Quả nhiên là
mình đã xuyên tới thời Đường, điều này chắc chắn có liên quan đến ngôi
mộ cổ kia.”
“Thanh Vũ.”
Một giọng nói thản nhiên và lạnh
lùng vang lên, ngay cả phía bên kia bờ cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo
trong lời nói. Sau khi Cố Duệ rửa sạch thêm hai quả táo thì nhìn thấy
một chàng trai từ trong sân ngôi nhà kia đi ra.
Anh ta tầm hai
mươi tuổi, còn rất trẻ. Trên khuôn mặt cao quý tràn đầy sự lạnh lùng.
Dáng người anh ta cao thẳng và đẹp đẽ như trúc. Anh ta mặc áo gấm đen
thêu chỉ vàng. Mũ quan của anh ta không hề giống với mũ quan buộc tóc
trên đầu chàng trai tên Thanh Vũ kia, mà đó là mũ quan thuộc hàng thượng phẩm (1) chỉ có giới quý tộc thời Đường mới được đội. Hơn nữa nhìn áo
choàng đen bằng sa lanh với thủ công tinh xảo mà anh ta đang khoác trên
người kia, rõ ràng anh ta là con của một thế gia vọng tộc (2). Mặc kệ
anh ta làm chức quan gì nhưng chắc chắn không phải là người mà một thôn
dân sống ở nơi hẻo lánh này có thể đụng vào.
Đây là điển hình của chuyện sau lưng có chỗ dựa, không sợ giết người.
“Vâng, đại nhân.”
Tên tùy tùng Thanh Vũ đứng dậy, cắm thanh đao vào vỏ đao đang giắt ngang
eo. Sau đó hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đang ho ra máu
kia. Già trẻ lớn bé trong ngôi nhà kia lúc đầu còn định giở trò lừa gạt, giờ phút này lại cụp đầu ngoan ngoãn.
“Lão gia, đại lão gia, vừa rồi là Mãnh Tử không hiểu chuyện, không phải muốn mạo phạm ngài đâu.
Nếu ngài còn muốn hỏi thêm điều gì, chúng tôi chắc chắn sẽ thành thật
trả lời, sẽ không giấu diếm hay nói dối…”
“Vậy hãy trả lời những vấn đề ta đã hỏi lúc nãy đi.”
Chàng trai quý tộc kia không hề quan tâm đến sự thay đổi về thái độ của những người này, ông ta vẫn lạnh nhạt như thế. Nhưng ánh mắt lại lướt một
vòng và xem xét một số chỗ, ví dụ như mấy nhà cũng có người chết giống
như thế.
“Vâng, vâng, vâng. Bốn đứa con trai nhà tôi đều là người khiêng kiệu. Ba tháng trước đi khiêng kiệu cho nhà Xa viên ngoại ở trấn Đông Liễu. Nào ngờ sau khi tiến vào rừng Quỷ Khốc thì lại không có một
ai có thể quay về… tôi đã bảo với chúng nó là đừng nên đi, nơi đó chính
là một cánh rừng quỷ ăn thịt người. Hơn nửa năm nay không biết cánh rừng đó đã hại bao nhiêu người rồi…”
Chàng trai vừa hỏi câu này, những người có mặt ở đây đều cảm thấy xấu hổ, cụ
già kia vẻ mặt đau khổ nói: “Đó là cánh rừng quỷ, ở đó có ác quỷ, đi vào rồi sẽ không thể đi ra được. Cho nên chúng tôi nào dám bước vào đó.”
Lời lẽ hết sức có lý.
Tên tùy tùng Thanh Vũ nghe vậy, nét mặt càng lạnh lùng hơn. Nhưng chàng
trai quý tộc kia có vẻ lại không trách bọn họ lắm: “Vậy vì sao các ngươi lại không tìm đến nhà họ Xa đòi tiền bồi thường?”
Xem cách hành xử của bọn họ, không thể nào có chuyện không đòi tiền bồi thường được…
Quả nhiên, lời vừa nói ra, sắc mặt của những người ở đây trở nên kỳ quái, ánh mắt né tránh nhìn sang chỗ khác.
“Bởi vì trong tay nhà họ Xa có khế ước (3) của các ngươi, nên bốn người
Triệu Khải mới bí quá hóa liều mà đi làm việc cho bọn họ. Và cũng vì khế ước này nên các ngươi mới không dám đến nhà họ Xa gây sự, đúng không?”
Bị chàng trai kia nói trúng tim đen, trên mặt những người ở đây vô cùng xấu hổ, nhục nhã và xen vào đó còn có cả sự tức giận.
“Xa viên ngoại là địa chủ nơi này, mấy thôn gần đây cũng giống chúng ta,
hoặc là khế ước bị ông ta giữ trong tay, hoặc là phải gánh một đống nợ
lớn. Nếu không làm việc cho ông ta, cả nhà trên dưới già trẻ chúng ta sẽ chết đói mất… Đại nhân, không phải chúng tôi nhẫn tâm mà là…”
Lời lẽ xúc động như vậy nhưng chàng trai kia rõ ràng không phải là một
người dễ dao động. Anh ta lạnh nhạt lên tiếng cắt đứt lời kể lể của cụ
già kia: “Nếu vậy thì đã tìm được xác rồi chứ?”
“Ừm… Vẫn chưa
nhận về nhưng đã tìm được rồi. Là một vị đại sư đã tìm giúp chúng tôi.
Ngài ấy cầm quần áo cho chúng tôi xem nhưng xác vẫn còn ở trong rừng…”
Thanh Vũ vừa nghe liền cười lạnh: “Người đó là tróc yêu sư (4) nổi tiếng hay là một đạo trưởng?”
“Đều không phải, vị đại sư kia thoạt nhìn giống thổ phỉ hơn… À, không,
không, ta lại nói bậy bạ rồi. Nhưng vị địa sư kia đúng là tài giỏi
thật.”
“Thuật sĩ (5) giang hồ kiểu này mà ông cũng tin?”
Lời này vừa nói ra, trên mặt mọi người liền hiện lên vẻ không vui. Đối với
dân chúng mà nói, tuy rằng triều đình lớn hơn trời, nhưng đạo sĩ lại là
người có thể trao đổi với thần linh.
Thấy vẻ mặt mọi người có vẻ tức giận, chàng trai quý tộc kia liếc Thanh Vũ một cái. Thanh Vũ lập tức lùi về sau một bước.
“Bây giờ vị đại sư kia vẫn còn ở trong thôn sao?” Ánh mắt chàng trai kia rất sắc bén, giống như chẳng có gì có thể giấu được anh ta vậy.
“Đại nhân, sao ngài lại biết…”
“Trả lời đi.”
“Đúng vậy, ngài ấy đang ở trong nhà thím Lý ở phía nam thôn… A, thật trùng
hợp. Cô gái đang rửa táo phía đối diện chính là người được hai thầy trò
ngài ấy cứu về.”
Nói xong, cụ già kia dùng ngón tay phẩy phẩy Cố Duệ và nhiệt tình nói: “Cô gái, cô gái ơi! Cô lại đây, mau lại đây, vị
đại nhân này muốn gặp cô này…”
Mẹ kiếp! Ông vừa nói gì vậy? Ta đâu mướn ông lắm mồm nói ra đâu!
Hiện tại, Cố Duệ sợ bản thân mình bị liên lụy vào chuyện này. Không ngờ vừa
rửa táo vừa hóng chuyện lại bị kéo vào. Biết thế cô đã không tò mò nhiều chuyện rồi!
Hai chàng kia nghe thế thì nhìn sang và thấy một cô gái đang ngồi rửa táo bên suối. Thoạt nhìn, cô ấy có vẻ còn nhỏ tuổi,
khá gầy yếu và dáng vẻ cũng giống như bao thôn nữ tầm thường khác. Một
người tầm thường như vậy, đương nhiên bọn họ sẽ không để vào mắt, nhưng
người này lại liên quan đến án mạng…
Thanh Vũ đang tính gọi Cố Duệ đi qua thì…
Dưới tàng cây cách Cố Duệ chừng bảy, tám mét bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Sau đó một người với thân hình cao to, cường tráng nhảy xuống và chạy như điên về phía Cố Duệ.
Cố Duệ còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Lý Đại Hùng kéo chạy thục mạng.
Phía sau là một đàn ong lớn đang điên cuồng đuổi theo…
Cố Duệ tức điên lên. Nhiều ong như vậy, bọn nó mà chích cô một phát, chắc cả người cô sẽ sưng vù lên như được tăng thêm mấy cân.
“Ngươi làm gì vậy hả?”
