Một đêm trăng thanh gió mát, thích hợp để giết người? Không, không có
giết người. Ánh trăng đêm nay rất tỏ, rất đẹp và đầy mộng ảo. Cảnh đẹp
này đối lập hoàn hoàn với sự hoảng sợ trong lòng bá tánh thành U Châu.
Thật đáng tiếc, cảnh sắc đẹp nhường này lại không người thưởng thức.
Gió thổi xào xạc, cành lựu đong đưa qua lại. Hai mươi mấy tên áo đen trèo
tường vào. Bọn họ làm như không thấy những trái lựu căng mọng trên cành
mà thong dong lần lượt tiến vào màn đêm.
Không bao lâu sau, bọn họ đến nơi rộng rãi và to nhất nhà họ Trần – nhà thờ tổ.
Trong hậu viện nhà thờ tổ có chôn Trần di nương, chuyện này đã truyền khắp
nhà họ Trần, cũng không thể gạt được người ngoài. Bá tánh vốn đã hay tin những tin đồn nhảm, huống hồ những người có lòng muốn tin đó là sự
thật. Đám người này rõ ràng biết chuyện ấy nên lơ đãng nhìn lướt qua nơi đã đào thi thể ấy lên. Nếu nhìn kỹ có thể thấy đám người tầm hai mươi
lăm người này không có phản ứng gì lớn lắm, ngay cả hô hấp cũng cùng một nhịp, có vẻ như bọn họ đã được huấn luyện kỹ.
Thủ lĩnh của chúng là một tên khá cao. Khi bước vào sân này, hắn liếc chỗ từng chôn thi
thể Trần di nương một cái rồi thu hồi ánh mắt. Sau đó, hắn nhìn lướt qua xung quanh một vòng. Sau khi xác định không có người nào ngoài bọn họ,
hắn vung tay một cái. Soạt! Mười tên thuộc hạ xông vào nhà thờ tổ. Không bao lâu sau, một tên ra đứng ngoài cửa, dùng tay ra hiệu. Lúc này, tên
thủ lĩnh mới đi vào.
Mà lúc này, không ai còn nhớ có một tiểu
viện nằm ở một đầu khác của sân, ở góc nam bắc, đối diện nhà thờ tổ.
Tiểu viện này là nơi vắng người nhất nhà họ Trần. Mà bây giờ, trông nó
càng tiêu điều, quạnh quẽ.
Nơi này đã chết một người phụ nữ -
Trần di nương, cũng chết một Trần Dịch Sinh khiến bá tánh trong thành
hoảng loạn. Hơn nữa, trong viện còn chôn một cái xác đã chết rất lâu và
bị ăn đến mức chỉ còn xương trắng. Đây là một nơi cấm người sống bước
vào, cũng là một nơi bị người khác lãng quên.
Nhưng nó đang
nghênh đón một vị khách. Một bóng đen nhảy vào viện. Không dừng lại ở
tiền viện, hắn bước vào trong phòng, đóng cửa lại. Mọi hành động của hắn đều không phát ra tiếng động.
Trong phòng có mùi ẩm mốc, đồ dùng bị phủ một lớp bụi mỏng. Người này dừng trong phòng một lát, tựa như
xem gì đó. Một lát sau, hắn đi đến hậu viện. Trong hậu viện không có gì
ngoại trừ bệ bếp và một phòng chứa củi nhỏ.
Hắn bước vào phòng
chứa củi, nhìn một vòng. Phòng không lớn lắm, chất một đống củi và một
ít vật dụng không dùng nữa. Trong đó có một tủ quần áo.
Bước đến
gần tủ quần áo, dưới góc tủ có dấu vết bị dịch chuyển. Hơn nữa, dấu vết
này có hình vòng cung. Hiển nhiên, trên đó cũng có một lớp bụi mỏng. Bẻ
một bên sườn tủ, rất đơn giản, tủ lập tức dịch chuyển dọc theo trục hình quạt. Sàn nhà bên dưới lập tức hiện ra. Trên sàn có một móc kéo. Quả
nhiên có đường ngầm!
Một phòng chứa củi đơn sơ như thế lại dùng
đá phiến bền chắc để lát sàn. Đằng trước phòng còn trồng rất nhiều lựu.
Đây chính là nơi không hợp lý nhất trong viện này! Sau khi kéo miếng đá
phiến lên, bóng hắn biến mất sau cửa đường ngầm!
