Tưởng Mộ Tranh cũng nhìn thấy được Lạc Táp, khi ánh mắt hai người chạm nhau, nháy mắt như có các tia lửa xẹt lên. Một ánh mắt lạnh
như sông băng ở Nam Cực, một ánh mắt nóng như ánh mặt trời ở vùng xích
đạo.
Tưởng Mộ Tranh cười như không cười nhìn cô, Lạc Táp nhàn nhạt thu hồi tầm mắt. Chu Nghiên đứng bên cạnh cô tặng cho anh một động tác khinh bỉ.
Anh: “...”
Bỗng nhiên ‘Ha’ một tiếng bật cười, có chút bất đắc dĩ.
Chu Nghiên bám lên cánh tay của Lạc Táp, tiến đến bên tai cô: “Có phải tên
đàn ông bỉ ổi kia quấn lấy cậu đúng không? Đột nhiên tớ cảm thấy WC nữ
cũng không còn an toàn.”
Lạc Táp: “Sắp ăn cơm rồi, miễn bàn đến mấy người bất lương khó tiêu hóa đó đi.”
Hai người bọn cô dần dần đi xa.
Cằm Tưởng Mộ Tranh khẽ đánh về phía bên kia, ra hiệu cho Trình Diệc: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Anh đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể ăn cơm chung với Lạc Táp.
Trình Diệc không nhúc nhích, móc từ trong túi ra một mảnh giấy được gấp lại, đưa cho anh: “Cho cậu giữ làm kỷ niệm.”
Tưởng Mộ Tranh khó hiểu nhìn anh ta, chần chờ một lát mới nhận tới, mở ra thì thấy là một tờ bia giấy có bề mặt rất sạch sẽ, không hề có dấu vết của
đạn xuyên qua.
Anh bấm ngón tay vào tờ bia giấy, đôi mắt híp lại, nhìn Trình Diệc: “Tờ bia giấy này còn có cậu chuyện gì đây?”
Trình Diệc: “Là tờ bia giấy mà Lạc Táp đã tập bắn.”
Anh ta cũng mới nghe được từ Giang Đông Đình là Tưởng Mộ Tranh có ý đồ với
Lạc Táp. Trước đó đuổi theo tới câu lạc bộ, hiện tại thì đuổi theo tới
trường bắn. Theo hiểu biết của anh ta về Tưởng Mộ Tranh, đây không chỉ
đơn giản là nhất thời tâm huyết dâng trào nữa rồi.
Nhưng nói đến Lạc Táp thì thật sự là một lời khó nói hết.
Nhìn qua có vẻ cô cũng rất nghiêm túc nghe giảng, nhưng vài phát súng vang
lên, không chỉ bắn không trúng bia mà ngay cả bia giấy ở xung quanh cũng rất sạch sẽ.
Học trò như vậy, anh ta đã tuyệt vọng đến tột đỉnh.
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Nhìn nhìn bia giấy, lặng yên gấp lại.
Anh nói: “Chính là Lạc Lạc mềm lòng, ngay cả bia giấy cũng không nỡ thương tổn.”
Trình Diệc nhíu mày: “Tưởng Mộ Tranh, cậu trợn mắt nói con mẹ nó dối cũng
phải có mức độ biết không? Toàn bộ hệ thống Cục Quản lý giao thông, chỉ
có cô ấy là thành tích thảm đến không nỡ nhìn, từ đầu tới cuối bia giấy
vẫn luôn sạch sẽ.”
Tưởng Mộ Tranh đã nhét tờ bia giấy vào túi, ngước mắt nhìn Trình Diệc, dặn dò anh ta: “Dù cô ấy có bắn tệ đi nữa thì cũng không cho cậu răn dạy cô
ấy, phải khuyến khích.”
Trình Diệc: “...”
Anh ta đưa hai tay chống nạnh: “Khuyến khích kiểu gì đây? Ngay cả mép bia
giấy còn không chạm tới, chẳng lẽ tôi phải giả mù như cậu mà nói: Lạc
Táp, cô bắn thật không tệ, gần tới hồng tâm rồi!”
Tưởng Mộ Tranh cười: “Có thể nói như vậy, viên đạn cô ấy bắn ra nhiều nhất
cũng chỉ cạch hồng tâm có sáu bảy chục xăng-ti-mét, khoảng cách nhỏ hơn
một mét chúng ta đều có thể nói là gần đến hồng tâm.”
Trình Diệc: “...”
Kích cỡ của bia giấy là 60cmx60cm, viên đạn cô ấy bắn ra cách hồng tâm hơn
60 centimet, cũng tức là viên đạn không thể xuất hiện trên bia giấy.
Người khác bắn dở thì cũng có thể bắn trúng vòng hai, vòng ba. Tệ hơn nữa thì ít nhất cũng trúng vòng một, nhưng cô thì chưa từng bắn trúng bia giấy
lần nào. À, có một lần, cô bắn trúng bia giấy, nhưng kết quả là bia giấy của đồng đội ở kế bên.
Trình Diệc và Tưởng Mộ
Tranh cũng đi về hướng nhà ăn, vừa đi vừa trò chuyện. Anh ta thở dài:
“Cứ cái thành tích như vậy thì đợi sáng mai khi lãnh đạo tới kiểm tra,
cậu nói xem tôi biết giấu mặt đi đâu?”
Tưởng Mộ Tranh dùng khóe mắt nhìn anh ta: “Ai tới kiểm tra công tác?”
Trình Diệc không biết chuyện cũ năm xưa giữa anh và Phó Duyên Bác, nói thẳng: “Phó Duyên Bác đó.”
Sợ Tưởng Mộ Tranh không biết Phó Duyên Bác đã được điều đến Cục Quản lý
giao thông, anh ta lại giải thích thêm: “Hiện tại Phó Duyên Bác là Cục
phó của Cục Quản lý giao thông, ngày mai sẽ đến trường bắn kiểm tra công tác theo thường lệ, đúng lúc hiện tại là đợt huấn luyện của đại đội
hai.”
Tuy rằng Lạc Táp là trời sinh bắn tệ,
nhưng cô bắn tệ đến nỗi thành tích thê thảm như vậy, anh ta là huấn
luyện viên cũng sẽ thấy ngại.
Tưởng Mộ Tranh nghe được Phó
Duyên Bác sẽ tới trường bắn kiểm tra công tác, anh như suy tư gì, không
thể không nghĩ rằng: “Có phải Phó Duyên Bác thấy Lạc Táp ở bên này nên
mới cố ý qua đây?”
Trình Diệc dừng lại, sau khi
phản ứng lại thì nhịn không được trào phúng anh: “Cậu thật sự cho rằng
tất cả mọi người đều ăn no rửng mỡ rảnh rỗi giống như cậu hả?”
Anh ta biết, mấy công tác như này đều là trong Cục sắp xếp, Phó Duyên Bác cũng chỉ là đến đây theo lịch công tác mà thôi.
Thật là vừa vặn, đụng trúng ngay Lạc Táp - người có thành tích tệ nhất trong trong suốt hai ngày huấn luyện này.
Đời này anh ta đã làm cái chuyện thiếu đạo đức gì cơ chứ, lại dính phải một học viên như Lạc Táp?
Uy danh tay súng thiện xạ, huấn luyện viên anh minh của anh ta cơ bản đã bị Lạc Táp đặt dấu chấm hết.
Tưởng Mộ Tranh không muốn nói tiếp về Phó Duyên Bác, để câu nói vừa rồi kết
thúc đề tài. Khi sắp đến nhà ăn, Tưởng Mộ Tranh nói với Trình Diệc:
“Người anh em, giúp đỡ nhau một chút.”
Trình Diệc nhìn trên dưới đánh giá anh vài lần: “Lại có cái ý đồ gì đấy?”
Tưởng Mộ Tranh: “Cũng không có gì, chỉ muốn ngồi ăn cơm chung với Lạc Lạc.”
Ngoại trừ ở nơi này còn có một tia cơ hội được ngồi cùng bàn, ăn chung với
cô, những lúc khác thì cơ bản là anh không thể có khả năng, bởi vì cô
còn chẳng thèm phản ứng lại anh.
Lúc này ở Cục Quản lý giao thông.
Đang là thời gian ăn trưa, Phó Duyên Bác xử lý xong công việc, đang chuẩn bị đi ăn cơm thì ‘cốc cốc cốc’ tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
Anh ngẩng đầu nhìn lại.
Nhìn thấy người tới, anh choáng váng hai giây.
Sau khi kịp phản ứng lại, anh đứng phắt dậy, nhanh chóng bước qua chào đón: “Sư phụ, sao nguời lại có thời gian rảnh đến đây thế này?”
Phùng Khiếu Vịnh đóng cửa lại, cười nói: “Hiện tại nha đầu nhà tôi đang ở
dưới sự quản lý của cậu, tôi phải đến đây để thăm hỏi lãnh đạo của nó
chứ.”
Phó Duyên Bác nhanh chóng pha trà, còn
không quên quay đầu lại nói chuyện với Phùng Khiếu Vịnh: “Sư phụ, ngài
nói như vậy là đang chèn ép con rồi.”
Phùng Khiếu Vịnh ngắm nghía văn phòng anh một vòng, sau khi ngồi xuống thì hỏi: “Ở cương vị mới thấy thế nào?”
Phó Duyên Bác: “Không cảm thấy thế nào cả, rất nhiều lần nằm mơ đều là đang điều tra phá án.”
Cảnh tượng trong mộng thật quá chân thật, nhưng sau khi tỉnh dậy phát hiện
trời đã sáng, tất cả đều chỉ là mơ.
Phùng Khiếu Vịnh nói: “Nếu cậu thật sự muốn quay lại, tôi sẽ tìm biện pháp cho cậu.”
Phó Duyên Bác: “Chờ tình trạng sức khỏe của mẹ con ổn định hơn chút đã.”
Phùng Khiếu Vịnh gật gật đầu: “Cũng đúng.”
Phó Duyên Bác không rành pha trà. Anh bỏ thẳng lá trà vào cái ly đã tráng
quá nước ấm, rồi sau đó đổ nước sôi vào, trước kia khi bọn họ ở Cục Điều tra hình sự đều làm như vậy, không hề chú ý gì cả.
Anh đặt ly trà đến trước mặt Phùng Khiếu Vịnh, chính mình cũng ngồi xuống,
nói: “Cục trưởng của tụi con đi họp bên Văn phòng Thành phố rồi, buổi
chiều mới quay lại.”
Ý là không thể tiếp đãi ông.
Phùng Khiếu Vịnh: “Cũng không phải tới để thị sát công tác, đúng lúc tôi đi
ngang chỗ này nên ghé vào đây một chuyến thăm cậu thôi.”
Hôm nay ông tới đây cũng không phải vì công việc, hiếm có khi mới được rảnh rỗi một lát.
Ông cũng sẽ không vòng vo, càng lười nói quanh co nên đi thẳng vào vấn đề:
“Khoảng thời gian trước gặp mặt ăn cơm với nha đầu nhà tôi, cảm thấy nha đầu nhà tôi thế nào? Vẫn chăm chỉ đấy chứ hả?”
Phó Duyên Bác ngẩn ra, không nghĩ tới Phùng Khiếu Vịnh lại hỏi trực tiếp
như thế. Mối quan hệ thầy trò giữa anh và Phùng Khiếu Vịnh đã được hơn
mười năm. Cho dù là giữa anh và cha mình, hay là giữa Lạc Táp và Phùng
Khiếu Vịnh thì cũng đều không bằng thời gian mà anh và Phùng Khiếu Vịnh
đã ở cạnh nhau.
Đặc biệt là anh và Phùng Khiếu
Vịnh có rất nhiều cái nhìn ăn khớp trong việc điều tra phá án, loại tình thầy trò này còn hơn hẳn tình cha con.
Nhưng từ trước đến nay Phùng Khiếu Vịnh sẽ không bao giờ hỏi một câu về việc tư của anh, hôm nay lại là lần đầu tiên.
Phó Duyên Bác cười cười: “Đương nhiên là tốt rồi.”
Không phải là nịnh hót hay tâng bốc, anh thật sự cảm thấy Lạc Táp rất tốt.
Trước khi ăn cơm với Lạc Táp, anh kiên định rằng bản thân sẽ không tìm một
người trong ngành, nhưng sau khi ăn xong bữa cơm ấy, anh có chút hoảng
hốt khi bản thân đã từng nói với Lạc Táp rằng người yêu làm cùng ngành
không dễ quản, anh không còn dám cam đoan rằng bản thân sẽ tiếp tục thực hiện được ý định ban đầu đó.
Việc điều tra
phá án làm anh trở nên càng vững vàng và bình tĩnh hơn trước kia, có đôi khi lý trí đến mức hơi đáng sợ, gần như không màng tình người.
Nhưng bỗng nhiên lại có một vài thứ lặng lẽ thay đổi trong vô thức.
Sau đó, tự nhiên anh lại đi nhảy dù như phát bệnh thần kinh vậy.
Phùng Khiếu Vịnh vui vẻ trong lòng, loại vui vẻ này cũng không hề che giấu mà lộ cả ở trên mặt.
Ông nói: “Vậy tôi giao nha đầu nhà tôi cho cậu đấy, nếu nó phải chịu ấm ức gì trong công tác, tôi sẽ hỏi tội cậu.”
Một lời hai nghĩa.
Điều ông muốn nói chính là vế trước, còn vế sau hoàn toàn chỉ là vẽ rắn thêm chân.
Phó Duyên Bác cũng giả vờ như không hiểu, bắt đầu thừa nước đục thả câu,
anh cười nói: “Con chính là: dù bản thân phải chịu ấm ức trong công tác
đi nữa thì nhất định cũng không thể để cô ấy chịu ấm ức.”
Trong thâm tâm anh tự động xoá bỏ đi ba chữ ‘trong công tác’.
Không nghĩ tới có một ngày, anh và sư phụ đều tự hiểu rõ trong lòng nhưng còn giả ngây giả dại.
Phùng Khiếu Vịnh nói tiếp: “Cuối tuần này tôi sẽ đi sang phía biên giới Tây
Nam, có lẽ sẽ rất lâu, cuối tuần tôi dẫn Lạc Lạc và cậu cùng nhau đi ăn
một bữa cơm, cũng vài tháng rồi tôi chưa gặp mặt Lạc Lạc.”
Phó Duyên Bác vừa nghe đến Tây Nam thì nghĩ ngay tới vụ án lớn trước khi anh bị điều khỏi, hỏi: “Bên kia có tiến triển?”
Phùng Khiếu Vịnh: “Còn chưa khoá được mục tiêu cuối cùng.”
Nói rồi ông thở dài: “Thật phiền não mà.”
Tên trùm buôn thuốc phiện kia có năng lực chống trinh sát quá mạnh.
Đã hơn một năm rồi nhưng vẫn chưa tra chính xác được cứ điểm của hắn. Mấy
thôn trấn ở phía Tây Nam kia bị hắn ta gây họa không ít.
Tai vách mạch rừng, bọn họ cũng không nói chi tiết thêm được, lúc sau lại
nhắc đến chuyện ăn cơm, Phùng Khiếu Vịnh hỏi: “Cuối tuần cậu có rảnh
không?”
Phó Duyên Bác: “Có rảnh ạ.”
Phùng Khiếu Vịnh nói buổi tối ông sẽ gọi cho Lạc Lạc, sau khi xác định thời gian định rồi sẽ báo cho anh.
Ở nhà ăn.
Lạc Táp đã lấy đồ ăn xong, đang muốn đi tìm Chu Nghiên, ngẩng đầu lên liền
nhìn thấy Trình Diệc và Tưởng Mộ Tranh đang đi tới trước mặt. Cô cũng
ráng nặn ra một nụ cười: “Huấn luyện viên Trình.”
Nhưng chẳng thèm liếc nhìn Tưởng Mộ Tranh một cái.
Trình Diệc hơi hơi gật đầu, đợi đến khi gần đi ngang qua nhau, đột nhiên anh
ta dậm chân, giống như đột nhiên nhớ ra gì đó: “À, đúng rồi, Tiểu Lạc à, sáng mai lãnh đạo sẽ tới kiểm tra, lát nữa tôi sẽ tìm cô để nói một số
điểm cần chú ý khi bắn súng, chúng ta cũng phải cho đại đội 2 nở mày nở
mắt chứ đúng không?”
Lạc Táp: “...”
Theo bản năng cô đưa mắt nhìn Tưởng Mộ Tranh, không nghĩ tới anh đã đi về phía cửa sổ lấy cơm.
Cô gật gật đầu: “Vâng.”
Trình Diệc chỉ chỉ vị trí bên cạnh: “Cô cứ ngồi ở đây đi, lát nữa tôi tới tìm cô.”
Nói xong anh liền đi lấy cơm.
Lạc Táp bưng khay đồ ăn, nhìn bóng lưng Tưởng Mộ Tranh và Trình Diệc, không biết vì sao cô cứ có loại cảm giác như bọn họ là rắn chuột một ổ.
Nhưng khi nghĩ đến thành tích thê thảm của mình là sự thật, cô lại chẳng thể
phản bác cái yêu cầu nhìn như hợp lý kia của Trình Diệc.
Cô buông khay đồ ăn xuống, đi đến cái bàn ăn ở cách đó không xa nói sơ qua với Chu Nghiên một tiếng, bảo Chu Nghiên ăn xong không cần chờ cô, về
ký túc xá trước mà nghỉ trưa.
Xung quanh đều là
đồng nghiệp, không tiện nhiều lời, Chu Nghiên dùng sức vỗ vỗ bả vai Lạc
Táp, vẻ mặt là đồng tình, nhưng trong mắt tất cả đều là ý cười.
Nghĩ đến sáng nay Lạc Táp bắn đạn xuyên qua bia giấy của cô thì cô lại muốn cười.
Đại khái bắn súng chính là điểm yếu duy nhất trong cuộc đời của Lạc Táp.
Khi Lạc Táp trở lại chỗ ngồi, Tưởng Mộ Tranh cùng Trình Diệc đã ngồi xuống. Trình Diệc ngồi đối diện cô, Tưởng Mộ Tranh cũng không có được voi đòi
tiên, rất tự hiểu lấy mà ngồi song song với Trình Diệc, phía đối diện cô chếch sang.
Thỉnh thoảng các đồng nghiệp xung quanh sẽ nhìn sang phía bàn của bọn họ,
đồng nghiệp nữ thì nhìn Tưởng Mộ Tranh, đại đa số đồng nghiệp nam đều là đang nhìn Lạc Táp.
Vừa rồi mấy lời kia của
Trình Diệc khá lớn, người đang ngồi xung quanh đều nghe rõ ràng. Huấn
luyện viên và Lạc Táp ngồi một bàn cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ là
vì chuyện bắn súng.
Rốt cuộc sáng nay mọi người
đều chứng kiến thời khắc kỳ tích khi Lạc Táp bắn đạn sang bia giấy của
người khác, đề tài trong bữa trưa của bọn họ chính là ‘kỹ thuật bắn súng thần kỳ’ của Lạc Táp.
Bọn họ vừa ăn cơm vừa nói đến chuyện ngắm bia đạn, đều là Trình Diệc nói, Lạc Táp gật đầu, tỏ vẻ
bản thân nhớ kỹ. Trình Diệc thầm nghĩ, nhớ kỹ thì có tác dụng khỉ gì?
