Thương Tâm
Kim Phương ngồi cứng người trên ghế, ngờ vực hỏi tôi:
- Vậy rốt cuộc chị muốn tôi giúp chị việc gì?
Giọng nói cô ấy run lên nhè nhẹ, như thể sợ rằng nếu nói sai điều gì tôi sẽ
chồm người qua và cào nát khuôn mặt xinh đẹp của cô vậy. Tôi mỉm cười,
hoặc có lẽ là tôi chưa từng thôi mỉm cười từ lúc bắt đầu cuộc trò
chuyện, nhỏ nhẹ nói:
- Không hẳn là giúp, đúng hơn là hợp tác.
- Hợp tác?
Chân mày Kim Phương nhíu chặt thêm một chút. Còn tôi vẫn thong thả tự rót cho mình thêm một tách trà.
- Cô có muốn Văn Thiên từ bỏ An Hoa, chỉ một lòng một dạ với cô hay không?
Kim Phương nhìn xuống chân tôi, chần chừ gật đầu.
- Vậy là được rồi, Kim Phương tiểu thơ, chắc cô cũng hiểu rõ, một khi
cùng nhau làm một việc nào đó mà cả hai bên cùng có lợi, thì đã chẳng
thể gọi là giúp đỡ nữa rồi!
- Tức là, tôi và chị hợp tác...đối phó cô ta?
Kim Phương hơi chồm người về phía tôi gặn hỏi. Tôi trìu mến nhìn cô, dịu dàng nói:
- Sao lại phải đối phó nhỉ? Là cô ta tự mình bước vào thế giới của chúng
ta, rồi cũng tự cô ta cố ý lấy đi những thứ của chúng ta. Việc chúng ta
làm chỉ là tự bảo vệ thế giới của mình thôi! - Tôi nháy mắt một cái -
Không phải sao?
Làn da mịn màng của Kim Phương tái dần đi theo
từng lời nói của tôi. Có lẽ cô ấy phải đấu tranh lung lắm giữa việc tiếp tục làm một nàng tiểu thơ lương thiện hay trở nên toan tính hơn nhưng
giữ được chân người cô yêu. Tôi không có ý hối thúc cô, vì không sớm thì muộn Kim Phương cũng sẽ tự nguyện mà hợp tác với tôi thôi. Chỉ là lúc
này đây, những tổn thương từ cái tên An Hoa mang đến cho cô hãy còn nông lắm, nên cô gái xinh xắn trước mặt tôi mới phân vân đến như vậy. Không
phải tôi không muốn chờ thời cơ thích hợp mới mời cô hợp tác, nhưng bỏ
qua lần này, không biết đến bao giờ tôi và cô mới lại có một lần ở riêng cùng nhau. Thế nên dù mạo hiểm, tôi vẫn muốn thử một lần xem sao.
- Vậy...chúng ta...hợp tác như thế nào? - Kim Phương vừa vò góc váy vừa ngập ngừng hỏi - Chúng ta...phải làm gì với cô ta?
Nhận ra cá đã cắn câu, tôi nâng chén trà che đi khóe miệng đã cong lên đến mang tai:
- Chúng ta chẳng cần phải làm gì cô ta cả!
- Không làm gì? Vậy thì làm sao cô ta tránh xa Văn Thiên được?
Kim Phương quay phắt qua nhìn tôi. Đúng như suy đoán của tôi, chỉ cần đụng
đến Văn Thiên thì cô gái hiền lương thục đức này thực chất cũng đã nóng
ruột nóng gan lắm rồi, chỉ là địa vị và hình tượng của cô tạm thời ngăn
cô khỏi những suy nghĩ độc địa và tiêu cực mà thôi. Lời đề nghị hôm nay
của tôi, vừa hay lại giúp cho cô đưa ra quyết định bỏ qua những đắn đo
trong lòng, nhưng cô gái này hãy còn non nớt quá! Sau này khi mọi việc
thành công, tôi có nên đòi trả thêm công khai sáng và dạy dỗ không nhỉ?