…
Dưới
địa đạo được xây bằng đá hoa cương. Cổ đại rất ít khi dùng đá để làm vật liệu xây dựng. Nhưng thế không có nghĩa là vật liệu đá vô dụng. Trên
thực tế, trong quân sự, tiêu biểu là địa đạo đều dùng đá xây nên. Hiển
nhiên, địa đạo này có quy mô không hề nhỏ. Triều đình đã ban bố lệnh cấm xây dựng những công trình như thế này. Gia đình bình thường không thể
xây dựng, cho dù loại gia đình nhiều tiền nhiều người như nhà họ Trần
cũng không được – trong thời Đại Đường thịnh thế này, có rất nhiều gia
tộc có tiền có thế, so với họ, nhà họ Trần chẳng có gì đánh kiêu ngạo
cả.
Nhưng một đám hơn hai mươi người này lại biết địa đạo này đại biểu cho thứ gì. Ánh mắt tinh nhuệ của tên thủ lĩnh tựa như ẩn chứa ý
mừng. Nhưng hắn khống chế sự vui mừng ấy, không để nó bộc lộ ra ngoài.
Hắn dẫn theo đám người đi xuyên qua hành lang. Rất nhanh, hắn đã nhìn
thấy ánh sáng nơi cuối còn đường. Là ánh sáng vàng, là tiền bạc, châu
báu!
Khi bọn hắn đến gần phòng chứa châu báu, tên thủ lĩnh đột nhiên dừng bước. Hắn kinh ngạc nhìn về phía trước.
Ánh sáng vẫn còn, vẫn là màu vàng kim óng ánh nhưng là ánh sáng từ cây
đuốc. Một người cầm đuốc, đứng ở phía bên kia con đường. Khoảng cách
giữa bọn họ tầm bốn, năm mét.
Người đó cầm đuốc, có vẻ như đã đợi bọn họ từ rất lâu. Ánh mắt thâm thúy, sâu không thấy đáy. Cả ánh lửa
cũng không thể xua đi sự lạnh lẽo và tĩnh mịnh trên người hắn. Trên
người hắn ẩn chứa điều gì đó khiến người ta yên lặng, sợ hãi.
Ánh mắt tên thủ lĩnh lóe lên. Hắn lặng lẽ nắm chặt thanh đao trên eo.
Người kia đột nhiên lên tiếng: “Viên Lâm, ta với ngươi quen biết với nhau từ
tấm bé, xưng huynh gọi đệ đã nhiều năm. Mới gặp nhau ở địa đạo, ngươi đã chĩa đao về phía ta?”
Khuôn mặt được che chắn dưới tấm vải đen
của Viên Lâm khẽ biến sắc. Nhưng hắn vẫn trấn định, cười nhẹ, nói: “Lão
tứ, trước kia ta đúng là đã xem thường ngươi. Còn tưởng rằng ngươi chỉ
biết nghiên cứu học vấn, không ngờ công phu võ công mà ngươi ẩn giấu
không hề cạn.” Ngừng một lát, ánh mắt hắn khóa chặt lên người Trần Dịch
Hiên. Giọng nói của hắn đầy lạnh nhạt: “Trong nhà chứa mật đạo tàng bảo
dư nghiệt tiền triều mà không báo. Hơn nữa còn làm giàu từ nó. Riêng
điều này cũng đủ kết tội nhà họ Trần ngươi, trên trăm mạng người nhà
ngươi bị phán chết cũng không sai tội! Không, còn dính dáng đến cửu tộc. Dù ngươi có danh Bảng Nhãn thì sao? Ta rất muốn biết quý nhân mà ngươi
nịnh nọt được ở thành Lạc Dương có thể giúp ngươi xóa tội được hay
không!”
Giọng hắn lạnh lùng tựa như triều đình đã thực sự phán
tội nhà họ Trần và cũng tựa như chỉ làm như vậy hắn mới có thể áp đảo
được người huynh đệ từ nhỏ luôn có tiếng tăm, tài học cao hơn mình.
Nhưng hắn không nhìn thấy bất kỳ sự kinh hoàng nào trên khuôn mặt Trần Dịch
Hiên. Thậm chí Trần Dịch Hiên còn không có phản ứng gì, chỉ nhắc đến một chuyện mà Viên Lâm không bao giờ để trong lòng.
