Giọng nói của cô có oán trách, ủy khuất, thậm chí còn có một chút chua xót. Lời vừa ra khỏi miệng,
giọng nói đã bắt đầu thay đổi.
Bạch Dạ Kình nheo lại mắt, ánh mắt dừng trên người cô một hồi lâu, hỏi “Hạ Thiên Tinh, cô có biết lời nói
này của cô tràn ngập mùi giấm chua hay không?”
Cô hơi giật mình, lông mi run rẩy.
Tràn ngập mùi giấm chua……
Dù không muốn thừa nhận, nhưng cô lại không thể phản bác lại. Cô bắt đầu
lúng túng, liền đứng dậy muốn rời đi. Thấy vậy, Bạch Dạ Kình liền kéo eo cô ngồi xuống “Em... nói với tôi cái này chính là muốn tôi cho em danh
phận, cho Đại Bạch danh phận?”
"Tôi không có.” Cô cắn môi, “Là
anh chất vấn tôi trước. Huống chi, danh phận của anh, tôi lại dám đòi
hỏi sao? Anh là Tổng Thống, mà tôi tính là cái gì? Anh cao cao tại
thượng, tôi thân phận nhỏ bé. Như mẹ anh nói…… Tôi phàm là có tự tôn,
hiểu được tự trọng, không nên cùng anh có bất kì dây dưa gì……”
Cô say, mượn hơi cồn liền nói ra tất cả những gì muốn nói.
Anh nhíu mày.
Mẹ của anh? Hai người đã gặp mặt khi nào?
“Huống chi, anh hiện tại đã cùng Lan Diệp ở bên nhau…… Là anh không nên suốt
ngày xuất hiện trước mặt tôi, lúc nào cũng trêu chọc tôi rồi lần lượt
khuấy đảo tâm tư của tôi như vậy!”
Hạ Thiên Tinh nói xong, hốc
mắt đã có chút nước mắt, lại nhịn không được chảy xuống. Như là đem khổ
sở mấy ngày nay cùng nhau phát tiết ra hết. Một khi có cơ hội nói, cô
liền nhịn không được.
Cô đứng dậy từ trên người anh, giận dữ đi
tới cửa, kéo ra, nhìn chằm chằm anh, “Anh đi ra ngoài! Nhanh đi ra
ngoài, về sau không cần đến nữa!”
Học ngữ khí ngày đó của anh.
Khuôn mặt cô lạnh lùng, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Cô
quật cường giơ tay lau đi, lập tức liền có những dòng nước mắt khác chảy xuống.
Bạch Dạ Kình đi tới cửa, lại không đi ra ngoài. Mà là
đứng yên ở chỗ đó, từ trên cao mà nhìn xuống, bình tĩnh nhìn cô. Ánh mắt kia, mang theo tìm kiếm, giống như là muốn nhìn thấu tâm tư cô. Hạ
Thiên Tinh không thích như vậy, bị anh nhìn liền có chút tức giận, dậm
chân, “Anh có đi hay không?”
“Hạ Thiên Tinh, em có phải đang ghen không?”
“…… Tôi không có!”
Bạch Dạ Kình tới gần cô, ngón tay chạm vào cằm cô, đem mặt cô nâng lên. Nâng mặt cô đối diện với anh, “Vậy em có biết hay không…… Tôi lại đang
ghen!”
Cô ngẩn ra. Anh nói cái gì vậy…… Ghen?
Anh nhìn cô
thật sâu, nhớ tới đủ việc cô làm cùng Dư Trạch Nam, trong mắt liền sinh
ra vài tia lửa giận. Cúi đầu, hướng tới môi cô, hôn thật sâu. Cô ‘ ngô ’ một tiếng, muốn đẩy anh ra lại bị một tay anh chế trụ hai tay cô bắt
chéo ra sau lưng.
Bạch Dạ Kình vừa hôn vừa cắn, lát sau liền hôn
tới tai cô, oán hận hỏi: “Em là người phụ nữ của tôi, sao lại cùng Dư
Trạch Nam yêu đương? Hạ Thiên Tinh, rốt cuộc em đem tôi đặt ở vị trí
nào?!”
Anh không hỏi còn tốt, vừa hỏi, trong lòng Hạ Thiên Tinh càng chua xót.
“Anh có nhiều phụ nữ như vậy…… Còn để ý tôi cùng ai yêu đương sao? Anh có
thể cùng Lan Diệp hôn môi, tôi cùng Dư Trạch Nam là bạn bè lại có cái gì không thể?”
Bạch Dạ Kình cau mày, “Tôi cùng Lan Diệp hôn môi khi nào?!”
“Anh đã làm khi nào, chính trong lòng anh hiểu rõ…… Lại nói, tôi nói chuyện yêu đương cùng Dư Trạch Nam khi nào?”
“Tôi không nhớ.” Ngữ khí của anh trầm thấp, lộ ra nguy hiểm, “Hạ Thiên Tinh, tôi ghét nhất người khác hiểu lầm tôi, hôm nay em nói rõ ràng cho tôi!
