Vô Hạn Triền Miên
Ca phẫu thuật của Mạnh Nhược Dư rất thành công, nhưng sức khỏe cô
không tốt, đêm đó liền sốt cao, cơn sốt liên tục không hạ, nếu cứ tiếp
tục như vậy, sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Theo lời bác sĩ nói, sức
khỏe cô ấy không nên kém như vậy, thật giống như đã từng vận động quá
sức trong những lúc đói khát, sức khỏe của cô nhanh chóng bị vắt kiệt,
đây chỉ là một loại so sánh mà thôi, khoảng thời gian này cô tất nhiên
đã trải qua vài vấn đề nan giải trong cuộc sống hằng ngày, tinh thần
căng thẳng cao độ, dưới tình huống này mà bị thương, quả thật muốn lấy
mạng người.
Thẩm Trường Thủy vẫn luôn túc trực bên giường cô, chốc lát lại lấy
tay sờ trán cô, cơn sốt chưa hạ, vết thương của cô cũng gặp chút vấn đề, bác sĩ đã đến mấy lần, khuyên anh mấy câu, họ đã cố gắng hết sức, về
phần cuối cùng là kết quả gì, chỉ có thể để mặc cho số phận.
Thẩm Trường Thủy vẫn im lặng, nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy dưới bầu trời xanh mây trắng, giữa đám hoa cỏ, Mạnh Tiêu Tiêu làn váy tung bay,
cô chạy nhảy, trong tay cầm dây diều, trên gương mặt tự nhiên chính là
nụ cười tươi rói vượt qua mọi phong cảnh xinh đẹp trên đời này. Khi đó,
Thẩm Định Trạch chạy sau lưng cô, tự do như vậy, vui vẻ như vậy, khi
diều bay đến tầng cao nhất, cô đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn con
diều tung bay giữa không trung, nó sải cánh thật to, như muốn bay lượn
giữa bầu trời, sau đó cô dùng dao cắt đứt dây diều.
Cô ấy nói:
– Tuy rằng chúng ta tạo ra nó, nhưng lại dùng dây trói buộc nó, nhưng thứ nó muốn hướng đến nhất chính là tự do.
Chỉ một câu nói, Thẩm Trường Thủy đột nhiên giật mình, anh nhìn theo con diều bay đi, lại nhìn cô, sau đó xoay người.
Thẩm Trường Thủy mở mắt, liền thấy Thẩm Trường Kim bước vào, đây là
người đầu tiên đến thăm Mạnh Nhược Dư sau khi cô nằm đây. Hiện giờ Mạnh
Nhược Dư nằm trên giường bệnh, Thẩm Trường Thủy vẫn luôn ở bên, còn Thẩm Định Trạch cũng không có phản ứng, trong lòng họ rõ ràng, anh Trạch là
đang băn khoăn điều gì, nhưng sự việc lần này qua đi, giữa anh Trạch và
Thẩm Trường Thủy sẽ có thứ gì đó ngăn cách.
Thẩm Trường Kim nhìn cô gái nằm trên giường, anh không ghét cô, đây
là một cô gái chỉ muốn cố gắng sinh tồn, cô đang tranh thủ để bản thân
được sống tốt hơn, có lẽ thủ đoạn rất khó chấp nhận, nhưng ai có thể nói cô làm sai? Anh không giống bọn Thẩm Trường Mộc hy vọng cô chết đi, như vậy, Thẩm Trường Thủy đã cố gắng hết sức làm tốt mọi chuyện, kết quả
cũng theo ý của anh Trạch, tuy nhiên, anh không biết anh có phải mong cô gái này sống sót hay không, vì anh thoáng cảm giác được, cô còn sống
nhất định sẽ có thêm nhiều rắc rối.
Thẩm Trường Kim vỗ vai Thẩm Trường Thủy:
– Ai có phận nấy.
Thẩm Trường Thủy tiếp tục im lặng, anh nằm mơ vô số lần, nếu chuyện
bảy năm trước xảy ra lần nữa, anh còn có thể để Mạnh Tiêu Tiêu mặc đồ
của Thẩm Định Trạch chạy đi không? Mỗi một lần trong mơ, anh đều muốn
giật lấy đồ trong tay cô, sau đó nói với cô làm sao đưa Thẩm Định Trạch
đi, nhưng mà mỗi một lần lý trí đều để cho cô rời khỏi, cuối cùng anh
dùng tính mạng bảo vệ Thẩm Định Trạch, kết quả chưa từng thay đổi.