“Năm ta bảy
tuổi, người mẹ hiền vẫn luôn ốm đau của ta đột nhiên tái phát bệnh nặng. Ta vì mong bà ấy sớm ngày khỏe mạnh nên đọc kinh Kim Cương cả đêm.
Không ngờ vì thế mà ta bị nhiễm phong hàn. Lúc ấy, cha ta đang bôn tẩu
làm ăn ở xa, trong phủ tuy có nhiều người hầu nhưng ta và mẹ ta càng lúc càng suy yếu. Tối hôm ấy, tuyết rơi rất nhiều. Ta và mẹ ta càng lúc
càng bệnh nặng hơn. Trong lúc tưởng chừng như hai mẹ con sẽ phải xuống
suối vàng cùng nhau, là nhị thúc đã mạo hiểm đi gõ cửa từng nhà đại phu, từng tiệm thuốc, nhị thẩm đã vất vả cả đêm chăm sóc hai mẹ con ta.”
Trần Dịch Hiên mặt lạnh tanh, nói bằng giọng đều đều, lạnh nhạt. Nhưng
hắn nhìn vào mắt Viên Lâm, gằn từng chữ: “Viên Lâm, Tô Lai hay Bảng Nhãn gì đó, đối với ta chẳng là cái thá gì. Phàm là người thì luôn có điểm
mấu chốt mà người khác không thể chạm vào, và cũng sẽ phải trả giá đắt
vì chuyện mình đã gây ra.”
Viên Lâm bỗng nhiên cảm nhận được nguy cơ. Trần Dịch Hiên biết Tô Lai, có phải cũng sớm biết hắn dòm ngó mật
đạo tàng bảo của Viên Vương ẩn trong nhà họ Trần, cũng sớm lập nên cái
bẫy này để chờ hắn nhảy vào?
“Không ổn, mau giết hắn!”
Lúc Viên Lâm và đám thuộc hạ rút đao xông lên, Trần Dịch Hiên lạnh nhạt ấn
vào một nút cơ quan trên vách tường. Sàn đá dưới chân đám người Viên Lâm đột nhiên biến mất. Hai mươi mấy người đồng loạt rơi xuống hầm ngầm bên dưới. Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Trần Dịch Hiên
chậm rãi bước đến: “Đám chuột bên dưới đói khát đã lâu. Lúc trước ta đã
hứa sẽ cho bọn chúng một bữa tiệc thịnh soạn. May mà Viên huynh đến nơi
đúng hẹn, hơn nữa còn rộng rãi dâng thịt lên.”
Hắn đến bên miệng hầm, nhìn Viên Lâm đang bị mấy trăm con chuột gặm cắn cơ thể bên dưới.
“Căn cơ nhà họ Trần ta thấp. Trước mặt triều đình Đại Đường, bọn ta rất yếu
ớt. Hoàng ân và uy nghiêm của Thánh nhân là điều mà ta không dám khinh
nhờn. Nhưng nhà họ Viên ngươi và nhà họ Trần ta cũng gần như nhau. Không biết Viên bá phụ có ấn tượng đến vụ án ba năm trước đây, ở Giang Nam,
Triệu Tư Mã buôn lậu vũ khí, thông đồng với Khiết Đan. Dù sao cha ngươi
từng bí mật ba lần nói chuyện với Triệu đại nhân hồi lâu. Đây là nội
dung thỏa thuận do thân tín của Triệu Tư Mã viết lại, ở đây còn có cả
chữ ý của Viên bá phụ. Bản chính của nó, ta đã đưa cho Đại Lý Tự khi ở
Lạc Dương, còn đây là bản sao chép lại để đưa ngươi xem.” Trần Dịch Hiên lấy một tờ giấy từ tay áo ra. Tay hắn thả lỏng, tờ giấy từ từ rơi
xuống. Nó rơi lên đầu Viên Lâm đang không ngừng giãy giụa hướng lên
trên. Nhưng rất nhanh sau đó, nhiều con chuột đã bò lên gặm mặt và đầu
hắn, ngay cả tờ giấy cũng bị chúng cắn nuốt. Mùi máu tươi xộc thẳng lên
trên. Trần Dịch Hiên yên lặng đứng nhìn cho đến khi phía dưới không còn
tiếng động, chỉ còn tiếng đám chuột gặm nhấm thi thể.
