Đào măng là một công việc tinh tế, không quen tay thì sẽ không làm được, thôn dân thấy mình có đất dụng võ, liền ra sức làm, quan quân nhìn thấy trong lòng khó chịu, lẽ nào mấy người thôn dân này còn lợi hại hơn
mình?
Từng nhát cuốc lên lên xuống xuống, rất nhanh mọi người đã
nhìn thấy rễ cây, nhưng thuận theo rễ cây nhìn xuống, mặt mọi người liền biến sắc, ngay đám người Hàng Sư Nhạc Nhu thần sắc cũng hoảng hốt.
Duy chỉ có Cố Duệ là nhăn mày, mắt chìn chằm chằm vào thi thể chôn dưới gốc cây.
Xác bị chôn, người của Đề Hình Ti không biết đã xem qua bao nhiêu, nếu so
sánh, thì nó không khủng bố bằng xác bị ăn hay xác bị chặt đứt, nhưng
thi thể bị chôn trước mặt lại khiến người ta cảm thấy ngực bị tơ quấn
chặt, hít thở không thông.
Rễ cây đâm vào hai mắt, đâm vào tim,
phần thân dưới tứ chi bị quấn chặt, giống như bị trói buộc lại giống như bị hấp thu, khiến người nhìn vào có cảm giác buồn nôn kinh tởm.
Nhưng thi thể này lại được bảo quản rất tốt, không bị phân hủy, cũng không có mùi hôi, rõ ràng rất bất thường.
Ít nhất thì nó không mắc ói, đây có thể xem như chuyện tốt không? Cố Duệ
và Nhạc Nhu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng lo lắng.
Chuyện không bình thường nhất định có yêu ma, thi thể này được chôn ở đây lúc
nào? Nếu như mới gần đây thì còn tốt, còn nếu như đã rất lâu rồi... thì
thật đáng sợ.
Nhưng nơi này người đông, họ không thể vì suy đoán
nhất thời mà khiến mọi thứ hỗn loạn, thần sắc bất động, hai người nhìn
chằm chằm vào y phục của thi thể kia, khi Cố Duệ ngẩng đầu lên thì nhìn
thấy ánh mắt của Hàn Cao và Hứa Điển.
Hiển nhiên hai người này cũng nhìn ra, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Nhạc Nhu nhìn Hàn Phong, dịu dàng nói: “Đề Hình đại nhân, xin dời bước.”
Hửm? Có thể làm được ở Đề Hình Ti U Châu há có phải hạng tầm thường, Hàn
Phong biết Nhạc Nhu là khuê nữ thế gia, nhưng nàng chỉ gọi anh ta mà
không gọi Hứa lão tiên sinh, rõ ràng biết thất lễ nhưng vẫn làm, đây
là...
Hàn Phong nhìn Hứa lão tiên sinh cáo lỗi, dời bước đi qua
cuối đầu xem xét thi thể, ánh mắt dừng trên y phục của thi thể, sau đó
ngẩng đầu nhìn những học sinh Quân Thục ở gần đó, trong lòng chợt cảm
thán.
Thật không ngờ hôm nay bọn họ đã tìm được người rồi, đáng tiếc, là người chết.
“Đào hết những cái còn lại, còn nữa, những cái cây xung quanh cố gắng chặt
xuống rồi kiểm tra! Trừ những người phụ trách bảo vệ đặc biệt, những
người còn lại đều hành động, đừng để ta nhìn thấy có người nhàn rỗi!”
Hàn Phong ra lệnh như vậy hiển nhiên muốn làm to chuyện, có học sinh đã
phản ứng lại, thần sắc đầy lo sợ.
Có người muốn đi lên xem nhưng đều bị cản lại, bởi vì người chết gương mặt đã bị đất vùi lấp, có xem
cũng không nhìn ra diện mạo.
Chặt cây, chặt cây, đào đất, đào đất, người không biết nhìn vào còn tưởng đây là ngày hội lao động ấy chứ.
Hứa lão tiên sinh làm sao có thể không biết, thân thể lắc lư như muốn đứng
không vững, sau khi được đỡ cũng không muốn rời đi, chỉ nói bản thân
muốn tận mắt nhìn những học sinh đó được kéo ra, người bên cạnh không
khuyên can được, chỉ có thể thuận theo ý ông.