Nếu nói không rõ, tôi sẽ xử đẹp em!”“Căn bản không cần tôi phải nói……” Hạ Thiên Tinh đẩy anh ra, đưa tay vào túi quần lấy di động ra. Trực tiếp click mở album, những ảnh chụp đó lập
tức hiện ra. Cô đặt điện thoại vào tay Bạch Dạ Kình, Bạch Dạ Kình nhìn
xuống, ánh mắt dần trở nên âm trầm. Lan Diệp tính kế anh?
“Hiện
tại đã đủ rõ ràng.” Thấy bộ dáng á khẩu không trả lời được của anh sau
khi nhìn thấy ảnh chụp, tâm tình Hạ Thiên Tinh cũng không trở nên tốt
hơn chút nào, ngược lại trong lòng càng thêm đau đớn. Cô hoàn toàn không có chú ý tới hiện giờ mình thật giống như một cô bạn gái nhỏ đang ghen. Nhưng cô lại có tư cách gì để ăn giấm chua của anh chứ? Nói đến cùng,
trừ Đại Bạch, bọn họ cũng chẳng còn quan hệ gì……
Lúc cô muốn đoạt lại di động, Bạch Dạ Kình không chịu, anh nhìn cô một lát rồi nói, “Em vì ảnh chụp này, cho tôi đội nón xanh?”
“Anh nói hươu nói vượn, ai cho anh đội nón xanh?” Hạ Thiên Tinh tức giận đến nước mắt chảy dài.
Rõ ràng chính là anh sai trước, têm gia hỏa này, cư nhiên còn đúng lý hợp tình tới chất vấn cô.
Bạch Dạ Kình chế trụ vai cô, đem cô kéo vào lòng mình, “ Rốt cuộc là lỗ tai nào của em nghe qua tôi có nói muốn cưới Lan Diệp?”
“……” Cho nên, đây xem như là phủ nhận sao?
“Trừ mấy ảnh chụp này, em đã nhìn thấy tôi hôn cô ta sao?”
“……” Hạ Thiên Tinh hoảng hốt há mồm, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện cô
không thể nói lên lời. Cô thật sự…… Không có nhìn thấy anh hôn cô ta.
“Không nói được gì sao?”
Cô vẫn trầm mặc như cũ. Ánh mắt anh thâm thúy nhìn chằm chằm cô, “Em còn dám nói em không ghen?”
“…… Tôi không có.”
Ba chữ tuy đơn giảng nhưng lại tràn ngập sự chột dạ.
Bạch Dạ Kình không muốn cùng tranh cãi, một tay chế trụ ót cô, nâng mặt cô
lên, cúi xuống hôn cô. Hạ Thiên Tinh giãy giụa, nhưng lại không thể
thoát ra, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Nhưng cô rốt cuộc phải thừa nhận, cô đang ghen. Cô không thể coi như cái gì cũng không thấy, không thể không suy nghĩ cái gì.
Những người bên cạnh anh, cả những người bên cạnh cô, đều đang không ngừng
nhắc nhở cô, nếu tiếp tục đi thì chính là thiêu thân lao đầu vào lửa,
sớm hay muộn có một ngày bị thiêu đến hồn siêu phách tán. Cô cũng không
thể không có chút sợ hãi.
Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà, môi cô lại đang bị hôn, thoát không được.
Kế tiếp, cửa vốn bị cô mở ra liền bị anh một chân thật mạnh đá vào. Hạ
Thiên Tinh trong đầu đần độn, bị anh hôn, càng ngày càng thất điên bát
đảo. Nhưng anh lại không thỏa mãn như vậy, dùng sức một cái liền đem cô
ấn lên trên tường...
Cô đau đến nước mặt chảy ra, liền lấy đầu ngón tay cào anh.
Anh hỏi cô, “Còn dám gần gũi Dư Trạch Nam như vậy hay không?”
Hạ Thiên Tinh khóc, không chịu khuất phục.
Bạch Dạ Kình liền không cho cô thoải mái, nghĩ mọi cách lăn lộn cô. Cô cuộn
nắm tay đấm anh, cắn anh, đẩy anh, nhưng cuối cùng vẫn không thể lay
động anh dù chỉ một chút.
“Bạch Dạ Kình, anh chính là đồ xấu xa, chỉ biết khi dễ người……”
“Hắn có khi dễ em như vậy hay không?” Anh thậm chí còn không muốn nhắc tới
ba chữ "Dư Trạch Nam" này. Nhớ tới người đàn ông kia, đáy lòng anh liền
bốc hỏa tán loạn.
“Trừ anh, những người đàn ông khác đều không
như vậy!” Cô tức giận lưu lại trên cổ anh hai cái dấu răng. Dù sao không phải anh nói cô thích cắn người nhất sao? Hiện tại trừ ngực cùng xương
quai xanh, cô nên cắn nhiều một chút!
Bạch Dạ Kình cảm thấy mình
có chút biến thái. Anh lại thích mình bị cô cắn như vậy, thích cô đem
dấu vết của cô lưu tại trên người mình. Đương nhiên, vì đáp trả cô, anh
trực tiếp ở trên cổ cô để lại mấy dấu hôn ái muội