Bây giờ Hạ Thiên Tinh mới hiểu được anh chọn cô là người sinh con cho anh là vì lí do gì.
Muốn tìm một người có điều kiện vừa vặn xứng đôi như cô, trên thế giới chỉ sợ cũng không có mấy người. Chỉ là…….
“Dù vậy, anh cũng không nên làm cho tôi hôn mê rồi làm cho tôi sinh con
cho anh.” Hạ Thiên Tinh chậm rãi thả cái muỗng đang cần trên tay, chăm
chú nhìn anh, “Anh có biết anh làm vậy là vô cùng ích kỉ không? Cuộc
sống của tối vốn dĩ luôn trôi qua bình thường mà bởi vì có anh xâm nhập
vào, trong nháy mắt liền biến hóa….”
Nhắc tới cái này, ngữ khí của cô có phần ảm đạm, vài phần cường ngạnh, lại có vài phần oán trách.
Đây là lần đầu tiên cô cùng anh nói đến chuyện này.
Bạch Dạ Kình nhìn cô chăm chú, ánh mắt phức tạp, “Lúc ấy, người giúp tôi
làm chuyện này là một vị cấp dưới. Hắn nói với tôi rằng đã nói với mẹ
em, hơn nữa bà ấy đã đồng ý. Hắn cũng xác nhận đã cho mẹ em một số tiền
lớn. Và, việc em bị trúng mê dược, không phải do người của tôi làm. Tôi
vốn cho rằng…. em cũng không cần tỉnh táo.” Rốt cuộc, bán thân để kiếm
tiền, đối với một cô gái 18 tuổi mà nói, đó là một việc vô cùng uất ức, nhục nhã.
Bạch Dạ Kình nói xong, Hạ Thiên Tinh ngồi ngốc hồi lâu. Tay đang để trên mặt bàn khẽ nắm lại. cô là lần đầu tiên nghe nói
về việc này, quả thực cảm thấy khiếp sợ, hoang đường lại buồn cười.
“Mẹ tôi?” Hồi lâu sau, cô khẽ cười nhạo một tiếng, “Anh là nói đến Lý Linh Nhất?”
Môi mỏng Bạch Dạ Kình khẽ mở, nói: “Tôi cũng là vừa nghe được em và mẹ
mình nhiều năm bị chia cách, mới biết được…Người mà hắn ta nói là Lý
Linh Nhất. Chuyện này, là bên tôi có lỗi.”
“Tôi quả thật quá ngu
xuẩn, như thế nào không nghĩ đến chuyện này? Nếu không có Lý Linh Nhất ở trong nhà phối hợp, làm sao tôi có thể bị mang đi mấy đêm mà không có
ai phát hiện? Nếu không phải bà ta, ai lại có cơ hội hạ mê dược tôi?”
Cô giống như cùng anh nói chuyện nhưng lại càng giống như tự lẩm bẩm với mình, gió thổi qua, mang theo vài âm thanh vụn vặt trong đêm tối. Cả
người cô như bị đả kích, sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Cô đột nhiên thấy rất khổ sở, cảm thấy chính mình thật bi ai. Nhiều năm như vậy,
trong lòng cô tuy oán Lý Linh Nhất nhưng cũng không biết bà ta lại liên quan đến chuyện này. Ác đến nỗi lặng lẽ bán cô đi!
Nhiều năm qua đi, vậy mà bà ta có thể sống thoải mái! Còn có thể “đúng tình hợp lí” mắng cô cùng Hạ Đại Bạch.
“Tôi cần bình tĩnh một lát.” Cô không nhìn anh, đứng dậy, đi đến phòng
mình. Nếu hiện tại Lý Linh Nhất xuất hiện trước mặt cô, cô nhất định sẽ
không chút do dự nào mà tặng bà ta 2 cái tát!
Cô vừa đi qua Bạch Dạ Kình, anh không nhìn, chỉ đưa tay ra, túm cô trở về, làm cho cô ngồi trên đùi anh.
“Anh mau buông tay ra!” cảm xúc Hạ Thiên Tinh có chút mất khống chế, liều
mạng giãy dụa, qua vài cái, vẫn không thoát được, hốc mắt liền đỏ. Cô
cảm thấy lồng ngực mình vô cùng khó chịu. Chính mình lại không biết rằng đã bị Lý Linh Nhất bán đi, kết cục là lưu lạc khắp nơi. Bà ta lại có
thể sống yên tâm, thoải mái, làm bộ không có liên quan chút nào. Chẳng
những vậy, mà còn cướp mất ba cô, xưng là mẹ cô!
Hạ Thiên Tinh đi đến bước đường như ngày hôm nay, đều xuất phát từ Lý Linh Nhất!
“Bạch Dạ Kình, mau buông tay! Anh và Lý Linh Nhất là cùng một giuộc!” Đáy lòng nghẹn khí nhưng không có chỗ phát tiết, Hạ Thiên Tinh hồ đồ, lên án lung tung.
