Khổng Động Sinh nói đến đây thì dừng lại, chân mày nhíu chặt, ba người
Cố Duệ đều nhìn ra nội tâm của hắn dường như đang đấu tranh điều gì, họ
cũng không thúc giục, qua một hồi, hắn mới mở miệng.
“Không biết
tại sao, lúc đó trong núi nổi lên sương mù, đám người kia cùng phụ thân
tôi bị mất phương hướng, họ cảm thấy rất quái dị, vì vậy cũng không dám
đi lung tung. Chỉ là mấy người họ đang đi, thì lại nghe tiếng trẻ con
kêu gào, bọn họ càng thêm nghi ngờ, trong núi sao lại có trẻ con? Trong
số những người ở đó, nhị thúc của tôi là người thận trọng nhất, ông ấy
nói chuyện này rất bất thường, bảo phụ thân tôi và những người kia đừng
để ý, mấy người họ cũng nghe theo. Nhưng thật không ngờ, càng đi xa khỏi tiếng trẻ con la khóc đó, họ lại càng nghe rõ hơn, giống như nó có mặt ở khắp nơi, quá sức kỳ dị rồi. Đám người phụ thân cũng cảm thấy khủng bố, sau đó bọn họ nhìn thấy một đứa trẻ quỳ bên cạnh một người, người đó
nằm trên mặt đất không rõ sống chết. Đám người phụ thân sau khi nhìn kỹ
thì liền giật mình, bởi vì người chết chính là Lý Nhị trong thôn, cũng
chính là người cùng bọn họ lên núi, không biết gặp phải chuyện gì mà lại nằm đây, còn đứa trẻ kia rõ ràng là Lý Cẩu Đản (1), con trai của
hắn...”
Nói đến đây, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng.
Lý Đại Hùng: “Cẩu Đản? Lý Cẩu Đản? Khỉ này, tên của hắn và tên của cô...”
Cố Duệ: “Im đi!”
Nhạc Nhu lấy làm hiếu kỳ, tên của Cố Duệ thì sao? Không phải nghe rất hay sao?
Khổng Động Sinh liếc nhìn Cố Duệ xong quay sang giải thích với Nhạc Nhu: “Trẻ con ở quê của tôi đều như vậy, đều có tiểu danh (2), tên càng thấp kém
thì càng dễ nuôi... giống như tôi, tên lúc nhỏ gọi là Cái Búa.”
Cố Duệ nhíu mày: “Tôi còn tưởng sẽ gọi là Cái Xẻng chứ, có điều tên Cái Búa này rất tốt...”
Tên là Cái Búa? Cha của Khổng Động Sinh cũng xuyên không đến sao?
Khổng Động Sinh làm sao không nhìn ra ý châm biếm của Cố Duệ, nhưng nhìn Lý
Đại Hùng cười ha hả không hề khách khí, hắn cảm thấy khó chịu: “Tên to
xác, anh cười cái gì! Tôi thấy đại danh (3) của anh như vậy, thì tên ở
nhà cũng chẳng ra làm sao!”
Lý Đại Hùng: “Tiểu danh của tôi là Tiểu Hùng, đại danh là Đại Hùng, dù gì cũng nghe hay hơn tên Cái Búa của anh!”
Cố Duệ: “... Anh lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng cái tiểu danh này hay vậy.”
Lý Đại Hùng: “Dù sao cũng hay hơn đại danh của cô Vương... được rồi, tôi
không nói, cô hãy bỏ cái tay đang đặt trên eo tôi ra, á...”
Nhạc Nhu không nhịn được cười, cô là quý nữ thế gia, thật sự không biết tiểu danh của những người ở quê lại thú vị như vậy.