Trần Dịch
Hiên đóng cơ quan lại, giơ đuốc đi vào bên trong, tựa như hắn chỉ vừa
đến nơi này. Vẻ mặt nhàn nhã, yên tĩnh nhưng nỗi phiền muộn trong lòng
vẫn không hề tan bớt.
Nhưng rất nhanh hắn đã nhìn thấy một người khác đứng trong địa đạo.
Người này đứng ở một hành lang khác tựa như đã đứng ở đấy từ rất lâu.
Trần Dịch Hiên không có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy đối phương: “Ngươi quả
nhiên đã đến.” Là ai? Là kẻ nào biết mật đạo này, lại còn đứng đấy chứng kiến mọi chuyện xảy ra mà không có bất kỳ sự sợ hãi gì.
Cố Duệ?
Không phải cô ta. Là một người khác, một người mà hắn đã sớm chú ý đến.
“Một vụ án mạng ở nhà họ Trần hèn mọn ta không đủ khiến người có địa vị
cao như Lư Thiếu Khanh phái cận vệ đến can dự vào. Xem ra Lư Thiếu Khanh cũng nắm rõ tin tức về dư nghiệt tiền triều.”
Ánh lửa chiếu rọi đến đầu bên kia, chiếu sáng khuôn mặt Thanh Vũ. Tuy mặt cậu tái nhợt vì bị thương nhưng không hề có chút khiếp sợ nào, ngay cả khi chứng kiến
tận mắt thủ đoạn giết người tàn nhẫn của Trần công tử. Cậu nhìn khuôn
mặt bình tĩnh của đối phương hồi lâu rồi nói: “Đại nhân chỉ nói Trầm
Vương chiêu mộ một phụ tá. Người này tuy xuất thân thấp nhưng có tài
năng Bảng Nhãn, lại sắc sảo, hơn nữa còn đến từ Phạm Dương. Nếu là
chuyện trong “nhà”, Lư thị quan tâm đến chuyện này cũng không quá đáng.”
Trần Dịch Hiên rũ mắt: “Thánh nhân từng nói Lư thị Thiếu Khanh có tài của
Văn Khúc, có sự sắc bén của Tham Lang, là tấm gương của Hình Trinh Đại
Lý Tự, không ngờ ngài ấy lại có lòng hữu ái như vậy. Thật khiến Dịch
Hiên bội phục.”
Thanh Vũ biết người này là Bảng Nhãn khóa trước,
tài văn chương đã xuất sắc, tâm tư lại càng nhạy bén. Cậu tranh luận với hắn chỉ tổ thiệt thân nên vào thẳng vấn đề: “Địa đạo này chỉ che giấu
phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Năm đó Thứ Sử U Châu đã đào nơi này để che giấu vật tư và tiền tài trong lần tư thông với địch quốc đó. Một đầu địa đạo thông với phủ Thứ Sử, đầu còn lại thông đến nhà họ Trần
ngươi. Năm xưa, cụ tổ nhà họ Trần sau khi mua khế đất mảnh đất này đã vô tình phát hiện ra địa đạo, từ đó phất lên. Nhưng các ngươi vẫn chưa
chạm đến bao nhiêu tiền tài và vật tư. Như vậy, xem ra, những vật tư và
tiền tài này đều đã vào tay Trầm Vương rồi.”
Lần này, Trần Dịch
Hiên không hề nói xen vào. Hắn nói một đoạn nhỏ khiến Thanh Vũ cau mày:
“Phủ Thứ Sử nhiều người lắm mắt, hơn nữa là thay đổi rất nhiều nhiệm kỳ, đường vào chỉ có một cái. Nhưng nhà họ Trần ta thì có hai. Một đường
chính là tổ tiên ta tự đào liên thông đến đây, đầu ra là nhà thờ tổ. Đây cũng là đường mà nhị thúc ta biết. Nhưng còn một cái nữa đã bị tổ tiên
ta giấu nhẹm đi, không dùng đến, đó chính là cái ở chỗ di nương của phụ
thân. Chuyện này ngay cả cha ta và nhị thúc cũng không biết, chỉ có ta
và Trần Dịch Sinh biết. Hoặc còn một người khác nữa… Cố Duệ.”
Cố Duệ, cái tên này tựa như vang vọng mấy lần trong địa đạo