“Cho nên, cô ấy đã được định trước là thuộc về trời đất bao la và muôn
nghìn sông núi, mà không phải là chốn hồng trần hỗn loạn này.” Đột nhiên Triệu Nguyên ngừng lại tựa như cảm nhận được lời nói của mình hơi văn
vẻ và sâu xa. Ông xoay người lại, bổ sung thêm: “Có lẽ, có rất nhiều
người Hàng Đạo đều như thế.”
Cũng không hẳn thế. Triệu Tử Kỳ cảm
thấy lời sau của cha mình chẳng khác gì vẽ rắn thêm chân. Nhưng cô cũng
mơ hồ phát hiện Cố Duệ rất khác với đại đa số người Hàng Đạo. Cô ấy thật là một người kỳ quái.
…
“Khỉ, khỉ, Thanh Vũ không tới
tiễn chúng ta, cậu ta thật sự bận chuyện khác sao? Cậu ta đã bảo là sẽ
mời chúng ta uống rượu ăn thịt ở Phi Lai Uyển mà.” Lý Đại Hùng rất khó
chịu. Cậu ta mấy ngày nay vì phải dưỡng thương nên toàn phải ăn cháo
thuốc, một chút thức ăn mặn cũng không được chạm đến. Cậu ta sắp nghẹn
hỏng rồi. Cậu ta còn nghĩ đến chuyện tối qua Cố Duệ cầm hai trăm lượng,
hôm sau có thể ăn thỏa thuê một bữa. Kết quả, sáng hôm sau phải dậy sớm
dọn đồ đi, không biết làm gì mà đi gấp thế không biết.
“Ăn, ăn,
ăn, cậu chỉ biết ăn! Chúng ta không thể dính vào chuyện cậu ta đang làm, nếu không lão già kia và tên đầu trọc sẽ không cứu nổi chúng ta đâu.”
Lời nói của Cố Duệ nhẹ tênh nhưng rất đáng sợ, dọa cho Lý Đại Hùng một
trận.
“Không… không đến thế chứ. Cậu ta đang làm chuyện gì?” Lý
Đại Hùng tuy nhát gan nhưng lại cực kỳ hiếu kỳ. Loại người như cậu ta,
trên phim truyền hình, không sống nổi qua tập thứ hai. Thế nhưng cậu ta
lại có cái vận may khiến người người phải căm phẫn. Đến Cố Duệ cũng chỉ
biết câm nín trước vận may của cậu ta. Đối với loại khác người này, Cố
Duệ trước giờ đều rất “trân trọng”. Cho nên, cô tốt bụng giải thích cho
cậu: “Thứ nhất, chúng ta đắc tội nhà họ Viên. Thứ hai, chúng ta xử lý
Trần Dịch Sinh, điều này đồng nghĩa với việc đắc tội phái Ngọc Đường.
Thứ ba, chẳng lẽ cậu không phát hiện khi chúng ta ở phủ Thứ Sử, Tả Long
Châu đã quá nhiệt tình sao?”
Ôi mẹ ơi, cô nói ra tôi mới biết chúng ta đắc tội nhiều người như vậy!
“Nhưng cái thứ ba cũng không phải chuyện xấu!” Lý Đại Hùng hơi nghi hoặc. Thứ
Sử đại nhân kia đúng là đối xử với bọn họ rất tốt. Mấy ngày nay có đại
phu giỏi chữa trị, có nha hoàn hầu hạ. Ăn ngon, ngủ ngon, mới mấy ngày
mà người đã béo lên vài cân. Rõ ràng bọn họ không ăn thịt mà vẫn béo
lên!
Cố Duệ lại cười lạnh: “Vậy cậu có nghĩ đến chuyện ông ta đối tốt với chúng ta thì đối thủ của ông ta – Tư Mã U Châu, Khoái Chính Vân có thể đối tốt với chúng ta?”
“Có thể… Nhưng không đến mức đó
đi, dù sao chúng ta cũng là người xử lý Trần Dịch Sinh, giải cứu bá tánh thành U Châu khỏi dầu sôi lửa bỏng…” Lý Đại Hùng còn muốn phản bác lại
thì bị một câu của Cố Duệ chặn họng: “Chính bởi vì Trần Dịch Sinh bị
đánh chết nên chúng ta mới càng nguy hiểm.”