“Nhạc cô nương, Cố cô nương, xin hãy cho biết sẽ xử lý những thi thể này như thế nào.” Hàn Phong cảm thấy trạng thái của những thi thể này không giống như bị chôn bình thường, rất tà tính, do vậy không dám làm bừa.
Nhạc Nhu
nhìn Cố Duệ, Cố Duệ khoát tay: “Đừng nhìn tôi, tôi chỉ là thứ nửa mùa,
hai lão già trên núi còn chưa bắt đầu truyền dạy nữa, cô làm đi.”
Nói xong cô liền tìm một phiến đá, cầm một nhánh cây lên vẽ vòng tròn trên đất.
Nhạc Nhu và Hàn Phong: “...”
Quả nhiên không có khí chất tinh anh, còn nói gì đến trách nhiệm với xã hội chứ?
......
Nhạc Nhu cúi người, tóc đen buông xõa xuống vai, thân người đứng cực gần thi thể, giai nhân mỹ lệ như thế lại đứng cạnh xác chết, chỉ có ở đây mới
thấy được cảnh này.
Những học sinh kia luôn yêu mến cái đẹp,
không tránh khỏi có chút chịu không nổi, nhưng chỉ có thể trách mắng bản thân sao có thể khinh nhờn thi thể bạn học...
Nhạc Nhu làm gì
nghĩ nhiều như vậy, cô quan sát kỹ thi thể, những không tìm ra dấu vết
tà pháp lưu lại, cô muốn cho người bỏ lớp y phục ra, nhưng Hàn Phong
không đồng ý, chỉ nói thi để bị chôn dưới hố, muốn bỏ y phục ra không dễ gì, hơn nữa cũng không thích hợp.
Nhạc Nhu thấy ở đây nhiều
người quả thật cũng không thích hợp để nghiệm thi, đành đứng dậy niệm
chú thuật, dòng ánh sáng trên eo dao động, hoa văn trên mặt lưu chuyển
phát ra ánh sáng.
Ánh sáng theo ánh mặt trời rọi xuống, chiếu lên thi thể, từ đầu, đến thân, rồi đến chân đều được quét qua, nhưng không
kiểm tra được gì, Nhạc nhu thở một hơi, do dự một lúc rồi lấy ra một tấm bùa, dán lên trán của thi thể.
“Lát nữa lấy xác nhớ không được đụng tới lá bùa, cẩn thận vạn nhất.”
Nhìn dáng vẻ này có thể biết được Nhạc Nhu đang đề phòng thi thể này có quỷ, mọi người đương nhiên thận trọng, người lấy xác nhổ rễ cây, cẩn thận
lấy thi thể ra.
Lúc này, dưới những cái cây mục còn lại cũng lần lượt phát hiện ra thi thể.
Nhưng thật khéo, từng cái đều là học sinh của Quân Thục học viện, một người cũng không thiếu, nhưng lại nhiều thêm vài người.
Có nhiều hơn, đám người Đề Hình Ty của Hàn Phong thần sắc trở nên ngưng trọng.
“Lẽ nào là những người mất tích hai năm trước?”
Cố Duệ nghe thấy động tĩnh, cô nhìn hai mươi mấy thi thể đang được xếp
trên mặt đất, sau khi xử lý hết bùn đất, gương mặt hiện ra rất rõ ràng.
Những học sinh đều được nhận ra, nhưng hai người còn lại?
“A, tôi nhớ người này, hắn ta là Triệu pháp sư, hai năm trước đến làm phép, còn có người kia là Trương thiên sư...”
Thôn dân nhận ra từng người, khớp với nhân mạng trong văn bản được Đề Hình Ti ghi lại.
“Xem ra những người không rõ sinh tử hai năm trước đều bị chôn ở dưới gốc
cây, lẽ nào những quan viên xử lý vụ án này hai năm trước không cho
người kiểm tra dưới những gốc cây này?”
Hàn Phong có chút bối
rối, bên cạnh còn có Chủ Bồ thần sắc hậm hực, hắn nhỏ tiếng nhắc nhở:
“Đại nhân, ngài quên rồi sao, khi đó vườn trái cây Ẩn Nguyệt này bị phán định là tà ma làm loạn, trong khu vực U Châu chúng ta không có nha môn
nào dám tiếp nhận, đương nhiên sẽ không trình đến Đề Hình Ti chúng ta.”
Được rồi, chuyện quá khứ không cần nhắc lại, hiện tại thi thể tìm được rồi, phải xem thử xem là tà ma làm loạn, hay là người...