“Mọi người có thể nói chính sự rồi.” Nhạc mỹ nhân nhẹ nhàng nhắc nhở, Khổng
Động Sinh lúc này mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn Lý Đại Hùng, tiếp tục nói: “Nhìn thấy người trong thôn, phụ thân của tôi nhịn không được bước về phía trước, trên người Lý Điển đầy nanh nhọn, cổ bị cắn một miếng
lớn, hiển nhiên là bị dã thú gì đó tập kích, đã ngừng thở. Khi đó nhị
thúc của tôi vẫn còn đang đề phòng, hỏi Lý Cẩu Đản tại sao lại đi vào
núi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lý Cẩu Đản nói hắn tò mò nên chạy lên núi, bởi vì Lý Nhị không cho hắn theo, nên hắn lén lút một mình đi theo sau, không biết tại sao cuối cùng lại lạc đường, đang khóc lóc thì
không ngờ gặp một đám dã thú rất kinh khủng, hắn rất sợ hãi, ngay lúc đó thì nhìn thấy Lý Nhị, còn có cả mấy người gia gia của tôi. Đám dã thú
đó thực lực rất ghê gớm, đám người gia gia dẫn dụ dã thú, nhưng Lý Nhị
thì bị cắn chết...”
Cố Duệ: “Rất nhiều sơ hở.”
Nhạc Nhu: “Tên Lý Cẩu Đản đó có vấn đề.”
Lý Động Sinh gật đầu: “Đám người phụ thân của tôi đều tin lời nó, chỉ có
nhị thúc nói trẻ con thông thường nếu gặp trường hợp này, một là bị dọa
sợ ngất đi, hai là khóc bù lu bù loa không nói được gì, làm sao có thể
trình bày đầu đuôi rõ ràng được như vậy, hơn nữa, nếu những lời nó nói
là thật, đám người gia gia thật sự gặp nó, đám dã thú kia cũng vô cùng
hung hãn, Lý Nhị bị cắn chết, mấy người kia làm sao có thể để một đứa
trẻ như Lý Cẩu Đản một mình ở lại đây, lẽ nào bọn họ nghĩ rằng hắn có
thể một mình xuống núi? Điểm này không đúng, vậy nên chắc chắn đứa trẻ
này có vấn đề. Nhị thúc của tôi đang muốn bức Lý Cẩu Đản hiện hình thì
đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.”
Tiếng kêu thảm thiết, ai?
Ba người Cố Duệ đều giật mình, chỉ có Khổng Động Sinh là lộ vẻ mặt cay đắng:
“Là tiếng kêu của gia gia tôi, nhị thúc nói trong này chắc chắn có trá, sợ
là ảo cảnh, muốn giết Lý Cẩu Đản để phá ảo cảnh, nhưng đám người phụ
thân tôi lại nôn nóng, bước vào khu vực sương mù... Nhị thúc của tôi rất tức giận, quay đầu nhìn Lý Cẩu Đản thì nó đã biến mất từ lúc nào, thi
thể Lý Nhi trên mặt đất cũng không thấy đâu, chỉ còn sót lại một vũng
nước. Ông biết đây là ma quỷ trong núi quấy nhiễu, vội vàng đuổi theo,
nhưng sương mù quá dày đặc, đại khái cả nửa ngày sau sương mù mới tan
đi, nhị thúc tìm thấy đám người phụ thân... nhưng chỉ còn lại xương cốt
bị ăn sạch sẽ.”
Ba người Cố Duệ đều yên lặng, nhìn Khổng Động
Sinh cúi đầu nói: “Nơi đó căn bản không có tung tích của đám người gia
gia, bọn họ vẫn đang chờ ở giữa lưng núi, sau khi biết được chuyện của
đám người nhị thúc, gia gia không nói gì cả, chỉ dặn người trong thôn
sau này không được lên núi. Sau đó tôi lớn lên, lén theo mấy người đường huynh lên núi, kỳ thực cũng là vì nhớ đến câu chuyện này, nhưng nửa
đường đã bị nhị thúc đuổi kịp, đánh cho một trận, sau đó không dám đi
nữa.”
Nói xong, Khổng Động Sinh xoa xoa mũi, nhìn ba người Cố Duệ.
“Tôi nói những thứ này không phải muốn mấy người đồng tình, mà muốn nói cho
mọi người biết núi này quả thật có ma quỷ, nếu không phải ba người đều
là Hàng Sư, tôi cũng không dám lên núi.”
Cố Duệ liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Là tự anh đa tình.”
Khổng Động Sinh tức muốn xì khói, hắn không muốn nói chuyện với nữ nhân này.
“Đám người nhị thúc kia gặp phải chắc là Hề Nang (4).” Nhạc Nhu đang ăn
miếng lương khô Lý Đại Hùng đưa cho, là một miếng bánh bột mì, cô cũng
không kén chọn.
