Làm một người đàn ông, có thể chết vì nữ nhân hoặc chết vì tiền tài và
quyền thế. Có trăm loại ngàn loại cách chết nhưng nếu hắn ta lại chết vì bị nướng thứ kia thì cũng quá oan uổng rồi.
Tuy hắn ta là một tên trộm mộ nhưng mà cũng có tôn nghiêm nha!
“Ngừng, ngừng, ngừng, tỷ tỷ tha mạng, ta nói, ta nói.”
Sao không nói sớm! Tay tỷ tỷ giơ lên mỏi hết cả rồi. Cô bĩu môi, ném khúc
gỗ trở lại đống lửa nhưng trong đống lửa không chỉ có một khúc gỗ nên
muốn dùng lúc nào mà không được.
Toàn thân Khổng Động Sinh đều
mềm oặt ra, hai tay che chở hạ bộ, sắc mặt vàng vọt, ánh mắt vẫn còn vẻ
khiếp sợ. Thật là đáng sợ, đây là yêu ma đáng sợ nhất mà hắn ta gặp được trong cuộc đời.
“Ta đã giấu năm trăm lượng ở trong thôn vì sợ
mang theo trên người sẽ bị phát hiện. Hai người cũng biết trộm mộ như
bọn ta đều là người nghèo…”
Cố Duệ đưa mắt nhìn khuôn mặt đáng thương của anh ta: “Kỹ thuật không được tốt nên mới nghèo.”
Hả! Lời nói của cô thật không lọt tai nhưng nếu là cô nói thì thôi đi.
Khổng Động Sinh không có lá gan cãi nhau với Cố Duệ, rút lui nói tiếp: “Chờ
chúng ta về đến thôn ta sẽ đem năm trăm lượng kia trả lại cho hai người. Ta nói được thì sẽ làm được. Chúng ta đúng là không đánh nhau sẽ không
thành bằng hữu, nếu lúc trước ta biết hai người tốt như vậy sẽ không bao giờ trộm tiền của hai người đâu.”
Cố Duệ: “Ngươi khen ta là người tốt cũng vô dụng thôi nhưng nếu khen ta là mỹ nhân thì còn được.”
Làm việc trái lương tâm như vậy không tốt lắm đâu, dù cho bộ dạng của cô cũng không đến nỗi nào.
Hai người Cố Duệ cũng không muốn tính mạng của người này. Hai người chỉ muốn sớm tìm được ngân lượng rồi quay về núi mà thôi!
Cả ba đều im lặng nhưng loại im lặng này lại làm lòng người có chút chột dạ, cho đến khi…
“Ọt ọt, ọt ọt…” Bụng của Lý Đại Hùng kêu lên nhưng hai người còn lại chưa
kịp cười nhạo cậu ta thì bụng của hai người cũng kêu vang. Tốt lắm! Bây
giờ thì không còn ai có thể cười nhạo ai nữa rồi.
Dù sao thì cả
ngày Cố Duệ và Lý Đại Hùng cũng chưa ăn gì, còn Khổng Động Sinh thì sau
khi đi theo dõi nhóm người Lỗ đại sư rồi lại phải vội vàng về phục mệnh
cũng chưa kịp ăn cơm. Bây giờ đã quá nửa đêm làm sao không đói bụng
được.
Nhưng bên ngoài mưa càng ngày càng lớn làm sao có thể đi
tìm đồ ăn bây giờ. Chẳng lẽ phải nhịn đói suốt cả đêm, nếu như vậy thì
cũng khó chịu quá rồi.
Ngủ cũng ngủ không được.
Áo ngoài
của Cố Duệ cũng đã khô, cô liền mặc vào rồi nhìn về hướng Khổng Động
Sinh: “Thôn trộm mộ của các người đang tính toán gì, đang làm vụ mua bán lớn gì?”
Ánh mắt Khổng Động Sinh trợn to, kinh ngạc nhìn về
phía Cố Duệ. Nữ nhân này ở sau lưng đã nghe trộm bao lâu đây. Cũng quá
nhỏ mọn rồi!
Dưới sự uy hiếp dữ dội của Cố Duệ và Lý Đại Hùng,
Khổng Động Sinh biết con người Cố Duệ rất giảo hoạt nhưng lại không biết lúc trước cô ta đã nghe lén được bao nhiêu. Đối mặt với đôi mắt sáng
ngời của Cố Duệ, Khổng Động Sinh có chút trốn tránh, hắn ta quyết định
ngay lập tức bóp chết những lời nói dối vừa định thốt ra rồi thành thật
nói:
“Tổ tiên của thôn chúng tôi quả thật là sinh sống bằng nghề
trộm mộ nhưng sau đó lại dần dần bỏ nghề, chuyển sang giúp Chu lão bản
giàu có kinh doanh vườn trái cây. Cuộc sống cũng coi như không phải lo
chuyện cơm áo nhưng hai năm trước trong thôn đột nhiên xuất hiện một
người rất kỳ lạ. Người này thường mặc một chiếc áo choàng to, màu đen.
Lúc mới gặp, hắn ta không có nói chuyện lại xuất hiện một cách quỷ dị ở
hậu viện nhà của nhị thúc, còn đứng ngoài cửa sổ nhìn chúng tôi, làm tôi và trưởng thôn đều giật mình, còn tưởng rằng mình gặp quỷ. Sau đó hắn
ta đi vào cửa, chúng tôi mới trông thấy cái bóng phía sau anh ta, lúc
này mới dám xác định hắn ta là người. Người này vừa mở miệng đã nói có
một vụ mua bán lớn muốn chúng tôi làm.”
Ngưng một chút rồi Khổng Động Sinh mới bổ sung thêm: “Một vụ mua bán sẽ giúp toàn bộ người trong thôn chúng tôi không còn lo lắng chuyện áo cơm nữa.”
Hai người
Cố Duệ đưa mắt nhìn nhau, khẩu khí lớn như vậy, rốt cuộc là hạng nhân
vật gì mà lại có thể đầu tư vào một vụ mua bán lớn như thế.
“Mộ Tam Quốc?” Cố Duệ thản nhiên hỏi.
Vừa nghe những lời này, Khổng Động Sinh liền nói thầm mình may mắn vì đã
không bịa chuyện bằng không lúc này thứ kia chắc đã tiêu rồi.
“Đúng vậy! Hắn ta nói rằng ở trên núi phía sau thôn chúng tôi có một đại mộ
thời kỳ Tam Quốc. Bất kỳ vật nào được lấy ra từ ngôi mộ đó đều được trả
thù lao rất cao. Tuy rằng việc này không phải việc lương thiện gì nhưng
vì cuộc sống của toàn bộ người trong thôn, chúng tôi quyết định làm
liều. Thế nhưng người khách hàng này cũng không biết chính xác vị trí,
chỉ bảo là ở trên núi, thế nên chúng tôi phải tự đi tìm. Lúc đầu còn
tưởng rằng việc này rất đơn giản nhưng chúng tôi mò mẫm một thời gian mà vẫn không có kết quả gì. Mãi đến khi phát sinh địa chấn làm con đèo vỡ
ra chúng tôi mới biết được vị trí của lăng mộ. Thế nhưng lúc này đám
người Hàng Sư các người lại đến. Rơi vào đường cùng, chúng tôi mới bày
ra chuyện thôn dân đột nhiên mất tích để cho các người lui bước và cũng
để có đủ nhân số đi đào mộ.”
Lúc trước Cố Duệ cũng suy nghĩ như
vậy nhưng mà tiểu tử này lại nói không biết tình huống cụ thể của lăng
mộ. Lừa cô sao! Hình như không giống như vậy.
Lý Đại Hùng chợt
nhặt một cây gỗ lên nói: “Tiểu tử này lại còn dám lừa gạt. Lần trước ở U Châu, lúc bắt được ngươi còn tự xưng mình là chim non mới vào nghề,
chạy tới chỗ mấy ngôi mộ ta hái nấm để luyện tay nghề, còn khoác lác
mình có sư phó là người của phái Mô Kim gì đó. Tại sao mới đó lại biến
thành truyền nhân trộm mộ ở nông thôn rồi.”
Lúc này Khổng Động
Sinh sợ nhất là có người cầm cây gỗ đang cháy kia lên, hắn ta hoảng sợ
lui về phía sau liên tục cầu xin tha thứ: “Ca ca, ta lúc trước cũng
không nói dối. Nhị thúc chính là sư phó của ta, tay nghề trộm mộ của ta
là do ông ấy đích thân dạy dỗ. Còn chuyện hái nấm là vì ngay lúc đầu ông ấy không muốn ta tham gia vụ trộm mộ lần này vì nói là ta không chịu
nổi. Ta không muốn, ông ấy sợ ta xảy ra chuyện khi xuống lăng mộ nên bảo ta đến bãi tha ma luyện tập. Chúng ta rất có duyên nên lúc đó ta mới
gặp được hai người.”
Cút bà ngươi đi, duyên phận gì mà gặp ở nghĩa địa hả?
Chuyện này thật thật giả giả nên nửa tin nửa ngờ là được rồi. Cố Duệ đang suy
nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt trở nên sắc bén nhìn chằm chằm về phía Khổng
Động Sinh: “Hai năm qua việc tai họa liên tiếp xảy ra là do các người
làm, cố tình làm ra vẻ huyền bí. Vậy còn chuyện học sinh mất tích cách
đây không lâu là có chuyện gì xảy ra. Còn nữa, tất cả những chuyện xảy
ra hai năm trước không lẽ nào cũng là do các người làm ra để mê hoặc
người khác, chẳng lẽ đều không có người nào chết cả?”
Chết hay
không chết người, ý nghĩa định tính của hai việc này không giống nhau.
Khổng Động Sinh cũng biết được lợi và hại của việc này nên sau khi nghe
xong thần sắc cũng trở nên thận trọng vài phần:
“Nói thật, tuy ta lớn lên ở cái thôn này nhưng chuyện xảy ra trong hai năm nay ta cũng
không hiểu rõ lắm. Nếu không có việc vườn trái cây xảy ra chuyện, người
trong thôn chúng tôi sao lại bỏ qua cái nghề nuôi sống mình nhiều năm
nay. Chúng tôi cũng đã từng đổ rất nhiều tiền vào vườn trái cây kia
nhưng đều bị nó hại lại còn vướng phải nợ nần chồng chất. Các ngươi đều
là Hàng Sư chắc cũng biết mộ địa là nơi kiêng kị nhất, nếu có cuộc sống
an ổn, chúng tôi cần gì phải đi mạo hiểm như vậy chứ. Ở nhà ôm vợ con
không phải rất tốt sao. Còn những chuyện đó không phải là do chúng tôi
làm! Nhất là chuyện xảy ra vào hai năm trước!”
Vậy cũng đúng! Một
phân tiền cũng có thể làm khó Lương Sơn hảo hán chứ đừng nói đến việc
bắt Lương Sơn hảo hán phải chuyển nhà. Chưa từng nghe nói qua việc nổi
loạn thường là do các nạn dân lưu lạc không có cơm ăn, áo mặc gây ra
sao. Vì cơm ăn còn có thể nổi loạn đừng nó chi đến việc chỉ đi trộm mộ.”
Lý Đại Hùng cuối cùng cũng có chút hiểu được vì sao chỉ vì năm trăm lượng
mà hắn ta lại có ý định giết chết mình, hơn nữa còn không chút nương
tay.
“Khỉ, nếu không phải là do bọn họ làm thì có phải là con xà
yêu kia làm hay không? Ta thấy sức ăn của nó lớn như vậy, nói không
chừng đám học sinh kia là do nó ăn đấy. Còn chuyện hai năm trước…”
Lý Đại Hùng không tham gia vào cuộc phân tích của Cố Duệ và Nhạc Nhu nên
không biết việc Cố Duệ và Nhạc Nhu đã bác bỏ chuyện này có khả năng là
do xà yêu làm. Thế nhưng sắc mặt Khổng Động Sinh lại tái đi: “Cái gì mà
xà yêu? Trong thôn của chúng tôi có xà yêu?”
Sau khi nghe xong
lời của Lý Đại Hùng, sắc mặt của Khổng Động Sinh trở nên cực kỳ khó coi. Đại khái là đang lo lắng cho tình hình của người ở trong thôn. Vả lại
ba người bọn họ bị đói đến mức khó chịu, thật sự là rất khó chịu.
Nhưng mà… “Vì sao trên người ta lại bốc mùi, mùi này là…?”
Hai người Cố Duệ liếc mắt nhìn nhau, với câu hỏi này cả hai đều im lặng.
Dù sao người này cũng là tù nhân, bọn họ còn cần phải cùng tù nhân giải thích sao! Không cần!
“Ái chà! Mưa hình như nhỏ hơn một chút rồi.” Lý Đại Hùng cảm thấy tiếng mưa hình như là nhỏ hơn lúc nãy một chút liền đi ra ngoài nhìn xem rồi
không khỏi oán hận nói: “Trận mưa này là đang chơi đùa à, Lôi Công và Vũ Mẫu đánh nhau trên giường sao?”
Những lời này mang chút oán
hận, Cố Duệ kín đáo nhìn cậu ta một cái, nói: “Trời mưa to như vậy chúng ta không thể quay trở lại thôn lúc này. Hơn nữa bây giờ đã là hơn nửa
đêm, cự xà có thể sẽ xuất hiện nữa. Ngủ sớm một chút đi! Sáng ngày mai
sớm rời khỏi nơi này một chút, ta cảm thấy không được thoải mái lắm.”
Kỳ thật là do đói đấy! Đói đến như vậy làm sao còn có thể thoải mái được.
Nhưng vấn đề lại xuất hiện rồi. Tánh mạng của Khổng Động Sinh đang ở trong
tay bọn họ, có muốn chạy cũng chạy không thoát nên chỉ có thể nhận thua. Thế nhưng nếu bọn họ ngủ rồi, vậy thì thật khó nói nha.
Khổng
Động Sinh liên tục bảo đảm đi bảo đảm lại rằng mình sẽ không chạy trốn
nhưng Cố Duệ lại nói thẳng một câu: “Đánh cho ngất xỉu không phải được
rồi sao?”
Ái ui! Người nữ nhân này thật là…
Khổng Động
Sinh đang muốn nói cái gì thì nghe được giọng nói có chút yếu ớt, run
run của Lý Đại Hùng phát ra từ phía bên kia: “Khỉ! Khỉ! Những cái kia là cái gì vậy?”
Gì?
Cố Duệ nghi hoặc nhìn qua hướng bên kia, chỉ thấy phía dưới cơn mưa có cái gì đen sì đang từ từ hướng về phía bên này.
Quỷ! Ngọn núi này quả thật đã từng chết rất nhiều người.
Tật xấu của Lý Đại Hùng lại nổi lên, suýt chút nữa còn lây nhiễm cho Cố Duệ nhưng cô nín thở nhìn kỹ một hồi rồi bỗng nhiên quay trở lại đè chặt cổ của Khổng Động Sinh. Cô vừa lấy ra một thanh chủy thủ đặt lên cổ của
Khổng Động Sinh vừa phân phó Lý Đại Hùng: “Đại Hùng, mau dập tắt lửa, là đám người của Khổng nhị thúc.”
Đùa cái gì thế! Đám người này tại sao lại tìm tới đây! Lý Đại Hùng kinh ngạc bất động.
“Ông ta không phải đuổi theo chúng ta mà là muốn đi về phía bên này… Tiểu tử ngoan, ta còn băn khoăn ngươi tại sao lại bình tĩnh như vậy, thì ra đã
sớm biết bọn họ sẽ đi đến bên này. Cái cửa khẩu lăng mộ bị vỡ ra kia nằm trên con đèo này, đúng không?”
Khổng Động Sinh có phần nắm chắc việc này, chỉ còn chờ đám người Khổng nhị thúc đến nhưng không ngờ nữ
nhân này lại phát hiện sớm như vậy. Bây giờ tính mạng vẫn còn nằm trong
tay của đối phương nên không có gì đáng để đắc ý cả.
“Giờ hãy thả ta ra, hai người nhanh chóng chạy trốn không phải rất tốt sao, cần gì
phải chết cùng ta chứ. Phải biết rằng đám người của nhị thúc chắc chắn
đã nhìn thấy ánh lửa, không bao lâu nữa sẽ đuổi theo thôi.”
Lý
Đại Hùng còn đang dập lửa bỗng nổi giận. Đang định nói mình nguyện ý
đồng quy vu tận thì nghe Cố Duệ cười hờ hững: “Ngươi cảm thấy cái mạng
quèn của ngươi đáng giá để ta cùng chết chung sao? Năm trăm lượng kia ta nhất định sẽ lấy lại được và ngươi cũng sẽ phải cùng bọn ta chạy trốn.
Đến lúc đó ta ngược lại muốn xem Khổng nhị thúc kia có che chở cho ngươi hay là giống như lần trước lại bỏ rơi ngươi.”
Mới vừa nói xong, Cố Duệ đã bóp miệng Khổng Động Sinh, từ trong túi lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng hắn ta. Sau khi Khổng Động Sinh bị ép nuốt trọng liền
hoảng sợ: “Đó là thứ gì?”
“Khuê Sơn bí dược, cách đây không lâu
đã từng giết chết một đại công tử của một viên Thông Phán trong thành U
Châu. Không có thuốc giải, chỉ có thể chờ ta bào chế, ngươi coi như là
người thứ hai được dùng nó. Bây giờ thì ngươi có thể đi tìm nhị thúc của mình để hắn cứu mạng hoặc là ngoan ngoãn đưa chúng ta quay về thôn.”
Cố Duệ nói xong thì đi ra khỏi sơn động, Lý Đại Hùng quay đầu lại nhìn Khổng Động Sinh một cái, ánh mắt này có chút cổ quái.
Cái nhìn này làm cho Khổng Động Sinh hết hồn, hắn ta cắn chặt răng vẫn không chịu động đậy.
Hắn ta hiểu rất rõ nhị thúc của mình, vốn dĩ không cần phải lựa chọn.
Nhưng hắn không biết là Lý Đại Hùng đã đuổi theo Cố Duệ nhỏ giọng hỏi: “Khỉ
chết tiệt! Loại thuốc đó không phải chỉ có một viên sao? Sao lại còn!”
Mặt của Cố Duệ không chút thay đổi: “Ta lừa hắn ta không được sao?”
Có bao nhiêu tùy hứng, có bao nhiêu ngạo mạn, có bao nhiêu tự nhiên đây.
Được! Đương nhiên là được! Miệng của Lý Đại Hùng vểnh lên, cười to. Khỉ nhà
chúng ta luôn xấu xa như vậy, xấu đến mức khiến cho người ta có cảm giác an toàn!