Sự thương tiếc của đàn ông đúng là không đáng một đồng, về điểm này
tâm tư có thể lấn át lý trí thành từng mảnh nhỏ, cho dù trở thành chấp
niệm, đêm khuya ùa về trong giấc mộng rõ ràng như vậy, thì đó cũng là
lựa chọn tốt nhất.
Vào ngày thứ ba, Mạnh Nhược Dư vẫn sốt cao khó hạ, sợi dây sinh mệnh
thật mỏng manh, Thẩm Trường Thủy lại một bước không rời, canh chừng ở
đó.
Sau khi Diệp Thanh báo việc này với Thẩm Định Trạch, liền nhìn thấy
hình như anh cười cười, nói một câu anh ta nghe không hiểu: Sống chết có số, đều đã an bài.
Mạnh Nhược Dư tỉnh lại đã là ngày thứ năm, cô sốt lâu như vậy, cơ thể bị mất nước nghiêm trọng, cổ họng đau rát, môi nứt nẻ, sắc mặt tiều
tụy.
Thẩm Trường Thủy chăm sóc cô từng ly từng tí, cho đến khi trông cô
không còn có vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể đi gặp diêm vương, sắc mặt
dần chuyển biến tốt hơn, thậm chí còn có chút hồng hào.
Mạnh Nhược Dư húp vài ngụm cháo, lúc này mới nhìn Thẩm Trường Thủy,
cơ thể anh gầy gò, nhưng vô cùng rắn chắc và mạnh mẽ, ánh mắt sắc sảo,
tự dưng mang đến cảm giác khó tiếp cận, anh như vậy lại làm mấy chuyện
vặt vãnh như mang cháo này, luôn có cảm giác không thích hợp.
– Sao anh lại cứu tôi?- Cô đặt chén xuống.
– Cô rất giống một người- Thẩm Trường Thủy không nhìn cô.
Mạnh Nhược Dư nghiêng đầu nghĩ ngợi, cuối cùng như chiêm nghiệm ra một chuyện nào đó:
– Chẳng lẽ hoàn toàn không có mối tình đầu gì của cậu Thẩm hết, mà người thật sự có mối tình đầu chính là anh?
Thẩm Trường Thủy lạnh lẽo trừng mắt liếc cô, một hồi lâu mới thu lại ánh mắt như mũi tên kia:
– Cô không phải con ruột của Mạnh Tuệ Nhiên, là bà ấy mua cô từ bọn
buôn người, cô và cô ấy trông giống nhau như vậy, chắc không phải ngẫu
nhiên.
– Vậy thì sao? Cô gái trong truyền thuyết kia rất có thể em chị em ruột của tôi à?- Mạnh Nhược Dư giương mắt.
– Mặc kệ hai người có phải chị em không, tôi xem như nể mặt cô ấy cứu cô- Thẩm Trường Thủy trầm tĩnh nhìn cô.
Mạnh Nhược Dư cười tự giễu, rước lấy bất mãn vô cùng rõ ràng của anh, cô nhún vai cười khẩy:
– Không lẽ anh hy vọng tôi cám ơn cô ta? Nếu không có cô ta, tôi sẽ
gặp phải mấy chuyện vớ vẩn này sao? Nói cho anh biết tôi thật sự có cuộc sống thế nào, mẹ tôi tuy rằng đối xử với tôi không tốt lắm nhưng cũng
chưa từng bạc đãi tôi, bà ấy thích cờ bạc, có gì đâu chứ, tôi hoàn toàn
nuôi nổi mẹ tôi mà, nhà không có, tôi cũng có thể kiếm đủ tiền để mua.
