“Đại khái là mấy câu kiểu thế này, ‘Lúc trước có nghe đồn bạn gái của Tạ Duyên là do cô giới thiệu, có thật là như vậy không?”
Tô San nghe vậy thì cũng chỉ hút một ngụm cà phê, khẽ gật gật đầu.
Trong giới giải trí, có rất nhiều người bởi vì không muốn nhắc tới những đề
tài nhạy cảm mà mâu thuẫn với ban tổ chức chương trình. Vì vậy cho dù là chương trình nào, nhân viên ban tổ chức cũng sẽ báo trước về mức độ của các câu hỏi. Tô San cảm thấy cũng không có vấn đề gì, dù sớm hay muộn
thì chuyện này cũng phải công khai.
“Vậy tới lúc đó có khả năng sẽ có phần nối máy để trò chuyện, chuyện này không sao chứ?”
Người của ban tổ chức hỏi.
Tô San cũng suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng gật đầu.
Thấy cô dễ chịu như vậy, nhân viên ban tổ chức nhanh chóng trao đổi thêm mấy vấn đề nữa liền rời khỏi. Trong phòng trang điểm lúc này chỉ còn Tô San và Tiểu Chu.
Tô San định báo trước với Tạ Duyên một tiếng, tránh việc lát nữa khi nối máy trò chuyện hắn lại để lộ sơ hở. Sau khi cô
nhắn tin cho hắn, lại mãi vẫn không thấy trả lời, không biết là hắn đang bận làm gì.
Đến lúc một nhân viên tới nói là chuẩn bị diễn tập, cô mới đi ra ngoài trường quay.
Diễn tập thì không cần phải trang điểm quá đẹp làm gì, nhưng lát nữa đến lúc chính thức ghi hình vào buổi tối thì khác.
Ban tổ chức còn bố trí một tiết mục mở màn rất hoành tráng để mời tụi cô
bước lên sân khấu. Lên sân khấu sẽ theo từng nhóm, Tô San và Giang Dần
đi cùng nhau, Chu Cầm Cầm thì sẽ lên cùng với diễn viên thủ vai nam thứ. Ở dưới khán đài hiện giờ chỉ có vài người trợ lý đạo diễn cùng nhân
viên ban tổ chức, khán giá hiện vẫn chưa vào đây.
“Woaaa, Giang Dần, anh lại tới nữa!”
Nữ MC mang theo vẻ mặt trêu chọc nói.
Giang Dần cũng đã từng một lần tham gia chương trình này để quảng bá album,
hơn nữa cách đây cũng không lâu. Lần này lại tới đây, nữ MC không nhịn
được lại trêu chọc một phen.
“Cô không chào đón tôi thì tôi về đây.”
Giang Dần giả vờ tức giận đứng lên tính bỏ về, mấy MC lập tức cười lớn giữ
anh ta lại. Chu Cầm Cầm đứng gần anh ta nhất cũng vờ đưa tay nắm lấy
cánh tay anh ta kéo lại, nhưng Giang Dần lại lơ đãng rút cánh tay ra.
“Sao lại không chào đón chứ, bộ phim của anh gần đây vô cùng hot nha. Mẹ tôi cũng theo dõi hàng ngày, anh có thể tiết lộ sơ sơ cho tôi biết về kết
cục phim hay không?”
Nam MC bắt đầu hàn huyên.
Giang Dần ngồi đó cũng chỉ cười cười tỏ vẻ thần bí:
“Kết cục là tất cả nhân vật chính đều chết.”
“Này, anh thật là xấu tính, nếu mà thật như vậy thì chắc chắn khán giả sẽ ném đá biên kịch chết mất.”
Nữ MC cười cười tiếp tục nhìn về phía Tô San:
“Tô San, hình như đây là lần đầu tiên cô hợp tác với Giang Dần đúng không? Cô cảm thấy anh ấy là người như thế nào?”
Ở dưới hiện giờ vẫn chưa sắp xếp máy quay, chỉ có vài người biên kịch
chương trình và nhân viên trường quay xem mọi người diễn tập, Hạ Hoa
cũng ngồi ở đó.
Tô San đứng bên cạnh Giang Dần, nghe MC hỏi vậy thì cười cười trả lời:
“Anh ấy hát rất hay, tính tình đôi lúc khá hài hước, bình thường cũng rất
bình dị gần gũi, không có bệnh ngôi sao gì cả, là người rất tốt.”
Đây là kiểu trả lời nghiêm chỉnh không tìm ra chút sơ hở nào, Giang Dần ở
bên cạnh không nhịn được quay qua nhìn cô một cái, không biết là cô nói
thật lòng hay giả vờ nữa.