“Hề Nang?” Cố Duệ hiếu kỳ: “Quỷ trong núi?”
“Nói đúng hơn chắc là yêu quái, có một số núi dân cư thưa thớt, nếu âm khí
quá nặng sẽ hình thành đám sương mù, đám sương mù này trong một năm sẽ
có vài lần nhờ vào tác dụng ngưng tụ của tinh tú trên trời và sông núi
dưới đất. Mỗi lần ngưng tụ, linh khí trong núi sẽ kết tụ lại thành một
yêu quái giống như Hề Nang, hình dạng giống như đứa trẻ, bản thân vô
hại, nhưng nghe sư phụ tôi nói, nó có thể vì một mục đích nào đó mà biến thành đứa trẻ, dẫn dụ người ta tới một nơi đặc biệt, sau khi đạt được
mục đích nó sẽ chết đi, chờ lần sương mù sau sẽ xuất hiện lại.”
Nhạc Nhu tuổi đời còn nhỏ, dấn thân vào chốn giang hồ Hàng Đạo cũng mới được hai năm, tuy kiến thức nhiều hơn hai người Cố Duệ, nhưng cũng là lần
đầu tiên gặp phải Hề Nang, do vậy cũng có vài phần không nắm rõ.
“Nhưng chỉ chốn rừng rậm sâu trong núi mới có, thôn xóm dưới chân núi Ẩn
Nguyệt Sơn nhiều người cư trú, có nhân khí dẫn dắt, hậu sơn không thể
hình thành sương mù, chắc hẳn ngọn núi này có chỗ bất thường.”
“Tôi rất tò mò rốt cuộc nó đưa đám người phụ thân ngươi tới đâu, nó dù gì cũng phải đạt mục tiêu xong mới chết được.”
Cố Duệ xoa cằm hỏi Khổng Động Sinh, dường như chẳng hề để ý đến việc như vậy sẽ khiến Khổng Động Sinh khó chịu.
Trên thực tế, Khổng Động Sinh từ trong ánh mắt của cô có thể nhìn ra
được sự lạnh nhạt, cô đương nhiên cũng nhìn ra sự lạnh nhạt trong nội
tâm của chính mình.
Giống như đám người bọn họ, những kẻ nhiều
năm lăn lộn trong tầng đáy xã hội, cô cũng sớm đã không còn cái kiểu bi
thương đa tình.
Người này khó nắm bắt hơn Nhạc Nhu.
Khổng Động Sinh mấp máy môi: “Tôi làm sao biết được, nếu biết thì mấy năm nay đã tìm đến nơi đó rồi. Được rồi, chúng ta mau lên núi nào, phải tìm ra
nơi đó trước khi trời tối, tốt nhất đừng có qua đêm ở trong núi.”
Điều này là đương nhiên, Cố Duệ cũng không muốn qua đêm ở cái núi này, nếu như có thể sớm tìm thấy, sớm rời khỏi là tốt nhất.
Bốn người khởi hành, thế nhưng vẫn chẳng có hy vọng gì, mãi đến chạng vạng
vẫn chưa tìm được sinh môn, ngược lại, lại tìm được một cái tử môn.
“Nhị thúc của anh có phải sớm đã tìm được sinh môn rồi không? Anh thật chẳng biết chút gì?” Cố Duệ tuy là nhà khảo cổ, hiểu rất rõ những thứ trong
lăng mộ, nhưng việc tìm mộ thì lại chẳng phải chuyên môn của cô.
“Nhị thúc của tôi luôn không muốn tôi theo nghề này, trước đây luôn đề phòng tôi, nhưng ông ấy đối với ai cũng đều như vậy, trước giờ ông luôn không tin tưởng người khác.”
Điều này cũng đúng, Cố Duệ cũng cảm thấy Khổng nhị thúc đúng là một lão hồ ly, vô cùng gian trá.
“Được rồi, trời sắp tối rồi, xem ra chúng ta đành phải qua đêm trong núi, đúng rồi, vị trí hiện tại của chúng ta là…”
Cô Duệ đang đứng trên tảng đá bên cạnh dốc, từ đây nhìn xuống, cả cái thôn đều thu vào tầm mắt, ngay cả vườn trái cây bên cạnh cũng có thể nhìn
thấy.
