Nhạc Nhu khá kinh ngạc. Cô ta ít khi thấy Hàng Sư trẻ tuổi có thân pháp
tốt như vậy. Hàng Đạo rất khó tu luyện. Hàng Ngữ, Hàng Thuật, điều khiển Hàng Khí, những thứ này phải tốn rất nhiều tinh lực, thời gian mới có
thể thành thạo. Vì thế ít có người nào vừa thành thạo Hàng Đạo vừa có
thân pháp điêu luyện. Người giỏi cả hai mặt này nếu không phải là thiên
tài thì cũng là Hàng Sư có thâm niên cao.
Người đàn ông sau nhiều lần dùng trường tiên vẫn không quất trúng Cố Duệ thì cảm thấy mất mặt.
Hắn liếc xem sắc mặt của Nhạc Nhu. Mắt thấy mặt cô ta hơi trầm xuống,
khóe môi hắn đột nhiên động đậy. Hiển nhiên hắn đang niệm chú ngữ.
Trường tiên chuyển động như một con rắn độc, tốc độ nhanh hơn rất nhiều…
“Trịnh Khải, không được!” Nhạc Nhu lên tiếng ngăn cản. Lúc này, Cố Duệ cầm
miếng ngọc đuôi cá cất bên hông ra. Cỗ sức mạnh nóng rực kia lại nhập
vào cơ thể cô…
Soạt!
Sức mạnh của cô bạo phát. Cô lướt qua trường tiên, lại gần người đàn ông kia rồi nhấc chân đá vào bụng hắn. Bốp!
Người đàn ông bị đá văng ra xa rồi rơi xuống đất. Ngực tụ máu bầm. Hắn nhìn Cố Duệ với ánh mắt không tin nổi.
Những người còn lại, lúc đầu vốn thờ ơ, lạnh nhạt nhưng lúc này lại nhìn Cố Duệ đầy kinh ngạc và nghi hoặc.
Không nói đến việc Cố Duệ mạnh như thế nào, chỉ riêng thân pháp kia của cô đã rất đẹp mắt. Hơn nữa, lúc cô bạo phát sức mạnh, bọn họ không hề cảm
nhận được chút Hàng Lực nào được huy động trong cô. Điều này rất kỳ
quái, trừ khi…
Vẻ mặt những người có mặt ở đây tràn đầy mờ mịt.
Nhạc Nhu nhìn Cố Duệ bằng cặp mắt khác. Lúc Trịnh Khải không cam lòng,
muốn tiếp tục tấn công Cố Duệ, Nhạc Nhu lên tiếng: “Đủ rồi, vị cô nương
này vẫn chưa mạo phạm ta.”
“Nhưng cô ta có lai lịch không rõ
ràng. Ai biết được cô ta và người đàn ông này có phải là người tà đạo
hay không!” Trịnh Khải cứ khăng khăng Cố Duệ và tên có râu cùng một phe, hơn nữa còn nghi hai người là người tà đạo. Cố Duệ và tên có râu rất ấm ức. Mẹ kiếp, ai cùng một phe với cái người không biết xấu hổ kia hả!
Những người còn lại có vẻ như không có thiện cảm với Cố Duệ lắm: “Nhạc cô
nương, mấy ngày nay rất nguy hiểm. Đêm qua, bốn người Tề lão tam và
Khổng nhị thúc đã mất tích. Lỗ đại sư đã nói, chỗ này chắc chắn có tà ám hoặc người tà đạo thừa cơ hại người. Tôi canh chừng đến đêm nay thì hai người này đột nhiên xuất hiện. Việc này quá trùng hợp!”
“Đúng
vậy, Nhạc cô nương, cô không thể thiện lương như vậy được… Tôi nghĩ
trước tiên chúng ta cứ bắt bọn họ lại tra khảo rồi nói sau.”
Mấy người phía sau lần lượt biểu đạt suy nghĩ của mình. Nhưng tóm lại, mục
đích chỉ có một: Bắt hai người Cố Duệ lại thẩm vấn. Chỉ có tên Trịnh
Khải là khác. Hắn muốn giết chết hai người.