“Nghe nói Giang Dần có hát ca khúc chủ đề của phim, vậy anh có thể cho chúng tôi nghe một đoạn ngắn hay không?”
Nữ MC cầm microphone nói.
Hình như phần này bên phía ban tổ chức đã trao đổi trước với Giang Dần rồi,
nên anh ta cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý. Trong trường quay bắt đầu
vang lên nhạc dạo của ca khúc chủ đề phim.
Giang Dần cầm microphone, nhìn sang Tô San rồi chậm rãi cất tiếng hát.
“Ánh nắng ban mai vương trên đầu ngón tay của nàng, nhớ tới nụ cười trong
trẻo kia của nàng, nhớ tới cái nhìn đầu tiên đầy bất ngờ, chỉ mong thời
gian ngừng lại tại khoảnh khắc ấy…”*
Ca khúc chủ đề phim vốn dĩ
là Giang Dần hát, không khí trong trường quay lúc này cũng vô cùng tốt,
cả hai MC chương trình thấy một màn Giang Dần nhìn qua Tô San rồi hát
thì vẻ mặt đều trở nên ý vị sâu xa. Ngay cả Hạ Hoa ngồi phía dưới kia
cũng mang theo dáng vẻ xem kịch vui, thầm nghĩ đáng lẽ mình nên đưa theo cả Tạ Duyên tới đây.
Ánh mắt Giang Dần vô cùng chăm chú, khiến
Tô San cảm thấy hơi lúng túng không biết phải làm sao, cô chỉ tập trung
nhìn xuống dưới khán đài với vẻ mặt không cảm xúc.
Khi ca khúc đã kết thúc, mấy MC đều lớn tiếng nói:
“Giang Dần, anh có ý định mời Tô San làm khách mời trong buổi biểu diễn sắp tới của anh không?”
Nghe vậy, Giang Dần còn chưa kịp lên tiếng thì Tô San lại đột nhiên lên tiếng cười nói:
“Ngũ âm của tôi không được đầy đủ, nếu mà mời tôi thì chắc chắn fan của anh ấy sẽ trả vé.”
“Cô có thể ngồi nghe tôi hát.”
Giang Dần bỗng nhiên quay sang nhìn cô nói.
Lập tức không khí trong trường quay trở nên kỳ lạ, cuối cùng nam MC nhanh trí lập tức tiếp lời:
“Tất cả chúng tôi đều muốn đi, anh có thể tặng vé không?”
Tô San vẫn chỉ mỉm cười không nói gì, còn Giang Dần cũng cười cười nói:
“Tất nhiên là có thể.”
Kết thúc đề tài này, nữ MC nhìn nhìn kịch bản chương trình trong tay, sau
đó chuyển sang phần trò chuyện tiếp theo, quay sang hỏi Tô San:
“Cô đã hợp tác với nhiều nam nghệ sỹ như vậy, vậy cô cảm thấy trong số đó
ai là người phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của cô nhất?”
Đây là câu hỏi đã trao đổi trước với nhân viên ban tổ chức, Tô San nhanh chóng cầm microphone trả lời:
“Tôi không có tiêu chuẩn chọn chồng nào cả, tôi chỉ dựa vào cảm giác của bản thân mà thôi.”
“Tôi nghe nói trước đây cô có giới thiệu bạn gái cho Tạ Duyên, điều này có thật không?”
Nữ MC mang theo vẻ tò mò hỏi.
Do chỉ là diễn tập, cũng không có máy quay ở trước mặt, Tô San không khỏi cúi đầu cười.
“Nhưng sao trước đây có tin đồn về việc quan hệ của hai người không được tốt
lắm, còn lan truyền rằng bởi vì năng lực diễn xuất của cô kém nên suýt
nữa thì Tạ Duyên từ chối vai trong phim ‘Chút ánh sáng rực rỡ’, cô suy
nghĩ thế nào về chuyện này?”
Nữ MC nhìn nhìn kịch bản trong tay hỏi.
Nghe vậy, Tô San cầm microphone trả lời với vẻ nghiêm túc:
“Thực ra đây chỉ là mọi người suy đoán không có căn cứ. Tạ lão sư là một tiền bối tốt của tôi, anh ấy đã chỉ dạy tôi rất nhiều thứ, chúng tôi không
có không hợp nhau.”
Nói tới đây, nữ MC lập tức lên tiếng:
“Nếu quan hệ của hai người tốt như vậy, thì cô có muốn làm sáng tỏ chuyện này ngay tại đây luôn không?”
“Chuyện này… hình như không tốt lắm? Chúng tôi cũng rất lâu rồi không có liên lạc với nhau .”
Tô San còn chưa nói hết lời thì một nhân viên ban tổ chức đã nhận lấy di động của cô từ trong tay Tiểu Chu mang lên sân khấu.