Hơ, vị trí địa lý này…
“Vị Lỗ đại sư kia hình như
cũng từng đứng ở đây.” Câu này của Cố Duệ kiến Lý Đại Hùng khó hiểu:
“Sao cô biết được! Thiên lý nhãn sao?”
Cố Duệ mỉm cười: “Tôi bấm đốt tay tính quẻ.”
Lại nữa rồi! Lại là cái điệu cười bằng một cách kỳ diệu nào đó, khiến người ta bối rối mờ mịt.
“Bởi vì địa điểm này, trước có thể quan sát thế núi lân cận, sau có thể thi
triển pháp thuật, rất thích hợp cho đám người Lỗ tiền bối thăm dò ngọn
núi này, bên cạnh có cắm ba cây nhang dùng để tế thiên địa chính là
chứng cứ rõ ràng nhất.” Nhạc Nhu đứng bên cạnh cười, tay chỉ vào ba cây
nhang cắm vào dưới hòn đá nhỏ.
Lý Đại Hùng như bừng tỉnh, còn
Khổng Động Sinh thì không vui, hắn không thích ở cùng với người giỏi hơn hắn, điều này khiến hắn cảm thấy tù túng... chẳng dám âm mưu giở trò.
Nhưng ba người chợt nhìn thấy vẻ mặt của Cố Duệ... rất nghiêm túc, nhìn thấy gì rồi?
Cố Duệ vốn đang cùng ba người Lý Đại Hùng tranh luận, nhưng khi cô đứng
trên phiến đá này, quay đầu lại, thì nhìn thấy một đỉnh Ẩn Nguyệt Sơn
sừng sững cao vút, và cô cũng thấy một con đường.
Không, nên nói là một khe hở.
Theo hướng Cố Duệ chỉ, ba người Nhạc Nhu cũng nhìn về nơi đó.
“Ẩn Nguyệt Sơn dường như rất nhiều đá, từ đỉnh núi hướng lên đều là những
hòn đá quái dị lởm chởm, nhưng lúc trước vết nứt chẳng hề rõ ràng như
vậy?”
Nhạc Nhu hỏi Khổng Động Sinh, hắn nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:
“Tôi trước đây cũng từng leo tới lưng núi, cũng từng nhìn thấy đỉnh núi, lúc đó dường như không có vết nứt như vậy, ắt hẳn là do động đất gây
nên, các người nghĩ rằng sinh môn nằm trên đó?”
Cố Duệ cắn miếng
bánh, chân mày nhíu chặt, dường như có chút ghét bỏ cái mùi vị khô queo
này: “Tìm không được sinh môn mà nhị thúc anh tiến vào, thì cũng chỉ còn cách thử vận khí, nhưng giờ trời đã tối rồi, trước tiên hãy tìm một nơi ngủ qua đêm đã.”
Xem ra thời tiết cũng không tệ, tuy nói buổi
tối trong núi sẽ lạnh, nhưng bọn họ mặc nhiều y phục, huống hồ Lý Đại
Hùng còn mang theo cả một cái chăn lông.
“Chăn lông này từ đâu
ra?” Cố Duệ và Nhạc Nhu đều kinh ngạc, lúc trước họ còn thắc mắc, cái
túi của Lý Đại Hùng chất đầy như vậy, rốt cuộc là nhét vào bao nhiêu thứ bánh, thật không ngờ, bên trong lại còn có cả chăn lông.
Cái
chăn lông này, xét về mặt thủ công đương nhiên không so được với đồ thời hiện đại, nhưng đây là làm từ da thú, lông nhung dày, sờ vào rất ấm áp, hơn nữa còn rất lớn, có thể quấn được cả hai người.
***
(1) Lý Cẩu Đản: Cẩu là chó, Đản là trứng, trong tiếng Trung, chữ đản hay dùng để chửi người khác.
(2) Tiểu danh: biệt danh, tên dành cho người trong gia đình, người thân gọi.
(3) Đại danh: tên chính thức.
(4) Hề Nang: một loại yêu quái cổ đại trong truyền thuyết của Trung Quốc, mang dáng vẻ của trẻ con.