Trong lúc hỗn loạn,
một giọng nói vang lên: “Bên trong có người đang tắm à?” Lời này rất đột ngột, khiến vẻ mặt mới dịu lại của Nhạc Nhu phút chốc trở nên lạnh
lùng. Là kẻ nào không có mắt mà lên tiếng? Mấy người đàn ông nhìn nhau.
Không phải tôi, giọng vừa rồi là nữ. Nữ? Là Cố Duệ.
Cố Duệ nhìn chằm chằm căn phòng sau lưng Nhạc Nhu: “Bên trong có người đang tắm?”
Tên có râu: Chuyển đề tài nhanh đấy!
Trịnh Khải cũng nghĩ Cố Duệ đang lái sang vấn đề khác: “To gan, ngươi thế nhưng…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Cố Duệ cắt lời: “Các người không nghe thấy sao?”
Nghe thấy gì? Đúng lúc này… Rầm! Nhà phía bên trái đột nhiên phát ra tiếng
đánh nhau. Một lúc sau, Cố Duệ nhìn thấy một bóng đen cao to nhảy ra từ
cửa sổ. Người đó hô to: “Khỉ, có cao thủ, chạy mau!”
Cố Duệ vừa
thấy người đó là Lý Đại Hùng liền cảm thấy không ổn. Cái tên chuyên phá
hỏng chuyện này! Nhìn thấy Lý Đại Hùng vừa khéo phất tay về phía Cố Duệ, người mù cũng biết hai người này cùng một phe. Tên này khá cao to, vừa
nhìn đã biết không phải người tốt. Đám người Nhạc Nhu sao có thể không
hiểu nhầm được.
Cố Duệ thầm hận tên đồng đội Đại Hùng đần như
heo. Cô không định mạo hiểm tính mạng để giải thích với đám người lợi
hại kia nên nhanh chóng chạy theo Lý Đại Hùng.
Hai người một
trước một sau, bỏ lại tên có râu. Đám người Nhạc Nhu lập tức đuổi theo.
Lúc nãy Nhạc Nhu còn nói thân pháp của Cố Duệ rất nhanh nhẹn nhưng không ngờ thân pháp của cô ta còn nhanh hơn. Tốc độ của cô ta có thể sánh với tốc độ của Trần Dịch Sinh trong lần càn quét thành U Châu mấy hôm
trước. Thân pháp của Nhạc Nhu khiến Cố Duệ và Lý Đại Hùng hận không thể
có Phong Hỏa Luân dưới chân để chạy cho nhanh.
Lý Đại Hùng buồn bực nói: “Khỉ, cô gái kia thật lợi hại. Sao cô ta đuổi theo chúng ta vậy?”
Cố Duệ: “Bởi vì cô ta nghĩ tôi rình xem cô ta tắm.”
Lý Đại Hùng: “Mẹ kiếp! Đồ xấu xa! Sao không rủ tôi xem cùng!”
Cố Duệ: “Nói nhảm, tôi là loại người đó sao? Đúng rồi, vừa rồi cậu kêu cao thủ gì đấy là sao? Cậu không thấy Khổng Động Sinh? Hay là tìm nhầm
người?”
Lý Đại Hùng: “Đúng, đúng! Tôi vừa vào liền nhìn thấy có
người đang tắm. Là nam, đã cởi sạch. Mà hắn thật lợi hại. Tôi vừa bước
vào hắn đã nhận ra. Hắn hất thùng về phía tôi. Soạt soạt. Nguyên thùng
nước tạt thẳng vào mặt tôi.” Cố Duệ cảm thấy, thằng nhãi này không chịu
cố gắng đọc sách, kể chuyện mà còn muốn kể cho thật văn vẻ, nghe liền
thấy chướng tai. Nghe cậu ta kể, cô còn nghĩ cậu ta bị tạt nước trong
bồn cầu vào mặt…
“Mẹ nó, tên kia bị cậu xem sạch?” Cố Duệ vừa chạy vừa hỏi.