Tôi có thể dựa vào năng lực của chính tôi, để mẹ tôi sống thoải mái,
thậm chí còn có thể tìm được người đàn ông tốt kết hôn sinh con. Nhưng
bởi vì gương mặt này của tôi, hết thảy mọi thứ đều tan biến thành giấc
mộng, tôi dựa vào cái gì mà phải cảm kích cô ta, đúng là buồn cười. Cho
dù cô ta thật sự là chị em của tôi thì thế nào chứ? Người mấy chục năm
không gặp, còn bắt tôi phải có tình cảm sâu đậm với cô ta chắc.
Thẩm Trường Thủy mím chặt môi, hồi lâu không nói gì.
Mạnh Nhược Dư cười nhẹ, không để tâm:
– Có phải anh hối hận đã cứu tôi rồi không? Bây giờ đổi ý còn kịp đó- Cô nhìn anh từ trên xuống dưới một lần- Cho tôi điếu thuốc.
Thẩm Trường Thủy đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô.
Cô gái kia như bị hít phải khói thuốc, mặt mày nhăn nhó chun mũi, sau đó kéo tay của Thẩm Định Trạch:
– Anh không hút thuốc đúng không? Kể cả sau này cũng đừng tập, em không thích mùi đó đâu.
Từ đó về sau, Thẩm Trường Thủy không hút thuốc nữa, rõ ràng là một
chuyện gian nan như vậy, lúc cai thuốc lại thoải mái đến cực hạn, chỉ
cần một câu nói “Em không thích cái mùi đó” vang lên trong đầu, sẽ cảm
thấy không còn tâm trạng để hút thuốc. Nhưng sau đó, anh còn hút nhiều
hơn tất cả mọi người, giống như hút bù cho thời gian anh bỏ. Mà Thẩm
Định Trạch, người đồng ý với cô ấy, cũng bắt đầu hút thuốc, họ đều không thực hiện được lời hứa.
Ánh mắt Thẩm Trường Thủy tối sầm, như là vào giờ phút này, anh mới
khó khăn hiểu ra một điều, Mạnh Tiêu Tiêu đã chết rồi, đã chết từ bảy
năm trước rồi, cô gái này chỉ trông giống chứ không phải cô ấy, mà chấp
niệm này ở trong lòng anh, trở thành nuối tiếc vĩnh viễn quấn lấy anh,
không ai tháo gỡ được, đó là chiếc ổ khóa không chìa, anh khóa bản thân
bên trong, khoảnh khắc này anh đột nhiên phát hiện, hóa ra không cần
chìa cũng có thể mở khóa, chỉ là bản thân anh có muốn hay không?
Tâm tình của Thẩm Trường Thủy đã ổn định lại:
– Cô muốn trở về cuộc sống như trước kia, tôi có thể giúp cô.
Mạnh Nhược Dư giương mắt nhìn anh, im lặng nhếch môi.
– Cô muốn tiếp cận A Trạch, là bởi vì bị người của Vĩnh Hằng Đường
thúc ép, cô rất rõ kỹ xảo này không qua mắt được A Trạch, vì thế định
tìm được thế cân bằng nào đó ở Vĩnh Hằng Đường và Trường Sinh Đường, từ
đó, cô có thể không lo đến tính mạng nữa. Tôi có thể đưa cô đi, đưa cô
và mẹ cô rời khỏi đây, từ này về sau rời khỏi sự uy hiếp của Vĩnh Hằng
Đường, sống một cuộc sống tự do thoải mái. Cho dù thế lực có lớn đến
đâu, cũng chỉ có ảnh hưởng trong phạm vi nhất định mà thôi, quốc gia
rộng như thế, không thể vươn tay đến từng nơi được, cô có thể yên tâm.
Mạnh Nhược Dư nhìn anh một cách sâu xa:
– Anh chỉ là một đàn em của Thẩm Định Trạch mà thôi, anh có thể quyết định à?
– Nếu tôi đã nói được, thì tất nhiên sẽ làm được…- Anh đột nhiên im
lặng, nhíu mày, hành vi này khiến mặt anh lạnh hơn- Cô không muốn ư?