Cũng không chắc là có thể gọi được cho Tạ Duyên hay không, nếu Tạ Duyên mà
không nhấc máy thì cũng không còn cách nào khác. Dù sao cũng chỉ là đang diễn tập, Tô San cầm điện thoại lên lướt lướt trong danh bạ tìm tên Tạ
Duyên.
Cũng rất may là trong điện thoại cô chỉ lưu hai chữ ‘Tạ Duyên’ nên dù có bị người ta nhìn thấy cũng không sao.
“Thật ra thì tôi cũng đang ế đây, Tô San, nếu được thì cô cũng giới thiệu một người bạn gái cho tôi được không?”
Nam MC bỗng nhiên trêu chọc một câu.
Nghe vậy, Tô San không nhịn được bật cười một tiếng, hiện giờ đã nhấn nút gọi rồi, nữ MC còn nói cô bật loa ngoài lên.
Chu Cầm Cầm ngồi một bên cạnh đó nhìn một màn này với vẻ mặt thờ ơ, trong
lòng thì cảm thấy khinh thường. Nói cho cùng thì cái cô Tô San này không phải là muốn lợi dụng Tạ Duyên để tăng độ chú ý hay sao, thường ngày
thì cứ mang theo điệu bộ giả vờ ta đây rất thanh cao, thực chất bên
trong chẳng khác nào kỹ nữ!
Điện thoại vang lên vài lần chuông
nhưng vẫn không có người bắt máy. Tô San cũng không biết là Tạ Duyên
đang làm gì, chỉ có thể cười cười nói với MC:
“Chắc anh ấy đang bận gì đó.”
Cô vừa dứt lời thì điện thoại đột nhiên lại thông, trong điện thoại lập
tức truyền tới một giọng nam trầm thấp, mang theo vẻ lười biếng:
“Khi nào em mới về, anh đói bụng.”
Tô San: “……”
Vì mở loa ngoài, tất cả mọi người trong trường quay đều nghe thấy, tất cả
mọi người đều mang theo vẻ mặt ngơ ngác, Hạ Hoa đang ngồi dưới khán đài
cũng cau mày sải bước chạy thật nhanh lên sân khấu.
Không ngờ là
hắn đang ngủ, Tô San vẫn còn chưa hoàn hồn, Hạ Hoa chạy tới đoạt lấy
điện thoại trong tay cô lập tức cúp máy, sau đó quay xuống dưới vẫy vẫy
tay với tổng biên tập chương trình đang ngồi bên dưới khán đài:
“Chuyện ngoài ý muốn, xin mọi người cứ tiếp tục!”
Dù sao cũng là MC có kinh nghiệm, mọi người đều có năng lực ứng biến rất
tốt. Thực ra bọn họ cũng đã nghe phong phanh chuyện này rồi, nhưng tất
nhiên là tận mắt chứng kiến thì kinh ngạc hơn nhiều. Mọi người giả vờ
như chưa có chuyện gì xảy ra, đạo diễn chương trình lại bắt đầu để mọi
người diễn tập mấy trò chơi nhỏ nữa.
Còn Chu Cầm Cầm thì lại luôn nhìn chằm chằm Tô San. Hoàn toàn không ngờ được tiện nhân này lại âm
thầm qua lại với Tạ Duyên, hèn chi gần đây lại lấy được nhiều cơ hội tốt như vậy, còn trở thành nghệ sỹ dưới trướng của Hạ Hoa, không cần nghĩ
nhiều cũng hiểu!
Mặc dù sau đó không khí diễn tập trong trường
quay có hơi kì lạ nhưng mọi người đều cố gắng giả vờ như chưa có chuyện
gì xảy ra. Chỉ có Tô San vẫn còn hơi xấu hổ, cô hoàn toàn không ngờ được Tạ Duyên lại đang ngủ vào giờ này, trước kia hắn chưa bao giờ ngủ vào
ban ngày hết!
Diễn tập xong, Hạ Hoa ngồi trong phòng nghỉ chờ cô, vẻ mặt vô cùng âm trầm, không cần hỏi cũng biết chắc vừa mới lớn tiếng
tranh cãi với Tạ Duyên một trận. Nhưng thoạt nhìn thì có vẻ anh ta cãi
cũng không lại, cho nên sắc mặt mới khó coi như vậy.
“Hai người
nhanh nhanh công khai đi, để đỡ mất công tôi suốt ngày thấp thỏm lo lắng đề phòng dùm cho hai người. Tạ Duyên như vậy chắc chắn là cậu ta cố ý,
ban ngày ban mặt mà ngủ gì chứ, cho rằng mình là lão già bảy tám mươi
tuổi hay sao mà còn đòi ngủ trưa!”