Tôi đặt tách trà xuống bàn, nghiêm túc xoay người sang nhìn Kim Phương,
dùng tay khẽ nâng cằm của cô lên, mặt đối mặt, mắt trong mắt, chậm rãi
nói ra từng lời:
- Kim Phương tiểu thơ, nếu như cô muốn trở thành người hợp tác với tôi, thì trước hết cô cần thuộc nằm lòng câu nói này
đi đã: "Muốn thắng được người khác, trước tiên, phải thắng được chính
mình!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Tiễn Kim Phương ra về, tôi bỗng cảm thấy cả người mình mỏi nhừ. Cuộc trò
chuyện vừa rồi lấy đi của tôi nhiều năng lượng quá. Nghĩ vậy, tôi tiến
vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy bánh trái mà Dương phu nhân đã dặn ra ăn
lấy ăn để. Nhưng tôi còn chưa kịp ăn được bao nhiêu, thì trong cổ họng
đã nghẹn ứ.
Tên Dương Tẫn Phong sớm không về, muộn không về, lại
chọn đúng lúc tôi đang thưởng thức món ngon mà xuất hiện, làm tôi sặc
đến mức suýt ngạt thở.
- Chỉ ăn thôi cũng không xong! Cô có phải là con người không vậy?
Hắn ta mắt lớn mắt nhỏ nhìn tôi như thể nhìn một vật thể dị hợm và xấu xí
lắm. Tôi không thể trả lời, càng không muốn trả lời, chỉ biết uống thật
nhiều nước vào nhằm trôi đi số bánh bị nghẹn. Thấy tôi không có phản
ứng, hắn ta hừ lạnh bước lên cầu thang. Nhưng chưa đi được năm bước đã
quay đầu lại, chán ghét nói:
- Ngày mai theo tôi đến nhà Bộ trưởng Hoàng Di, ăn mặc cho tươm tất vào.
Rồi không chờ tôi trả lời, hắn ta đã vội vã lên lầu, đóng sập cửa phòng một tiếng thật to.
Bộ Trưởng Bộ Công An Hoàng Di, tính khí thất thường, lắm mưu nhiều kế lại
còn hay giở thói điêu ngoa. Trước tới nay các doanh nghiệp lớn như tập
đoàn của nhà họ Dương đều sợ ông ta đến mất mật. Trong giới kinh doanh
thậm chí còn truyền tai nhau một câu như thế này: "Làm việc với "cấp
trên" chỉ cần hỏi muốn tiền hay muốn gái, còn với Bộ Trưởng Di thì chẳng cần hỏi, vì chẳng có món nào là muốn hay không muốn cả!"
Tôi lấy muỗng khuấy đều cốc ca cao trước mặt, lão hồ ly Hoàng Di đó là một fan
cuồng đồ gốm sứ đúng nghĩa, vốn Dương Tẫn Phong nào muốn dắt theo Thương Tâm, nhưng chính lão ta là người yêu cầu phải được gặp mặt "thiên tài
ngành gốm" mới khiến hắn không muốn làm cũng phải tuân lệnh.
Trong truyện, Thương Tâm nhờ khả năng và hiểu biết của mình về gốm sứ mà
chiếm được lòng tin của Hoàng Di, thậm chí về sau còn được lão nhận làm
con gái nuôi, nhiều lần lợi dụng quyền hạn của lão mà hãm hại An Hoa.
Chỉ tiếc là ngay cả khi có sự giúp sức của quyền hạn từ Bộ trưởng Bộ
Công An, Thương Tâm vẫn không thành công được lần nào, ngược lại còn bị
lão phát giác. Mà lão Hoàng Di này lại là một fan cuồng Thương Tâm, cho
rằng một thiên tài về ngành gốm như cô không thể nào có lòng dạ nhớp nhơ như vậy, cuối cùng lão trở mặt. Chứ nếu không, với địa vị của Thương
Tâm trong lòng Hoàng Di, cô vốn đã không có kết cục bi thảm đến như vậy.
Nhìn cốc ca cao đặc quánh trước mắt, tôi tự hỏi nếu như ngày mai mọi thứ vẫn diễn ra như kịch bản, thì tôi có nên lợi dụng quyền hạn của lão ta như
Thương Tâm vốn đã làm hay không? Nếu không, thì tôi phải làm cách nào để thu lão ta về bên mình, khiến lão ta không chỉ là fan cuồng, mà phải
trở thành tín đồ của tôi, xem tôi như đấng tối cao mà tin tưởng và làm
theo mọi chỉ thị?
Nếu tôi thành công có được chỗ dựa vững như
bàn thạch này thì tôi chẳng ngại chơi một trận thật lớn với đội ngũ nam
nữ chính của chúng ta đâu!