Xoay mặt lại quên sạch sành sanh.
Trình Diệc nhìn sang Tưởng Mộ Tranh, anh đang sói đội lốt người mà yên lặng ăn cơm.
Anh ta nói với Lạc Táp: “Tiểu Lạc à, lát nữa ăn cơm xong tôi sẽ mở một
‘cái bếp nhỏ’ cho cô, chúng ta trực tiếp đi trường bắn, tranh thủ thời
gian nghỉ ngơi giữa trưa này để tăng cường luyện tập, có đôi khi 'nạn
đến ôm chân Phật' cũng sẽ dùng được.”
Vừa dứt
lời, Tưởng Mộ Tranh theo bản năng nhìn về phía Trình Diệc, Trình Diệc
cũng lẳng lặng liếc anh một cái, khi tầm mắt hai người chạm nhau thì
trong lòng đều tự hiểu rõ, rồi lại nháy mắt tách ra.
Lạc Táp ăn rau dưa mà như nhai sáp, dù cho ngàn lần không muốn nhưng lúc
này lại chỉ có thể lựa chọn câm miệng. Khi tập huấn, nghe theo lời huấn
luyện viên là thiên chức.
Cái ý tưởng quỷ quái
này tám chín phần mười là do Tưởng Mộ Tranh nghĩ ra, ở phía dưới bàn, cô hung hăng đạp cho người ngồi chếch đối diện một cước.
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Đột nhiên bị đá không kịp phòng bị, thiếu chút nữa anh bị sặc cơm trong miệng.
Anh liếc nhìn cô một cái, cô lại giống như người không có việc gì mà cúi đầu ăn cơm.
Xung quanh là đồng nghiệp của cô, anh chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Sau đó, bọn họ đều chuyên tâm ăn cơm, thỉnh thoảng Tưởng Mộ Tranh và Trình
Diệc sẽ nói một hai câu, đều là chuyện về tập huấn bắn súng.
Lạc Táp vừa nghe, vừa yên lặng lấy hết ớt xanh trong món ăn ra, để ở một góc khay đồ ăn, từ nhỏ cô đã không thích ăn ớt xanh.
Trong lúc vô tình, Tưởng Mộ Tranh thoáng nhìn thấy ớt xanh, rất tự nhiên duỗi đũa ra kẹp ớt xanh trên khay cô bỏ vào trong miệng mình.
Lạc Táp sửng sốt, bên cạnh đều có người, cô cũng không lên tiếng.
Trình Diệc thấy động tác nhỏ này của Tưởng Mộ Tranh, anh ta cố ý chơi xấu:
“Tưởng Mộ Tranh, hình như đũa của cậu duỗi hơi dài rồi thì phải, đó là
khay của Tiểu Lạc mà.”
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Anh cười nhạt, phản ứng cũng mau: “Mắt tôi bị viễn thị, hai cái khay để gần như vậy, tôi nhìn hoa mắt, còn tưởng rằng là khay đồ ăn của tôi
cơ.”
Trình Diệc: “...”
Lạc Táp: “...”
Đây đại khái là một lần mà tật viễn thị bị bôi xấu tệ nhất.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Tưởng Mộ Tranh:
Ngày thứ ba theo đuổi vợ ~
1. Thành công ngồi cùng bàn ăn với Lạc Lạc;
2. Có mắt như mù mà gắp đồ ăn của cô ấy O(∩_∩)O~
Kết quả nỗ lực của ngày thứ ba: Bị vợ đạp cho một cước, hình như cô ấy bắt đầu làm nũng với mình rồi ╮(╯▽╰)╭
Điều sốt ruột duy nhất chính là: Tên Phó Duyên Bác da mặt dày kia sắp tới,
hơn nữa hình như cha vợ của mình còn rất vừa ý cậu ta ╭(╯^╰)╮
Tổng kết, chỉ số tổng hợp tâm trạng của hôm nay: ba sao