Khi đi xuống đến tầng tám, Lạc Táp rút bàn tay đang được
Tưởng Mộ Tranh nắm ra, dựa vào tay vịn cầu thang, nhấc chân lên xoa bóp
mắt cá chân.
“Bị trẹo chân rồi hả?” Tưởng Mộ Tranh khom lưng xuống giữ lấy chân cô rồi nhẹ nhàng mát xa.
Lạc Táp: “Không sao, không phải bị trẹo. Do ngày thường quen đi giày đế
bằng. Hôm nay bỗng đổi qua đi giày cao gót, lại đi bộ nhiều tầng như vậy nên có chút không thoải mái.”
Hôm nay cô còn cố tình trang điểm, sau khi mặc váy vào thì cảm thấy giày đế bằng không hợp nên chọn một đôi giày cao gót.
Rốt cuộc đây là lần đầu tiên dẫn bạn trai đến gặp mặt người lớn trong nhà,
trong lòng cô cũng thấy hạnh phúc.
Nhưng ai ngờ sẽ trở thành tình huống như vậy.
Tưởng Mộ Tranh buông chân cô ra, biết cô không chỉ mỏi chân, mà là tâm cũng mỏi mệt nên đi không đặng.
Anh lấy khăn giấy từ trong túi của cô ra, rút thêm mấy tờ rồi trải lên bậc thang: “Ngồi một lát đi, bên này cũng không có ai.”
Nói rồi chính anh cũng ngồi xuống.
Lạc Táp bước xuống thêm một bậc, ngồi xuống gần anh, hai tay ôm đầu gối, úp mặt xuống, trán chống lên đầu gối, không muốn nói gì.
Tưởng Mộ Tranh xoa xoa gáy cô, đau lòng không thôi.
“Lạc Lạc.”
“Hở?”
“Có chuyện, anh muốn trưng cầu ý kiến của em.”
Lạc Táp ngẩng đầu, “Ừm, anh nói đi.”
Tưởng Mộ Tranh nói sơ qua việc hợp tác với Sở Nhất Sơn, sau đó hỏi cô: “Hiện
tại bọn anh chưa kí hợp đồng. Cho dù đã ký, anh cũng có thể bồi thường
tiền vi phạm hợp đồng. Bây giờ có hai lựa chọn, anh đang lưỡng lự xem
chọn cái nào.”
Lạc Táp nhìn anh, ra hiệu cho anh nói thẳng.
Tưởng Mộ Tranh: “Anh tính tiếp tục hợp tác với Sở Nhất Sơn, coi như dùng lần
hợp tác này để trả hết toàn bộ những gì em nợ nần ông ta từ trước đến
nay. Hoặc là bây giờ lập tức hủy bỏ, đường ai nấy đi? Anh chỉ muốn chọn
cái phương thức nào mà em thích.”
Anh lại bổ
sung: “Em không cần lo lắng cho chuyện làm ăn của anh, thật ra anh có
đối tượng hợp tác còn tốt hơn. Lúc trước cân nhắc đến công ty của Sở
Nhất Sơn là bởi vì em.”
Lạc Táp: “Em không
nợ Sở Nhất Sơn cái gì cả, công ty đó có một nửa là của mẹ em, là tài sản trước hôn nhân của bọn họ. Cho nên, nếu nói nợ thì cũng là nợ của mẹ
em, không có nửa xu quan hệ với ông ta. Mẹ em gả cho ông ta mười chín
năm, em cũng chỉ đến cái nhà đó ở chưa tới một tháng vào lúc em chín
tuổi - khi bọn họ mới kết hôn. Tính ra cũng không thể nói không nợ gì,
có lẽ là nợ chút tiền mắm muối vài bữa cơm nhỉ.”
Tưởng Mộ Tranh biết Phùng Khiếu Vịnh bận, không thể có thời gian để ở cạnh
cô, hỏi: “Vậy em đều ở bên nhà cậu mợ à?” Khó trách tình cảm của cô với
bọn họ thân thiết như vậy.