Vì sao? Lý Đại Hùng
không hiểu. Cố Duệ bĩu môi: “Giá trị của một con người luôn thể hiện ở
tính thực dụng và tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định. Uy hiếp đã được giải trừ, bọn họ đâu cần đến cậu nữa, cần gì phải che chở cho
cậu. Nếu phải lựa chọn giữa chúng ta và phái Ngọc Đường, cậu đoán xem vị Thứ Sử đại nhân kia sẽ chọn ai?”
Giây phút này, Lý Đại Hùng mới hiểu ra. Bởi vì lão già kia và tên đầu trọc thường nói một câu “tá ma giết lừa” (*).
Mà những nguy hiểm mà Cố Duệ nhắc đến đều ăn khớp với nhau. Quan trường vô tình. Hơn nữa, phái Ngọc Đường bị mất mặt như vậy, sao có thể nhìn hai
tiểu bối của Khuê Sơn với sắc mặt tốt, có khi còn tìm bọn họ tính sổ ấy
chứ. Đương nhiên, người ta là kẻ sĩ diện hão, sẽ không trực tiếp tính sổ bọn họ. Nhưng biết đâu sẽ phái vài người đến bảo rằng khâm phục hai
người bọn họ có Hàng Thuật siêu phàm, muốn lãnh giáo, sau đó đập bọn họ
một trận tơi bời rồi bảo lỡ tay. Chuyện này không phải không có khả
năng!
Lý Đại Hùng tuy ngốc nghếch nhưng thỉnh thoảng vẫn thông
minh đột xuất. Được Cố Duệ chỉ điểm vài cái, cậu liền hiểu rõ. Cậu căm
giận nói: “Tôi đã bảo mà, sao mấy ngày này Tả Long Châu lại nhiệt tình
mời chúng ta ở lại dưỡng thương, thì ra phái Ngọc Đường phái người đến.”
Mấy ngày trước, cậu nghe nói có người phía Ngọc Đường đến. Tuy Trần Dịch
Sinh đã chết nhưng chuyện vì sao hắn biến thành thứ tà ám còn chưa điều
tra ra. Những người thường biến thành tà ám luôn vì một nguyên nhân nào
đó. Nếu căn nguyên chuyện đó vẫn còn đó, chưa xử lý kịp thời thì sau này vẫn sẽ có người bị biến thành thứ khủng bố như vậy. Nếu chuyện đó thành sự thật, thành U Châu sẽ rất loạn, người phải chịu trách nhiệm trong
chuyện này chính là quan viên và môn phái Hàng Đạo địa phương, mà đứng
mũi chịu sào chính là phủ Thứ Sử và phái Ngọc Đường. Cho nên, phái Ngọc
Đường mới phái người đến lần nữa… Đoán chừng nhà họ Trần sau khi lo liệu xong lễ tang sẽ tìm đến hai người bọn họ. Nhưng con khỉ thông minh đã
đi trước một bước, dẫn cậu bỏ chạy, nếu không bọn họ sẽ ăn đủ!
Lý Đại Hùng thầm cảm thấy may mắn. Đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, cậu
quay đầu lại. Con đường bên rừng có một con khoái mã đang đuổi theo. Cậu lập tức kêu to không ổn: “Khỉ, không ổn, người của phái Ngọc Đường, phủ Thứ Sử, nhà họ Viên và Tư Mã gì đó đuổi theo kìa!”
Giọng người
này vừa lớn vừa có lực. Cố Duệ cảm thấy tên đại phu bảo thằng nhãi này
cần uống thuốc và tĩnh dưỡng thêm chỉ là nói phét, thật ra ông ta chỉ
muốn moi thêm ít tiền thuốc men thôi.
Nhưng mà… Mẹ nó, cậu bị ngu à! Chỉ có một người một ngựa, lấy đâu ra nhiều chủ tử như vậy! Gián điệp khắp nơi à!
Cố Duệ giận dữ trừng mắt nhìn Lý Đại Hùng rồi ghìm dây cương lại: “Nhìn cho kỹ xem đó là ai đi!”
Hả, Lý Đại Hùng nhìn kỹ lại. Cậu ta lập tức phất tay: “Này, Thanh Vũ!” Gọi rất nhiệt tình. Người ta thân với cậu lắm à!