Hạ Hoa càng nói thì càng cảm
thấy tức giận, nếu giờ chuyện này mà bị rò rỉ ra bên ngoài chắc chắn mọi người sẽ quay sang chỉ trích Tô San lợi dụng Tạ Duyên để lăng xê, thế
này thì khác nào không dưng lại đi mua việc hay sao!
“Thực ra
cũng không thể trách anh ấy, tối nay tôi mới chính thức ghi hình, cho
nên chắc anh ấy cũng không ngờ tới. Anh cũng biết mà, anh ấy không phải
là người rành việc tham gia mấy gameshow thế này.”
Tô San nhịn không được lên tiếng giải thích thay cho hắn.
Nghe vậy, Hạ Hoa hít một hơi thuốc thật dài. Thôi được rồi, anh ta cũng đã
quen tính cách tùy hứng của vị đại ca này rồi, dù sao đây cũng không
phải là lần đầu tiên gây chuyện.
“Trong đài truyền hình có nhiều
người như vậy, một truyền mười, mười truyền thành một trăm, chắc chắn
rất khó mà khống chế được, đây coi như là liều dự phòng trước khi hai
người chính thức công khai đi.”
Hạ Hoa thở ra một làn khói thuốc, bất đắc dĩ nói.
Thực ra bình thường những nhân viên của đài truyền hình cũng sẽ không nhiều
chuyện mà lan truyền lung tung, bởi vì cho dù biết phong phanh là thế
nhưng không có chứng cứ rõ ràng thì cũng vô dụng. Mấy kiểu scandal như
thế này giống như chuyện thường ngày ở huyện, mọi người nghe riết cũng
quen rồi.
Một lát sau lại diễn tập thêm một lần nữa. Đến tối khi
ghi hình, đoạn nối máy nói chuyện qua điện thoại kia bị hủy bỏ. Cho dù
Tạ Duyên đã biết là đang ghi hình đi chăng nữa thì Hạ Hoa vẫn quyết
không để cậu ta nối máy với chương trình nữa.
Tô San cũng rất
hiểu tâm trạng của Hạ Hoa. Đến 10 giờ tối, chương trình kết thúc ghi
hình, cô cầm điện thoại định gọi cho Tạ Duyên thì hắn lại vừa lúc gọi
tới.
Điện thoại vừa thông, Tô San đeo kính râm đi ra khỏi đài truyền hình, vừa đi vừa nói:
“A lô, em kết thúc công việc rồi.”
Nghe vậy, đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói trầm ấm:
“Em đang ở đâu?”
“Em ở…”
Đang nói dở thì Tô San đột nhiên nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc vừa
dừng lại ở ven đường, Hạ Hoa ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng nói:
“Lá gan thật là lớn, chỗ này mà cũng dám dừng xe, cậu ta đang e ngại là ở đài truyền hình không có nhiều phóng viên hay sao?”
Gió đêm thổi tới, bên ngoài tòa nhà ánh đèn chiếu rọi nhấp nháy rất bắt
mắt. Thỉnh thoảng có một vài nhân viên đài truyền hình đi ra đi vào, làm nghề này phải tăng ca là chuyện rất đỗi bình thường.
Tô San cúp máy, quay ra sau nhìn Tiểu Chu nói:
“Em gọi taxi về trước đi, ngày mai chị có việc bận.”
“Em hiểu rồi!”
Tiểu Chu gật gật đầu với vẻ ngầm hiểu.
Nhìn chiếc xe đang dừng bên vệ đường, Tô San lập tức đeo khẩu trang lên,
chậm rãi đi qua đó, nhìn nhìn xung quanh sau đó kéo mở cửa xe ra ngồi
vào trong.
Tạ Duyên mặc một bộ quần áo đen từ trên xuống dưới,
gần như cả người hòa vào làm một với màn đêm bên ngoài. Sau khi thấy cô
đã ngồi vào xe, lại nhìn qua Hạ Hoa đang đứng ở ngoài. Hạ Hoa đứng ở ven đường hình như đang chờ tài xế đánh xe tới, tiện thể nhìn nhìn xung
quanh xem có paparazzi hay không.
Dưới sự coi chừng của Hạ Hoa, Tạ Duyên lại quay sang nhìn Tô San vẫn còn đang đeo khẩu trang, giọng nói ôn nhu:
“Em đã ăn cơm chưa?”
Hắn còn chưa hoàn toàn dứt lời, Tô San đột nhiên nhớ tới chuyện hồi chiều,
không khỏi nhíu mày, nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
“Hôm nay có phải là anh cố ý không?”
Hạ Hoa vì chuyện này mà tức giận tới mức suýt thì ói máu.
Nghe vậy, vẻ mặt Tạ Duyên cũng không thay đổi, nghiêm túc nói: