Cố Duệ có thể đánh bại Vu Lược Phong điều này nằm ngoại dự liệu của hai
người Dương Khai, nhưng nghĩ nghĩ trong tay đối phương có Tử Mẫu Phi
Diệm Nỏ thì thấy không có gì kỳ quái, chỉ là tốc độ của nàng ta thật quá đáng sợ.
Không phải là người mà.
Lúc này bên kia hồ đã
bắt đầu đánh nhau, bảy tám đệ tử Thần Tiêu cộng thêm Vu Lược Phong nhất
thời khiến cho áp lực của Cố Duệ tăng lên.
Nhìn thấy cảnh này,
Yêu Yêu biết dù có nói cho đám người kia biết mình là nam tử e là cũng
không thể nào giải quyết trận chiến này, hơn nữa có khi còn chọc giận
đám người Vu Lược Phong, bản thân anh lại không có năng lực chiến đấu...
“Triệu Khoát các hạ, nếu như ngươi không thể ngăn đám người này, vậy nhờ ngươi đi nói với các sư trưởng môn phái một tiếng, nếu như gây náo loạn ở
đây, Thẩm tiền bối sẽ tức giận, đối với ta và ngươi đều bất lợi. Chờ
ngăn được bọn họ, Yêu Yêu sẽ tự mình nói rõ sự tình với các sư trưởng
Thần Tiêu.”
Yêu Yêu lo lắng cho an nguy của Cố Duệ, một người
luôn không để người khác vào mắt như hắn chỉ có thể bớt chút lạnh lùng
lại, mở miệng nói với Triệu Khoát.
Triệu Khoát nghe vậy đương
nhiên đáp ứng, vốn dĩ là người của Thần Tiêu bọn họ quá phận, nhưng chưa đợi hắn đi gọi sư trưởng, thì Vu Lược Phong bên kia đã nổi điên rồi!
Nếu như không phải Yêu Yêu câu mất trái tim hắn, bản thân hắn sao có thể bị đánh bại trước mặt bao nhiêu đệ tử như vậy, thật là mất mặt!
Lại nhìn thấy Yêu Yêu kêu Triệu Khoát đi gọi sư trưởng, hắn tự nhiên nổi
điên, trực tiếp vứt Cố Duệ sang một bên, xông đến chỗ Yêu Yêu!
“Yêu Yêu, tránh ra!”
Yêu Yêu đang đứng nói chuyện với Triệu Khoát, làm gì thấy được nguy hiểm
này, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Cố Duệ…
Triệu Khoát mở to miệng.
Ầm! Vu Lược Phong một chưởng đánh vào vai Yêu Yêu.
Vu Lược Phong đương nhiên không muốn giết chết Yêu Yêu, chỉ muốn trừng
phạt Yêu Yêu một chút, nhưng không ngờ Yêu Yêu là lậu linh thể, mà lậu
linh thể thiên sinh thể chất vốn yếu ớt, băng cơ ngọc cốt bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan, ngay cả Thẩm Thanh Nguyệt luôn lạnh lùng mà ngày
đầu tiên nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Yêu Yêu khi vượt biển đao cũng mặc định không để anh phải khổ luyện, nói cho cùng thì cũng biết rõ thể chất của anh.
Thế nên hiện tại một chưởng này đánh qua, tất cả
mọi người ở đây đều nghe tiếng rắc rắc, xương cốt cả cánh tay Yêu Yêu bị đứt gãy, máu tươi và thịt nát vụn tuôn ra.
Anh giống như một tờ giấy mỏng bị đánh bay vào trong hồ, mặt hồ nhất thời nổi lên một tầng máu đỏ thẫm.
Vu Lược Phong cũng vô cùng kinh ngạc, tất cả trong mắt Cố Duệ bây giờ là một màu máu đỏ.
Ngay cả một con mãnh hổ được người ta ngày ngày cho ăn suốt ba năm cũng sẽ
nhớ kỹ ân tình, huống chi Cố Duệ cha mẹ mất sớm, một mình lớn lên.
Cô thiếu thốn tình cảm, nên càng nhớ rõ tình cảm tốt đẹp mà người ta dành cho cô.
Yêu Yêu đối xử với cô tốt biết bao nhiêu, người có mắt đều có thể nhìn thấy được.
Nhưng người này bây giờ lại bị đánh gãy nát một cánh tay.
Nếu như không phải cô và Lý Đại Hùng đòi ăn cá, thì Yêu Yêu đã không đến đây.
“Con mẹ nó!” Trong lời chửi này mang theo tầng tầng phẫn nộ.
Một âm thanh đến từ Cố Duệ, một âm thanh đến từ Lý Đại Hùng đang cầm miếng bánh cắn trong miệng.
---
Thanh Vi sơn bên ngoài một trăm dặm, là nơi Trấn Giang tiếp nối với Dương
Châu, Dương Châu nơi ấy, tài nguyên phong phú, địa linh nhân kiệt, là
một miền đất rất tốt.
Một nơi như vậy, làm sao có thể thiếu môn phái Hàng Đạo, Trấn Giang có Thần Tiêu, Dương Châu có Thanh Vi.
Thần Tiêu sở trường Cực Quang Hàng Thuật, thiên về tấn công, Thanh Vi thì sở trường luyện đan chế dược, rất có tiền!
Do vậy cứ địa của môn phái vô cùng phồn vinh, thế nhưng chẳng hề cầu kỳ
kiểu cách, khắp nơi đều là phong cảnh, đi đến đâu cũng có thể nhìn ra
phẩm vị của tiền, vì địa vị rất cao, nên người của môn phái thuộc những
châu vực xung quanh hôm nay đều đến đây tham dự bế quan yến của chưởng
môn nhân Thanh Vi phái Thanh Đan Thượng Nhân.
Trấn Giang, Dương
Châu, Hoài An và Thăng Châu kề nhau, đều lệ thuộc vào con đường Hoài
Nam, tính ra hôm nay đến tham dự yến tiệc đại đa số đều là cao thủ Hàng
Đạo trên con đường Hoài Nam, hơn nữa mỗi người đều phải là Hàng Sư tam
quái trở lên mới có đủ tư cách, ngoài ra còn phải có danh vọng mới nhận
được thiệp mời.
Yến tiệc hôm nay vô cùng náo nhiệt, không ai vắng mặt, có thể thấy được danh vọng của Thanh Đan Thượng Nhân cao đến dường nào.
Trên quảng trường bạch thạch rộng lớn, đệ tử Thanh Vi tề tựu dự tiệc, cách
đó không xa là hồ Thanh Vi, trong hồ có bốn con linh thú rất lớn, trong
đó có một con là linh thú trấn phái của Thanh Vi – Huyền Nguyên Quy, tầm vóc rất lớn, chiếm hết một phần lớn của cái hồ, mấy con còn lại cũng
khá lớn, một con là Bạch Hổ mắt đỏ có cánh, một chân đạp lên lửa, một
con là Phi Nhiêm Thao, rất thích ăn uống.
Vóc dáng tinh tế thanh nhã nhất thuộc về một con Bạch Hạc cao quý.
Nó đứng trên mặt nước, không thèm để ý đến rùa đen hay hổ trắng gì gì kia.
Có cứ yên tĩnh đứng đó làm một mỹ nữ tử.
Đột nhiên nó cảm thấy có gì đó, nó quay mặt nhìn về một hướng, đột nhiên
dang cánh ra, đôi cánh quạt ra gió khiến đám đệ tử Thanh Vi suýt chút
nữa thì bị cuốn bay, bọn họ còn đang kinh hãi, thì con Bạch Hạc đã bay
lên trời, cất lên tiếng kêu thảm thiết.
Lúc này trên yến tiệc
trong đại điện có xếp đặt bốn vị trí, trừ đám lão nhân như Thanh Đan
Thượng Nhân ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều bất giác hướng về một
nơi nào đó.
Hàng Sư tư quái ở trên thỉnh thoảng nhìn sang, mang theo sự cung kính, Hàng Sư tứ quái trở xuống đều cẩn thận khép nép.
Thế nhưng thật sự không ngăn nổi ánh mắt của mình.
Vốn dĩ quan khách rất vui vẻ, nhưng nàng ta vẫn lạnh lùng, mãi đến khi
Thanh Đan Thượng Nhân mỉm cười cất tiếng hỏi: “Mười năm nay không biết
ta đã gửi đến biết bao nhiêu thiệp mời, ngươi vẫn luôn không thèm quan
tâm, hôm nay không biết sao lại đến đây, lẽ nào là sợ lão già ta bế quan xảy ra chuyện, nên mới đến nhìn ta một cái?”
Lời này cũng chỉ là nói đùa mà thôi, tất nhiên quan hệ thân thiết lắm mới có thể mở miệng nói đùa tùy tiện như vậy.
Nhưng chỉ thấy nữ tử kia vân vê chén rượu, mở miệng nhấp một ngụm, sau đó mới nhàn nhạt trả lời: “Lúc trước không thiếu đan dược, gần đây đan dược
dùng nhiều, đành phải đến đây.”
Thanh Đan Thượng Nhân và mấy người còn lại đều bị câu trả lời trực tiếp này làm đứng hình.
“Ngươi thật là, ngươi thiếu đan dược ta có thể không đưa cho sao? Chỉ cần
truyền lời một cái là được, chẳng qua trong khắp Hoài Nam đạo này, ai có thể khiến cho ngươi bị thương chứ? Lẽ nào là gần đây chủ tử của Hổ Yêu
kia xuất hiện? Hay là...”
Còn chưa đợi Thẩm Thanh Nguyệt trả lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Bạch Hạc.
Ai không biết Bạch Hạc kia chính là thú cưỡi của Thẩm Thanh Nguyệt, hai
người vẫn luôn như hình với bóng, hiện tại nó kêu thảm thiết như vậy,
chắc chắn là đã xảy ra chuyện.
Thẩm Thanh Nguyệt đặt chén rượu xuống: “Đưa đan dược cho tôi, có chỗ cần dùng rồi.”
Thanh Đan Thượng Nhân có khó hiểu nhưng cũng rất sảng khoái, cổ tay vung một cái liền xuất hiện một cái túi...
Người ngồi bên dưới tất cả đều ngây ra, đó giờ chỉ nghe nói đan dược được
đựng trong bình, chưng từng nghe nói đơn dược được đựng trong túi... trừ khi... đó là một túi bình đơn dược.
Thật là quá sức dọa người!
Dọa người hơn nữa chính là Thẩm Thanh Nguyệt phất tay áo một cái, túi dược
kia liền biến mất, cô bước một bước, cả người biến thành một tia sáng
bay đi.
Mọi người có mặt ở đây nhìn theo ánh sáng trắng bay đi
kia, đáp lên người Bạch Hạc, Thẩm Thanh Nguyệt búng ngón tay một cái, cả người và Bạch Hạc đều biến thành tia sáng trắng biến mất trong không
trung.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, người trong điện cũng ngây ra.
Mãi đến khi có vài vị thượng nhân lên tiếng: “Mới vài năm không gặp mà đã tiến bộ nhanh như vậy, đã có thể hóa quang rồi...”
“Chẳng qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì có thể khiến một người không màng sự đời như nàng ấy gấp gáp đến vậy.”
Thanh Đan Thượng Nhân dường như cũng có điều suy nghĩ.
---
Thần Tiêu phái.
Lý Đại Hùng rốt cuộc cũng không còn kiên nhẫn ngồi chép sách, hắn đi vào
nhà bếp tìm miếng bánh nướng, vừa gặm vừa bước ra ngoài tìm Cố Duệ và
Yêu Yêu, nhưng không ngờ vừa tới liền nhìn thấy cảnh Yêu Yêu bị chưởng
bay vào trong hồ, nhất thời kinh hoảng, sau đó lửa giận bốc lên!
Hắn tức giận thật rồi, vội vàng quăng miếng bánh nướng nhảy vào trong hồ.
Còn Cố Duệ... Ầm! Lưng Vu Lược Phong bị Tử Mẫu tiễn bắn vào, ngã nhào ra
trước, miệng phun một ngụm máu, hắn còn chưa kịp phản ứng thì lưng đã bị Cố Duệ đạp lên.
Đầu của hắn bị một thứ gì đó lạnh như băng đè lên.
Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ!!!
Người này muốn giết hắn!
Cố Duệ thật sự muốn giết người, chiếc nhẫn đã ngưng tụ Hàng Lực, Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ cũng đã lên tiễn.
Nhìn thấy Cố Duệ thế này, tất cả những đệ tử còn lại đều sợ hãi, vội vàng
xông qua, ngay cả Triệu Khoát vẻ mặt cũng đại biến, hắn niệm chú trói Cố Duệ lại, ngăn không cho cô giết Vu Lược Phong.
“Tất cả dừng tay cho ta!”
Vốn dĩ hắn chỉ định trói Cố Duệ lại, không ngờ đám đệ tử đi theo Vu Lược
Phong thật sự muốn lấy tính mạng Cố Duệ, bọn hắn thừa cơ vây lại tấn
công.
Đám người kia thực lực tuy đều là nhất quái, nhưng tích
tiểu thành đại, cả đám người vây lại tấn công một mình Cố Duệ, ít nhiều
cũng khiến Cố Duệ phải thổ vài ngụm huyết.
Cố Duệ làm sao có thể cam lòng để người ta đánh như vậy, mặc dù thân thể đang bị trói, nhưng
cô nhún chân một cái, bay lên lộn nhào lại, cổ tay hướng ra, Tử Mẫu Phi
Diệm Nỏ bắn ra, phá vỡ trói buộc.
Khi đang lơ lửng trên không
trung, khóe mắt liếc nhìn Lý Đại Hùng đã vớt được Yêu Yêu lên, một bên
vai Yêu Yêu là máu thịt bầy nhầy, xương cốt đứt đoạn nhìn không rõ.
Bị thương nặng như vậy, có biết bao nhiêu đau đớn! Khóe mắt Lý Đại Hùng cũng đỏ lên.
Cố Duệ không nói gì cả, sau khi đáp đất thì cổ tay xoay chuyển, Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ quét qua, quét sạch tất cả kim quang của Thần Tiêu đang tấn
công tới.
Chân vừa chạm đất cô liền quét qua, một người ngã
xuống, một người khác bị đá vào ống quyển, hai gối quỵ xuống, cổ tay cầm đao bị Cố Duệ nắm lại tàn nhẫn bẻ gãy!
Rắc! Tiếng la thảm thiết như heo bị chọc huyết.
Tất cả những kẻ xông đến đều bị kinh sợ, thân ảnh Cố Duệ lóe lên như ánh
kiếm, chân bật lên, tay chém xuống! Tốc độ nhanh như quỷ mị, quyền đấm
chân đá, âm thanh thảm thiết không ngừng vang lên.
Mấy tháng nay tôi luyện thân thể trong núi đao biển lửa, sự cay độc đã thấm vào trong xương cốt của cô.
“Các sư huynh, kẻ này không phải là người của Thần Tiêu chúng ta mà lại cả
gan làm loạn, nếu như hôm nay để ả ngông cuồng như vậy, thì Thần Tiêu
chúng ta sau này còn mặt mũi gì nữa!” Dương Khai và Vu Linh tuy kinh sợ
trước sự cường bạo của Cố Duệ, nhưng cảm thấy trước mắt là thời cơ tốt
để diệt trừ cô, vì vậy nhân cơ hội này kích động các đệ tử còn lại.
Các đệ tử còn lại thấy vậy liền hưởng ứng.
Triệu Khoát thấy tình cảnh này liền nói: “Các người không được ra tay, để ta!”
Hắn chỉ muốn ngăn Cố Duệ không để cô tiếp tục ra tay tàn độc, trước tiên
phải ngăn cuộc chiến này lại, nhưng không ngờ Vu Linh và Dương Khai
không biết điều, trực tiếp xông lên, hay lắm, một kẻ, hai kẻ xông lên,
một bầy ong vỡ tổ cũng ào lên theo.
Nhất thời nơi này biến thành một trận loạn chiến, cả người Cố Duệ chớp mắt đều là máu, không biết
đây là máu của cô hay là của kẻ khác.
Lúc này, một quyền vung tới, đánh bay một tên đệ tử, là Lý Đại Hùng!
Lý Đại Hùng sức lực vô cùng mạnh mẽ, lúc trước một đấm có thể nát cửa,
hiện tại thì, một đấm tung ra, dù đối phương có mang hộ tâm giáp cũng sẽ phải thổ huyết.
Có thêm quyền cước hỗ trợ, áp lực của Cố Duệ cũng giảm đi, hai người liên thủ, đánh hạ từng tên từng tên đệ tử Thần Tiêu.
Rất nhanh! Tốc độ và phản ứng của Lý Đại Hùng đều vượt xa đám người kia,
huống hồ là Cố Duệ, một cương một nhu, một thủ một công, kết hợp đánh
cho hai mươi mấy người kia không có khả năng chống đỡ, chớp mắt đã ngã
gục hơn một nửa.
Nếu như không phải Triệu Khoát ngăn Cố Duệ lại, e là tất cả đều đã ngã gục.