Mạnh Nhược Dư mỉm cười, cô chậm rãi ngồi thẳng lên, động tác rất thận trọng, cô rất quý trọng cơ thể của mình, ngồi vững rồi, cô mới nhìn
anh:
– Từ nhỏ đến giờ, tôi chỉ biết dựa vào nỗ lực của bản thân để thay
đổi vận mệnh, tôi vẫn luôn làm vậy, cố gắng học tập, bởi vì họ nói kiến
thức thay đổi vận mệnh. Tôi thi được thành tích xuất sắc nhất, lấy được
học bổng cấp cao nhất, sống cuộc sống người người phải hâm mộ, tôi không hại ai, cũng không phạm pháp, tôi chỉ muốn sống bình yên mà thôi. Nhưng cuộc sống của tôi, chính vì khuôn mặt này mà hoàn toàn thay đổi, thậm
chí tính mạng của tôi cũng không do tôi làm chủ, các người không phải
luật pháp không phải chính phủ, dựa vào cái gì mà làm như vậy? Các người là người thượng đẳng à, còn tôi thì như con kiến, cả đời nỗ lực chăm
chỉ, cũng có thể vì một câu nói của các người mà hoàn toàn bị hủy hoại,
tôi, không muốn có cuộc sống như vậy. Tôi cũng muốn sống ở trên cao,
cũng muốn từ trên cao nhìn xuống người khác.
Thẩm Trường Thủy đứng đó cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cô muốn ngồi trên cao, mà không phải tự do.
Anh bất động, cô lưỡng lự, cô bước xuống giường, cả giày cũng không mang, đứng trước mặt anh, cô vươn tay, kéo lấy cánh tay anh:
– Tôi muốn trở thành kẻ bề trên, anh sẽ giúp tôi, đúng không?
Giọng nói của cô nhẹ thật nhẹ, giống như đang mê hoặc anh, mà ánh mắt cô xinh đẹp là thế, hoàn toàn không giống vẻ cám dỗ hại người.
Thẩm Trường Thủy hất cô ra, sức anh rất mạnh, cô ngã xuống giường,
không biết va vào đâu, đau đến cô hít sâu một hơi. Vị trí cánh tay anh,
giống như bị bỏng, anh bình tĩnh nhìn cô, không có chút cảm xúc nào, tựa như ngay khoảnh khắc đó, anh đã rút lại thứ gì, anh hỏi cô:
– Cô khẳng định chứ?
Khẳng định không cần cuộc sống tự do tự tại kia, ngược lại muốn dấn thân vào chốn nước đục này.
Mạnh Nhược Dư ngồi trên giường, không lộ chút thảm hại:
– Tôi muốn làm kẻ bề trên.
Thẩm Trường Thủy xoay người bỏ đi, hơn nữa không quay lại phòng bệnh này một lần nào nữa.
Thẩm Trường Thủy và Thẩm Định Trạch đứng trong cùng một căn phòng,
anh ta bình thản báo cáo hành động hiện giờ của Chu Nhân, Chu Nhân cố
tình bắt người khác ép Mạnh Nhược Dư, để Mạnh Nhược Dư không còn cách
nào khác, chỉ có thể chủ động xuất hiện ở những nơi mà Thẩm Định Trạch
sẽ xuất hiện. Con người Chu Nhân rất thận trọng, gần như không hề lộ
diện. Nhưng Thẩm Trường Thủy cảm thấy, nếu Chu Nhân định dùng Mạnh Nhược Dư để làm cái gì đó, Chu Nhân sẽ đích thân ra mặt sắp xếp, như vậy sẽ
có cơ hội bắt ông ta.
Thẩm Trường Thủy nói thẳng:
– Anh Trạch, để tôi tự mình theo dõi hắn.
Thẩm Định Trạch không lên tiếng, trong lòng anh tự hiểu, một tiếng “anh” này của Thẩm Trường Thủy đại diện cho cái gì.
Từ nay về sau, trong lòng Thẩm Trường Thủy, Thẩm Định Trạch chính là
thủ lĩnh của Trường Sinh Đường, là người phát ngôn có quyền lợi cao
nhất, không còn là chàng thiếu niên năm đó nữa, mất đi thời gian bảy
năm, Thẩm Trường Thủy cuối cùng cũng thừa nhận hết thảy đã trở thành quá khứ, cho dù là chuyện này hay bất cứ chuyện nào khác.
Thẩm Định Trạch nhìn anh một lát:
– Đi đi!