“Nhạc cô nương!” Hàn Phong mặt dày hỏi, Nhạc Nhu lại không muốn thể hiện:
“Hàn đại nhân, tại hạ chỉ là một kẻ vãn bối, không dám toàn quyền định
luận, chỉ xin đại nhân cẩn thận bất trắc, chờ người Bắc Đường đến rồi xử lý.”
Bắc Đường có mấy người có mặt ở đây, dựa vào cái gì mà để
nàng ra mặt, Hàn Phong cũng cảm thấy như vậy có chút không thỏa đáng,
bèn ngượng ngùng gọi đám người Trịnh Khải, đột nhiên thấy cô nàng Cố Duệ đứng dậy, mắt hắn sáng lên!
Hai vụ án gây chấn động khắp U Châu
kia, tuy Cố Duệ đã sớm chuồn đi, nhưng hắn nhìn thấy ghi chép do Triệu
Nguyên viết, vì vậy mà vô cùng bái phục Cố Duệ.
“Cố cô nương, cô có hứng thú rồi?” Hắn nhìn thấy Triệu Nguyên đánh giá người là: quan
sát hơn người, nhạy bén siêu việt, chỉ là thích làm theo ý mình, không
thể cưỡng cầu.
Ý là người này sẽ không gia nhập vào chức nghiệp điều tra, nhưng đích thực chính là nhân tài siêu cấp.
Làm theo ý mình, có hứng thú không?
Ngữ khí của Hàn Phong quá dịu dàng, Cố Duệ quay đầu nhìn hắn: “Tôi chỉ là mỏi chân và đói rồi!”
Ý ngoài lời nói chính là: Tôi chỉ muốn về ăn cơm mà thôi.
Hàn Phong cười khổ: “Triệu lão đệ vô cùng sùng bái Cố cô nương, lần này tôi đến, đệ ấy còn nói chỉ cần có cô thì sẽ không có vấn đề gì cả.”
Đánh giá này thật quá cao rồi, Hứa lão tiên sinh vô cùng kinh ngạc, cô gái
này lẽ nào chính là thiên tài phá án lưu truyền mấy ngày nay?
Cố Duệ nghe mà trợn mắt: “Anh nghe hắn nói lung tung làm gì, hai vụ án ở U Châu tôi chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt mà thôi.”
Cô quay người bước đi, nhưng bước vài bước lại quay người, quăng lại một
câu: “Chôn xác, loại hành vi phạm tội này về cơ bản không thích hợp với
quỷ quái, hoặc là người, hoặc là...”
Cái gì!
Quan chúng dỏng tai lên nghe.
“Người xấu!”
Cố Duệ nói xong liền nhìn thấy biểu cảm cứng ngắc của khán giả, nàng cười
ha ha, bước đến bên cạnh Nhạc Nhu, nhìn thi thể trên mặt đất.
“Nhạc mỹ nhân, cô có phải muốn lột đồ của bọn họ?”
Nhạc Nhu: “Khi nào thì cô mới có thể nói chuyện uyển chuyển một chút, Cố cô nương.”
Cố Duệ: “Nhạc mỹ nhân, có phải cô có chút muốn lột đồ của bọn họ?”
Nhạc Nhu vỗ trán: “Tôi muốn phán đoán xem trên người bọn họ có dấu vết của
chú pháp không, thi thể bọn họ không bình thường, những người mất tích
hai năm nước không nói, những học sinh này... có gì đó không đúng.”
Đều mới mất tích không được mấy ngày, người người hai ba ngày sẽ bắt đầu
thối rữa, những người này thì ngược lại, giống như được uống thủy ngân
vậy.
Đột nhiên, Nhạc Nhu nhìn Cố Duệ: “Trừ phi bọn họ đã dùng dược vật gì đó.”
“Nhìn tôi làm gì, mổ ra là biết liền.”
Vừa nghe đến mổ ra, Hứa lão tiên sinh liền không vui, nói gì thì thân thể
cũng là cha mẹ sinh ra, Cố Duệ lười phải lặp lại, khi đối phương định
thuyết phục cô thì cô trực tiếp phán một câu: “Ừ, vậy không mổ, tùy các
người.”
Xin đừng có tùy tiện như vậy có được không, Hứa lão tiên sinh một bụng đầy điển cố văn học không biết nói thế nào, Hứa Tác bên
cạnh không tiếp lời nổi, Hàn Phong thì vẻ mặt cứng đơ.