Thanh âm nghẹn ngào, bị anh ghìm chặt như gông cùm không thể động đậy, cô tức giận, từ nhéo tay rồi đến đấm anh. Vốn thân
thể cô đang bệnh, trên tay không có sức, Bạch Dạ Kình ôm cô, ôm thật
chặt. Cuối cùng thì cô cũng mệt, đầu gồi trên vai anh, nước mắt lặng im
rơi xuống. Cô hiện tại chỉ nghĩ muốn trở về chất vấn bà ta.Có thể cảm
nhận được người trong lòng đang ủy khuất cùng khổ sở. Bạch Dạ Kình
cau mày, ngực nhói lên, tay khẽ vuốt ve trên tấm lưng đang run rẩy của
cô, thật lâu sau, môi mỏng nặng nề phun ra mấy chữ, “Xin lỗi, chuyện
này, tôi vô cùng xin lỗi em….”
Việc kia, không phải anh trực tiếp xử lí, tất nhiên sẽ không biết được mối quan hệ này. Nếu biết rằng mọi
thứ không phải do cô tự nguyện, anh cũng sẽ không…..
Hạ Thiên
Tinh nghẹn ngào, lẩm bẩm: “Nếu không phải do các người, tôi cũng sẽ
không trở thành bà mẹ đơn thân….. Đại Bạch cũng sẽ không bị người ta
gọi là “con hoang”- đứa trẻ không cha……….Còn có, tôi hiện tại….có lẽ đã cùng Hứa Nham bàn chuyện đám cưới…”
Nếu không phải Hứa Nham, cũng còn có người khác.
Bạch Dạ Kình vừa nghe đến câu cuối kia, trên mặt liền bao phủ một tầng băng, “Em nghĩ sẽ cùng Hứa Nham bàn chuyện cưới hỏi?”
“Nếu là trước kia thì đương nhiên. Có một cuộc sống bình dị, êm đềm, có gì không tốt?”
Lông mày Bạch Dạ Kình khẽ dựng, chế trụ cằm cô, đem gương mặt còn nước
mắt kia nâng lên, “Em nghĩ cùng hắn bàn chuyện cưới hỏi, có hỏi ý kiến
tôi sao? Tôi đồng ý sao?!”
Anh thật giống như trước, bá đạo. Nhưng anh có biết hay không, sự bá đạo đó chỉ làm cô càng lún càng sâu?!
Hạ Thiên Tinh nhìn anh, đột nhiên cười, nhưng nụ cười đó lại giống như
cười khổ, “Tổng thống tiên sinh đang kể chuyện cười sao? Vì cái gì mà
tối phải hỏi ý kiến anh? Vì cái gì phải được anh đồng ý? Anh cùng Tống
Duy Nhất đính hôn, có hỏi qua ý kiến tôi sao?!”
Cô hiện tại đang kích động nên liền đem toàn bộ những điều này nói ra.
Bạch Dạ Kình thật không nghĩ rằng cô sẽ nói vậy, hơi ngẩn ra. Mày kiếm khẽ thả lỏng, chăm chú nhìn cô, “Tôi hỏi ý kiến em. Nói, nếu tôi cùng Tống
Duy Nhất đính hôn, em sẽ có ý kiến gì?”
Chuyện tới bây giờ, cô
còn có thể ý kiến gì đây? Hoặc là nếu……cô thật sự có ý kiến, thì thế
nào? Chẳng lẽ anh sẽ vì lời cô nói mà không cưới Tống Duy Nhất sao?
Hạ Thiên Tinh cảm thấy nếu nói ra lời này, chỉ tự làm mình mất mặt
thôi.
Cô tiếp tục giãy dụa, muốn đứng dậy. Bạch Dạ Kình lại
một lần nữa ấn cô ngồi xuống, liếc nhìn cô một cái, liền hôn. Hạ Thiên
Tinh chống cự, không cho anh tiếp tục hôn, anh ở môi cô lưu luyến mà mút nhẹ, thở dài một câu: “Không được cự tuyệt anh!”
Vẫn là bá đạo như vậy.
“Anh lập tức phải đính hôn, không cần tiếp tục trêu chọc tôi chứ?” Ngữ khí
kia, có bao nhiêu phần chua xót và vô lực. Đáy mắt lóng lánh nước, ở
dưới ánh trăng, mắt cô càng thêm trong trẻo.
Môi bị anh vừa hôn
qua, có chút sưng, thoạt nhìn càng thêm câu dẫn, làm người khác nhịn
không được càng nhấm nháp thật lâu. Gió lạnh thổi qua, tóc cô khẽ bay,
nhẹ nhàng lay động, lộ ra cái cổ tuyết trắng.
Gió lạnh làm cô
rùng mình. Bạch Dạ Kình chặt chẽ bao lấy cô, môi, khát vọng mà triền
miên dán vào môi cô, cũng không hôn, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, tiếp
nhân hô hấp của nhau, ái muội mà dây dưa. Chuông cảnh báo vang lên trong đầu Hạ Thiên Tinh, trong lòng càng thêm chua xót.
Cô biết, bầu
không khí như vậy là quá nguy hiểm….Khi nguy hiểm đến, nó sẽ khiến cô
bỏ vũ khí mà đầu hàng dễ như trở bàn tay, ném đi lí trí, quên đi nguyên
tắc.
“Nếu anh muốn trêu chọc em, tia hảo cảm của em đối với anh, có thể hay không sẽ biến thành rất nhiều hảo cảm?”