“Đều là đàn ông con trai với nhau mà. Không phải cô gái phía sau cũng bị cô
xem sạch sao?” Lý Đại Hùng sợ Cố Duệ hiểu sai ý mình nên vội vàng giải
thích. Sau đó, cậu ta còn thuận miệng bổ sung thêm: “Nếu đổi lại là được rồi.”
Cố Duệ: “Nói nhảm gì đó. Tôi là người tùy tiện vậy sao... Trừ khi hắn đẹp trai và có dáng người chuẩn.”
Hai người phía trước tám nhảm lung tung, người phía sau nghe mà tức chết.
Nhất là cô gái tên Nhạc Nhu, nghe hai người kia nói chuyện mà cạn lời.
Nhất định phải nói về đề tài này trong lúc chạy trốn sao?
Nhưng
vào lúc này… Cố Duệ và Lý Đại Hùng bỗng nhiên cảm nhận được sát khí
khiến người ta sợ hãi: “Khỉ, là cao thủ, chạy mau!” Lý Đại Hùng sợ đến
mặt mày tái mét. Cố Duệ nghi ngờ quay lại nhìn. Cô nhìn thấy một bóng
trắng nhảy ra từ ngôi nhà kia. Cái bóng đó rất trắng. Đồ trắng, giày
trắng. Hắn ta giống như thong thả mặc đồ vào rồi mới đuổi theo. Ôi chao, xem kìa, dáng người hắn khá cao lại thon thả. Chân hắn điểm nhẹ một
cái, cơ thể đã bay lướt qua bảy, tám mét. Lướt vài cái, khoảng cách giữa hắn và hai người Cố Duệ đã rút ngắn đi rất nhiều. E rằng chân hắn chỉ
cần điểm vài cái nữa là đuổi kịp bọn họ.
Này đâu phải cao thủ
bình thường! Rõ ràng là cao thủ trong các cao thủ! Cố Duệ tức chết: “Đại Hùng chết bầm, rình ai không rình, lại rình phải cao thủ kiểu này! Cậu
hại chết tôi rồi!”
Hai người chạy như điên… Cuối cùng cũng đến
cổng thôn. Ngựa vẫn còn. May quá, trời cao phù hộ, thế mà không có người mượn gió bẻ măng!
“Ông trời vẫn còn thương chúng ta! Đại Hùng,
mau lên ngựa!” Bây giờ, Cố Duệ chẳng còn luyến tiếc gì với năm trăm
lượng kia nữa. Mạng quan trọng hơn ngân lượng. Cô phải nhanh chạy về
Khuê Sơn uống canh ba ba cho đỡ sợ.
Hai người phi như bay về
phía con ngựa… Nhạc Nhu đang đuổi theo phía sau đột nhiên nghe thấy
tiếng kêu thảm thiết. Cô ta lao ra cổng thôn. Một nam một nữ vốn đang
chạy trốn kia đột nhiên đứng yên không nhúc nhích.
Xảy ra chuyện
gì? Đang lúc cảm thấy nghi hoặc, cô ta đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh. Không ổn! Cô vọt tới cạnh hai người Cố Duệ. Bên cạnh một tán cây nhỏ là một vũng máu lớn. Quan trọng hơn, trong vũng máu là phần chân ngựa còn
sót lại và ruột của nó. Chúng vẫn còn hơi ấm… Điều này nghĩa là, mấy con ngựa mới bị tấn công cách đây không lâu.
Mặt Nhạc Nhu trắng bệch. Cô ta không ngốc đến mức cho rằng hai người Cố Duệ gây ra việc này: “Các người đã nhìn thấy gì?”