“Ta… ta… dạ dày ta không tốt lắm.”
Sau đó… đánh rắm?
Chẳng lẽ hắn đã làm cho ong chúa của người ta chết vì thối?
Cố Duệ không còn lời nào để nói nữa. Nhưng khi nhìn những người bên kia con suối thì cô lại cảm thấy đây đúng là số trời mà.
Bên kia con suối.
“Đứng lại!” Thanh Vũ sốt ruột nói. Sau đó hắn ta và một người tùy tùng khác
phi thân nhảy qua bên này suối. Khi hai người lướt qua mặt suối nhảy về
phía Cố Duệ thì chàng trai kia gọi họ lại.
Thanh Vũ quay đầu nhìn chàng trai, còn chàng trai thì liếc xuống quả táo đang nằm lăn lóc dưới đất.
…
Tên đầu trọc ngồi trong sân, khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của hai người
thì hai mắt trợn tròn nói: “Biết ngay là không làm được việc gì mà… Mau, đi ăn đất đi!”
Cố Duệ và Lý Đại Hùng: “…”
Lý Đại Hùng không biết chuyện xảy ra ở bên suối. Cố Duệ do dự một lát rồi quyết định không nói ra.
Nhưng mà nơi này không có mật ong, cũng chẳng có cái khác, chỉ có táo.
Bị tên đầu trọc chết bầm kia cười nhạo, Cố Duệ cảm thấy rất không vui. Hơn nữa, nếu chỉ đem gà nướng lên thôi thì thật quá giản dị rồi. May mà nơi này lúc trước có người ở. Phòng bếp cũng không quá bẩn. Tìm kiếm hồi
lâu, cuối cùng Cố Duệ cũng tìm thấy một ít muối và ớt.
Đem muối
và ớt nghiền nát rồi bôi vài lớp bên ngoài con gà. Sau đó cũng đem táo
nghiền nát rồi nhét vào bụng gà. Cuối cùng dùng kim chỉ khâu lại. Được
rồi, nướng thôi!
Cố Duệ ngồi nướng gà. Bên cạnh là hai tên đàn ông cao to và cường tráng đang ngồi chồm hổm bên cạnh xem cô nướng gà…
Đây là cảnh đầu tiên đập vào mắt những người vừa bước chân vào.
Cái này nên nói như thế nào nhỉ? Vui mắt, khá là vui mắt!
Nhưng mà bọn họ đứng ở đây cũng khá lâu rồi, cho dù mù đi nữa cũng có cảm
giác có người đang nhìn mình chứ. Nhưng ba người kia vẫn nhìn chằm chằm
vào con gà nướng…
Khó chịu thật!
Thanh Vũ ho khan vài tiếng.
Lúc này ba người mới ngẩng đầu lên nhìn.
Cố Duệ vừa nhìn thấy người đến là đám người chàng trai quý tộc kia, trong
lòng liền thầm nghĩ không ổn. Mấy người này đúng là mau lẹ mà.
Lần này không đợi Thanh Vũ lên tiếng, chàng trai kia đã đứng ngoài sân chắp tay hành lễ: “Tại hạ là Lư Dịch Chi, có một chút chuyện liên quan đến
mạng người muốn hỏi tiền bối. Mạng người quan trọng, mong tiền bối giúp
đỡ.”
Thật ra tên đầu trọc đã phát hiện ra những người này từ sớm, nhưng ông ta lười để ý đến. Nhưng ý đồ của đối phương không hề tầm
thường, lời nói lại có ẩn ý sâu xa làm cho ông ta không thể lại làm lơ
thêm nữa.
“Lư Dịch Chi?”
“Vâng.”
“Không quen biết.”
Soạt!
Bốn tên tùy tùng lập tức rút đao ra. Lưỡi đao sắc bén và mang theo tia rét lạnh.
Tay Cố Duệ run lên nhưng vẫn giữ chặt gà nướng.
Ừm, có thực mới vực được đạo.
***
(1) Thượng phẩm: hàng cao cấp.
(2) Thế gia vọng tộc: những gia đình nổi tiếng và được kính trọng.
(3) Khế ước: giấy tờ được lập ra khi mua đất.
(4) Tróc yêu sư: người trừ ma bắt yêu.
(5) Thuật sĩ: ở đây chỉ những người dùng phép thuật lừa dối người khác.