Bởi vì Lý Đại Hùng quá mức nhiệt tình nên khi cưỡi ngựa lại gần hai người,
Thanh Vũ nở một nụ cười nhẹ. Cậu thầm nghĩ, sau một phen đồng sinh cộng
tử, Đại Hùng huynh đệ ham ăn, lười biếng này cũng có vài phần nghĩa khí.
“Thanh Vũ, cậu đến mời chúng tôi đến Phi Lai Uyển ăn sao? Nhưng giờ chúng ta đang ở ngoài thành nha…” Lý Đại Hùng luyến tiếc nói.
Cố Duệ trợn trắng mắt: “Nói nhảm gì đó, xa như vậy, sao cậu ta có thể mời
chúng ta về thành ăn cơm. Thật ra, cậu đến đây đưa ngân lượng để chúng
tôi tự mua ăn, đúng không? Đúng không?”
Thanh Vũ nghẹn lời. Cậu
thầm nghĩ bản thân quả nhiên vẫn còn quá non, chưa nhìn rõ thế gian hiểm ác này như đại nhân nhà mình. Sau vài phút tự kiểm điểm bản thân, cậu
nói: “Thương thế của hai vị vẫn chưa khỏi hẳn, không nên nghĩ nhiều,
không nên chạm vào rượu thịt, vẫn nên chú ý dưỡng sinh mới tốt.”
Lý Đại Hùng: “Đến tiễn mà không đưa tiền, cũng không đưa đồ ăn, vậy cậu đến làm gì?”
Cố Duệ tiếp lời: “Cậu có thể quay về rồi.”
Cũng may Thanh Vũ đã quen với tính thổ tặc của hai người nên không giận, chỉ nói: “Chẳng lẽ hai người không tò mò tối qua tôi đã trải qua chuyện gì
sao?”
Cố Duệ nhìn Thanh Vũ đầy đánh giá: “Nói như thể cậu muốn
mở mang kiến thức cho bọn này vậy. Nhưng tôi cảm thấy cậu đang muốn hỏi
tôi chuyện gì đó.”
Thanh Vũ ngẩn ra, một lúc sau cậu bật cười:
“Bây giờ tôi đã hiểu tại sao đại nhân lại bảo Cố cô nương không phải
người bình thường. Cô thật sự rất tài giỏi!”
Giỏi cái búa! Đại nhân nhà cậu nhìn ra điểm quỷ dị trên người tôi, còn nghi tôi rất có thể không phải là “người” đây này.
Cố Duệ tự biết Lư Dịch Chi là một tên phiền phức. Tuy cô thông minh hơn
người thường một chút nhưng đối với với thành phần tinh anh thời Đại
Đường còn trẻ đã thành danh, lại sành sỏi chốn quan trường và chưởng
quản Đại Lý Tự này, Cố Duệ không dám xem nhẹ.
“Nói chuyện đàng
hoàng đi. Trần Dịch Hiên kia tối qua về nhà tắm rửa đi ngủ, cậu cũng về
nhà tắm rửa đi ngủ?” Cố Duệ vốn chỉ đùa, không ngờ Thanh Vũ lại gật đầu
thật. A, Thật sự không bắt được à…
“Không có khả năng nha, bí bảo của dư nghiệt tiền triều cất giấu trong sân nhà hắn, giờ lại không
thấy, chẳng lẽ triều đình lại bỏ qua?” Cố Duệ cảm thấy chuyện này thật
không khoa học. Hay là ô dù của tên kia quá dữ, ngay cả Lư Dịch Chi cũng không chạm vào được. Nghĩ vậy, cô hỏi: “Kẻ đứng sau hắn là ai mà quyền
lực dữ vậy?”
Thanh Vũ đã tiếp xúc với Cố Duệ khá lâu. Nháy mắt, cậu đã hiểu ý cô. Cậu thận trọng trả lời: “Trầm Vương.”
Cố Duệ bừng tỉnh: “Ồ, ra là Trầm Vương. Mà… Trầm Vương là ai?”
Vậy cô ồ làm quái gì! Thanh Vũ bất đắc dĩ, đành giải thích cho cô thôn nữ từ trên núi xuống
này biết địa vị của Trầm Vương. Thánh nhân năm nay đã năm mươi tuổi,
dưới gối có khá nhiều con nối dõi nhưng vị thật sự có tài và được phong
vương chỉ có ba người: Trầm Vương, Tấn Vương và Việt Vương. Người có thể lực mạnh nhất và được Thánh nhân xem trọng nhất chính là Trầm Vương.