Cô ta vừa thấp giọng hỏi vừa nắm chặt dải lụa. Lý Đại Hùng mặt mày sớm đã
tái mét, không nói nên lời. Cố Duệ cũng tái hết cả mặt nhưng nhớ đến
cảnh tượng cô và Lý Đại Hùng vừa nhìn thấy…
Khi chạy đến cổng
thôn, khi bọn họ cách hai con ngựa tầm bốn, năm mét, lúc bọn họ chuẩn bị nhảy lên yên ngựa, một bóng đen to lớn nhảy ra từ bìa rừng. Hai người
đã được huấn luyện nên rất nhạy bén. Cả hai lập tức dừng lại nhưng vẫn
bị màn sương xanh biếc, hôi tanh chắn tầm nhìn. Nhưng Cố Duệ nhớ bản
thân thấy rất rõ một bóng đen rất lớn nhào ra cắn hai con ngựa đang
hoảng sợ kia. Không biết là cắn một cái hay hai cái nhưng hai con ngựa
bị xé toạc, ruột văng ra, máu me rơi đầy đất…
Cố Duệ bình tĩnh
vứt khúc ruột văng lên vai mình xuống tựa như không có cảm giác gì. Cô
im lặng như ve sầu mùa đông: “Nhạc mỹ nhân, tôi nghĩ chúng ta càng nên
để ý đến chuyện… hiện tại chúng ta có thể nhìn thấy thứ gì.”
Sao cơ? Vẻ mặt Nhạc Nhu trở nên nghiêm trọng. Cô ta nhìn theo ánh mắt Cố
Duệ. Cô nhìn thấy sâu mười mét bên trong rừng cây ăn quả, cái gì đó đen
đen, rất to ở trên một cây ăn quả tựa như chiếm lấy cây ấy, lại tựa như
ẩn nấp trên đấy. Cặp mắt to và xanh lè của nó nhìn bọn họ chằm chằm.
Ánh trăng lạnh lẽo, thê lương. Ba người Cố Duệ nghe thấy tiếng cắn nuốt rất rõ ràng… Soạt soạt… Hai con ngựa lớn như vậy lại dễ dàng bị nhai nuốt.
Nếu thứ đó ăn xong hai còn ngựa kia, có phải… nó muốn ăn thêm thứ gì
khác… Ba người Cố Duệ lập tức cảm thấy không ổn.
Dải lụa trên tay Nhạc Nhu lưu động tựa như muốn ra tay nhưng cô ta khống chế nó lại. Cô
có cảm giác bản thân không phải là đối thủ của thứ kia. Cho nên, cô
không dám tùy tiện ra tay. Phía sau truyền đến tiếng người kêu to. Là
đám người Trịnh Khải!
Cặp mắt màu xanh kia đột nhiên biến mất.
Đi rồi? Cố Duệ sửng người, nghi hoặc. Cũng vì thế nên khi đám người
Trịnh Khải tấn công mình, cô không kịp tránh né. May mà có Nhạc Nhu ngăn lại.
Cố Duệ hoàn hồn, tức giận mắng: “Mẹ kiếp, ngươi bị thiểu năng hả? Nhìn cho kỹ xem chuyện gì đang xảy ra kìa!”
Đám người đến sau thấy tình trạng thảm khốc dưới tàng cây liền hoảng sợ.
Bọn họ đều là Hàng Sư, hiển nhiên biết chết chóc nghĩa là gì. Nhưng
Trịnh Khải vẫn mạnh miệng. Hắn nhìn Cố Duệ chằm chằm rồi cười lạnh: “Ai
biết được đây có phải tà pháp mà các ngươi thi triển hay không? Giết hai con ngựa, giả thần giả quỷ để thoát tội…”
Cố Duệ trợn mắt xem thường. Cô lười nói, sợ nói chuyện với hắn sẽ hạ thấp chỉ số thông minh của bản thân.
Lý Đại Hùng lại méo miệng nói: “Khỉ, cô hay nói tôi là tên đần nhất trong
các Hàng Sư. Giờ cô thấy chưa, trong đám Hàng Sư vẫn có thứ gọi là thiểu năng. Sau này cô không được mắng tôi ngốc nữa.”
Cố Duệ gật đầu
đồng ý. Cô sai rồi. Cô đã quá xem thường sự uyên thâm của thế giới này,
ngay cả thiểu năng cũng có thể đạt đến cảnh giới “đáng khen ngợi” như
vậy.
Lý Đại Hùng rất không nể mặt mà nhạo báng. Trịnh Khải tức
điên lên. Hắn đang muốn ra tay, Nhạc Nhu đang định trách cứ thì có âm
thanh lạnh lẽo từ trên truyền xuống: “Trịnh Khải.”