Lạc Táp lắc đầu: “Đến khi em học năm cuối cấp 3, mợ mới được thuyên chuyển từ bệnh viện huyện vào nội thành, trước kia bọn họ không sống ở nội thành, chỉ có nghỉ hè
em mới qua nhà cậu.”
Tưởng Mộ Tranh ngẩn ra: “Vậy em ở với ai?”
Lạc Táp dùng sức cắn cắn môi: “Ở cùng dì bảo mẫu nhà em.”
Tưởng Mộ Tranh không hề chớp mắt mà nhìn cô: “Chỉ có lúc chín tuổi là em đến
nhà Sở Nhất Sơn? Vậy lúc ăn Tết thì sao? Khi ăn Tết dì Du không đưa em
qua đó à?”
Lạc Táp vẫn lắc đầu: “Không muốn đi, nơi đó cũng không phải nhà em, không có ai chào đón em, em qua đó làm gì?”
Tưởng Mộ Tranh hít sâu một hơi: “Em không muốn qua, dì Du liền để em ở nhà một mình?”
“Cũng không phải một mình, có khi sẽ ở cùng dì bảo mẫu, hoặc nếu như đêm ba
mươi và năm mới mà cậu mợ không phải trực thì em sẽ qua nhà cậu.”
Trong mắt cô ngấn lệ: “Không nói mấy chuyện này nữa, được không?”
Tưởng Mộ Tranh ôm cô vào lòng: “Không nói, không nói nữa.”
Anh ôm cô thật chặt, trong lòng lại đau xót khôn nguôi.
Tại khách sạn.
Du Ngọc cố gắng điều chỉnh cảm xúc thêm mười mấy phút, nhưng chẳng những
nội tâm không bình tĩnh lại mà còn càng quặn đau hơn trước.
Thì ra người Lạc Lạc oán hận nhất không phải là Sở Tư Tư, mà chính là bà.
Sao bà lại có thể không yêu cô cơ chứ?
Không yêu cô thì lúc trước khi ly hôn bà đã không tranh quyền nuôi nấng, bao
nhiêu năm qua cũng sẽ không liều mạng đi kiếm tiền, muốn cho cô cuộc
sống tốt nhất.
Sao bà lại có thể không yêu cô?
Du Ngọc càng nghĩ, lồng ngực lại càng đau đến không thở được, bà dùng sức đè lại nơi trái tim.
Nghĩ đến cả nhà họ Hứa còn đang ở trong phòng, cũng phải đi vào để thu xếp
cho vẹn toàn và nói lời xin lỗi. Bà gắng gượng chống lại cảm giác suy
sụp, đầu nặng trĩu, cũng không biết bản thân đã quay về phòng bằng cách
nào.
Trong phòng, Sở Nhất Sơn và ba Hứa đang nói chuyện, mặc dù thỉnh thoảng cuộc trò chuyện sẽ vang lên vài ba tiếng
cười, nhưng vẫn không che giấu đi được bầu không khí xấu hổ.
Khi Du Ngọc đẩy cửa tiến vào, tất cả mọi người đều đưa tầm mắt về phía sau bà, không có ai cả.
Bà nở nụ cười cứng đờ: “Ngại quá, trước đó Lạc Lạc đang giận hờn với tôi,
vừa rồi không biết lại có chỗ nào làm cho nó không vui, nóng nảy bỏ đi
mất.”
Mẹ Hứa nhìn ra được dấu vết đã khóc quanh
đôi mắt của Du Ngọc, tuy trong lòng đầy tức giận nhưng vẫn cho Du Ngọc
đủ thể diện.
Bà cười nói: “Giống hệt như tính cách cháu gái nhà chúng tôi, con bé nhà
này còn ghê gớm hơn Lạc Lạc nữa cơ. Lúc nó không vui nói không chừng còn có thể lật bàn đấy. Thời nay, đám trẻ đều thoải mái bộc lộ cảm xúc như
bản thân là con nít vậy. Đợi đến khi hết giận là ổn thôi. Đừng nhắc tới
bọn nhỏ nữa, chúng ta ăn cơm đi.”
Ba Hứa cũng
nói đói bụng rồi, bảo người phục vụ có thể mang đồ ăn lên. Ông ấy đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm rồi, chỉ nhìn trên mặt thì chẳng
thể nắm rõ được ông ấy đang có cảm xúc gì.
Khi
Sở Nhất Sơn nhìn về phía Du Ngọc, ánh mắt đều là băng lạnh. Nhưng Du
Ngọc cũng chẳng có tâm tư để phản ứng lại, lúc này ở trong đầu đều là
chuyện Lạc Lạc muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà.
Hứa Triết cầm di động ở dưới bàn gửi tin nhắn cho Sở Tư Tư: 【 Không phải em nói em đối xử rất tốt với người chị này, quan hệ của bọn em gần giống
như chị em ruột sao? Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy
chuyện 'chị gái ruột' phá rối buổi gặp mặt gia đình người yêu của em gái đấy. 】
Sở Tư Tư xem tin xong, đầu ngón tay không khỏi run lên.
Cô trả lời: 【 Em vẫn cứ nghĩ rằng em đối xử tốt với chị ấy thì chị ấy sẽ
thật sự cảm kích. Thì ra tình cảm như chị em ruột trước nay đều là giả.
Chồng à, em thật xin lỗi, làm anh và chú dì phải chịu ấm ức như vậy. 】
Khi Sở Tư Tư ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Triết, Hứa Triết cũng không thèm nhìn cô, chỉ cúi đầu ăn những món ăn trên bàn.
Vẽ mặt lạnh nhạt.
Sở Tư Tư hít sâu vài cái, cô hiểu Hứa Triết, dáng vẻ này của anh là thật sự đang xù lông.
Cô biết loại chuyện như hôm nay làm người khác quá khó chịu, quả thực là như vả thẳng vào mặt.
Hứa Triết nhìn xuống điện thoại, không muốn trả lời.
Sở Tư Tư lại nhắn thêm một tin: 【 Thật xin lỗi mà, chồng ơi, đừng giận nữa được không? Lát nữa em sẽ nhận lỗi với chú dì. 】
Lần này Hứa Triết còn chẳng thèm nhìn vào điện thoại.
Sở Tư Tư dùng sức nắm chặt di động, hiện tại cô ấm ức khổ sở bao nhiêu thì lại càng hận Lạc Táp bấy nhiêu.
Bữa cơm này miễn cưỡng ăn xong trong sự xấu hổ. Xuống dưới lầu, người lớn
hai nhà vừa trò chuyện được vài câu thì ô tô nhà Hứa Triết đã chạy lại
đây.
Từ khi bước ra khỏi phòng Sở Tư Tư vẫn luôn lôi kéo Hứa Triết, vừa làm nũng lại vừa xin lỗi, còn tìm biện pháp để
dỗ Hứa Triết vui vẻ, tranh thủ lúc người khác không chú ý, cô lén hôn
anh vài cái.
“Đừng khó chịu nữa nha, tại sao
chúng ta lại phải không vui vì mấy cái người râu ria kia chứ? Vậy chẳng
phải là bị ngốc sao, đúng không nào?”
Cô đung đưa cánh tay của Hứa Triết, “Chồng à.”
Hứa Triết và cô đã ở bên nhau gần ba năm, tuy là lúc bắt đầu không có cảm
giác gì, nhưng sau này ở chung lâu rồi thì cảm thấy cô khá tốt.
Đặc biệt là khi biết cô lớn lên trong một gia đình tái hôn, còn có thể hòa
thuận sống chung với một người chị không cùng huyết thống, chuyện gì
cũng nhường nhịn bao dung cho người chị kia thì anh lại càng có ấn tượng tốt hơn về cô.
Bởi vì từ nhỏ anh đã được cha mẹ dạy rằng ‘gia hòa vạn sự hưng’, một người đàn ông phải đặt gia đình lên hàng đầu, vậy mới là thành công.
Hiện tại anh
và Sở Tư Tư đều đã gặp người lớn hai bên gia đình chính là muốn hướng
tới kết hôn. Cô gái có thể làm anh quyết định cưới thì tất nhiên là anh
phải có tình cảm.
Nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, anh thật sự cảm thấy như như nuốt phải ruồi bọ.
Mẹ Hứa lên xe trước rồi nhìn về phía Hứa Triết: “Các con còn chưa nói xong à? Đi thôi, xe ngừng ở cửa sẽ chặn đường xe người khác.”
Sở Tư Tư lại nắm chặt cánh tay Hứa Triết hơn một chút, mỉm cười nói: “Dì
ơi, tối nay con với Hứa Triết muốn ra ngoài đi dạo, mấy ngày nữa con sẽ
đi Thượng Hải thăm dì và chú.”
Mẹ Hứa vẫn luôn
mỉm cười, giọng nói lại không nhanh không chậm: “Tiểu Triết à, con không nói với Tư Tư tối nay phải qua nhà cô con sao?”
Sở Nhất Sơn tiếp lời: “Nhà cô của Hứa Triết cũng ở Bắc Kinh?”
Trước đây ông chưa từng nghe con gái nói qua.
Mẹ Hứa: “Ừ, là em họ của lão Hứa, hai nhà chúng tôi cũng qua lại thân
thiết, không khác em gái ruột là mấy.” Ánh mắt bà lại dừng ở trên người
Hứa Triết: “Đúng lúc hôm nay Viện Viện không đi trực, đã ở nhà ngóng con từ sớm rồi đấy.”
Hứa Triết biết chắc chắn là mẹ có lời muốn nói với anh, anh nói: “Viện Viện đã nói với con rồi, hai
ngày nay bận quá nên con quên mất, mẹ với ba lên xe trước đi, con sẽ lên ngay.”
Anh xoay mặt qua nói vài câu với Sở Tư Tư và rút cánh tay ra: “Anh không có thời gian đi với em, em gọi bạn em cùng đi dạo đi.”
Lại chào tạm biệt Du Ngọc và Sở Nhất Sơn rồi lên xe.
Ô tô chậm rãi rời đi.
Sở Tư Tư ấm ức đến muốn rơi nước mắt, cô có ngốc cũng cảm giác ra được
thái độ của mẹ chồng đối với cô đã thay đổi, nếu không phải tại Lạc Táp
thì sao cô lại phải chịu đựng điều này cơ chứ!
Nhưng hiện tại cô lại không thể trực tiếp trách móc Du Ngọc, bởi vì là chính
cô đã nhờ Du Ngọc gọi Lạc Táp đến.
Sở Nhất Sơn thở dài, đi qua vỗ vỗ bả vai cô: “Không sao đâu, cha mẹ chồng
con không vui là bình thường, đổi lại là ai thì người đó cũng không vui
cho nổi. Không sao cả, qua mấy ngày ba và con cùng đi Thượng Hải mời
khách lại một bữa, nói lời xin lỗi đàng hoàng với gia đình bên ấy.”
Sở Tư Tư vung cánh tay về sau quăng tay ba ba ra, cơn giận bốc lên, quát: “Ba có thấy phiền không hả!”
Nói xong thì hậm hực rời đi.
Sở Nhất Sơn nhìn về phía Du Ngọc, kiềm chế cơn giận: “Chúng ta lên trên xe nói chuyện!”
Hiện tại đầu Du Ngọc đang đau nhức như muốn nứt ra, trong lòng vừa buồn lại
vừa đau, loại cảm giác này cứ giống như phải đi qua tầng luyện ngục,
ngay cả ngày xưa lúc ly hôn cũng không khổ sở đến như vậy.
Sở Nhất Sơn bảo tài xế đi về đi, ông ngồi vào ghế điều khiển, Du Ngọc
trực tiếp ngồi vào ghế sau. Sở Nhất Sơn nhìn bà qua kính chiếu hậu:
“Thật đúng là xem tôi như tài xế của bà nhỉ!”
Du Ngọc lạnh nhạt nói: “Tôi xem ông như tài xế thì làm sao?!”
Sở Nhất Sơn rút chìa khóa xe ra, ném mạnh lên bục điều khiển rồi quay đầu
nhìn về phía bà: “Du Ngọc, đừng quá đáng. Tôi còn chưa tìm bà tính sổ,
bà đã gây sự trước rồi đúng không!”
Cuối cùng
ông cũng không áp chế được cơn thịnh nộ trong lòng: “Bà nhìn đứa con gái ngoan mà bà nuôi dạy đi! Nó không thể chịu được khi nhìn thấy người
khác sống tốt phải không? Đúng là đã nuôi một con sói mắt trắng mà! Mấy
năm nay tôi có bạc đãi nó chỗ nào không?! Du Ngọc, tự bà nói xem, tôi
không mua nhà mua xe, hay là không cho nó ăn nó uống?! Sao nó có thể bẩn tính đến như vậy! Thấy Tư Tư dễ bắt nạt quá đúng không!”
Du Ngọc không chịu được quăng mạnh túi xách qua một bên: “Sở Nhất Sơn, ông có ý gì đấy? Nhắc đến tiền với tôi đúng không? Ông đừng quên, tôi cũng
là đại cổ đông của công ty! Những cổ phần đó, tôi đã có từ trước khi kết hôn với ông kìa! Con gái tôi có xài bao nhiêu đi nữa thì đó cũng là
chuyện đương nhiên, cũng là xài tiền của tôi, không dùng đến một cắc bạc nào của ông cả! Chưa nói đến việc tôi có đủ năng lực kinh tế để nuôi
nó, mà cho dù không đủ năng lực đi nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ
dùng một đồng nào của ông để nuôi con gái tôi!”
Bà cố gắng hít thở đều, cảm giác ngột ngạt quá nên cởi áo khoác ra ném qua một bên.
Sau đó bà nhìn ông ta bằng cặp mắt sắc lạnh, gằn từng chữ một: “Sở Nhất
Sơn, ông nói ông không bạc đãi Lạc Lạc? Vậy tôi hỏi ông, ông đối tốt với con gái tôi chỗ nào? Ông nói ra cho tôi nghe thử đi! Ông sờ vào lương
tâm của chính mình rồi tự hỏi một chút xem, tôi đối xử với con gái ông
như thế nào hả!”
Sở Nhất Sơn lạnh giọng chất vấn: “Theo như kiểu bà nói thì chính vì bà đối xử tốt với Tư Tư, cho
nên nó cũng chỉ có thể mặc cho Lạc Táp bắt nạt? Hôm nay con gái bà ức
hiếp con gái tôi như vậy, hiện tại bà còn có thái độ này?”
Du Ngọc lạnh lùng ‘Ha’ một tiếng, nửa đường làm vợ chồng, cũng đã sống với nhau sống gần hai mươi năm, nhìn bề ngoài như rất hợp nhau nhưng thật
ra là vô cùng xa cách.
Chỉ cần đề cập đến lợi
ích của con gái mỗi người thì chút tình cảm ấy cũng biến mất không còn
tăm hơi, sót lại chỉ là bản tính dối trá và ích kỷ của con người.
Bà nói: “Hiện tại tôi có thái độ như vậy đấy, ông còn muốn thế nào nữa?”
Sở Nhất Sơn không chút do dự mà buột miệng thốt ra: “Bảo Lạc Táp đi nhận
lỗi với Tư Tư! Rồi lại đi xin lỗi cả Hứa Triết và cha mẹ của Hứa Triết.
Nếu bọn họ không có ý kiến gì thì tôi cũng sẽ bỏ qua chuyện này. Tôi
cũng không muốn phải dùng thân phận trưởng bối để đi ức hiếp người nhỏ
hơn.”
Tạm dừng một lát, ông lại nói tiếp: “Còn sau này ấy, tôi khuyên bà vẫn nên
bớt lui tới với cô con gái kia của bà đi. Ở cái nơi kia làm việc lâu
rồi, trong đầu toàn là tâm cơ, cả người nhà cũng bị tính toán!”