Cố Duệ biết thời kì hùng mạnh nhất của Trung Quốc cổ đại ở thời không kia
của mình là thời kỳ tiếu ngạo Tây phương. Ví dụ như triều Nguyên được
xưng là “thượng đế chi tiên”, vó ngựa tung hoành, cờ xí rợp đường, không nơi nào là không thấy.
Triều Đường đương nhiên là vương triều
cường thịnh nhất. Người đời sau, không người nào không tôn sùng. Nhưng
dựa vào khảo cổ học, Cố Duệ biết rằng ngoại trừ thời kỳ hưng thịnh, các
thời kỳ còn lại của triều Đường kia đều khá rối ren. Thế nhưng, Đại
Đường ở thế giới này lại không có nhiều thứ rối ren như vậy. Số lượng
binh mã, quan sai ở U Châu rất nhiều, lại được trang bị áo giáp và vũ
khí tinh nhuệ. Hơn nữa, dù Tả Long Châu và Khoái Chính Vân bất hòa nhưng không có chuyện ngang nhiên kéo bè kết phát làm loạn. Thành trì này nằm ở nơi xa xôi, núi cao Hoàng đế xa, nhưng ở đây vẫn không xảy ra tình
trạng hỗn loạn. Dựa vào điều này, cô có thể biết vị Hoàng đế đang trị vì tài giỏi như thế nào.
Vậy thì, vị Vương gia hùng mạnh nhất của Đại Đường thịnh thế hùng mạnh nhất này nắm quyền lực to lớn đến cỡ nào?
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, thứ Trần Dịch Sinh bám vào được là đùi
voi. Nếu muốn chống lại đối phương, ít nhất cô cũng phải ôm được đùi
Thánh nhân!
“May mà tối qua tôi không đi góp vui, nếu không chắc đã không còn mạng quay về.” Lời nói của Cố Duệ khiến Thanh Vũ xấu hổ.
“Tuy rằng sau lưng hắn là Trầm Vương nhưng chưa chắc hắn đã để ý đến cô. Suy cho cùng, hai người cũng không đối chọi quá gay gắt, kết cục của nhị
thúc của hắn và Trần Dịch Sinh là quả đắng mà bọn họ tự chọn. Huống hồ,
Trầm Vương sẽ không quan tâm hay đối phó với một người như cô. Cho nên,
cô không cần lo lắng.”
Lời này của cậu muốn khiến tôi phải xấu hổ sao? Muốn trả thù nhau à?
Lý Đại Hùng: “Khỉ, cậu ta nói cô là một nhân vật không quá quan trọng, không cần tự suy tưởng lung tung.”
Cố Duệ: “Ô, không ngờ cậu cũng có lúc thông minh đột xuất đấy…”
Tuy biết Thanh Vũ nói không sai nhưng nghe vẫn rất khó chịu. Cố Duệ ghìm
dây cương lại: “Bảo tàng của dư nghiệt tiền triều biến mất, hắn không
tâu rõ lại còn bày ra dáng vẻ chết bầm kia. Cho dù có Trầm Vương chống
lưng, tội danh này cũng khó mà thoát được, rất dễ bị phán tội phản
nghịch. Chung quy lại, Thánh nhân bây giờ vẫn khỏe mạnh, hơn nữa còn rất minh mẫn. Trầm Vương không thể một tay che trời. Hơn nữa nơi này còn là địa bàn của Lư thị… Chẳng lẽ lúc trước hắn đã nộp số tài vật kia lên
triều đình nên mới nhẹ nhàng thoát tội như vậy?”
Nghe thế, ánh mắt Thanh Vũ chợt lóe lên. Cậu nói: “Hôm nay nhà họ Viên bị xét nhà.”
Cố Duệ kinh ngạc. Im lặng hồi lâu, cô chậm rãi nói: “Quả nhiên là nhân tài. Trầm Vương kia cũng rất lợi hại.”
Nếu cô đoán không sai, Trần Dịch Hiên kia sau khi đạt được danh hiệu Bảng
Nhãn đã nhận lời chiêu mộ của Trầm Vương. Sau đó hắn tìm thời cơ đem
vàng bạc và vũ khí nộp lên triều đình để tỏ lòng trung thành.
Hắn không dâng những thứ đó cho Trầm Vương?
***
(*) Tá ma giết lừa: nôm na là dùng xong thì không cần đến nữa nên diệt luôn cái đó.