Hai ngày sau,Hà Lam Nguyệt lập tức mua vé máy bay đi thành phố ĐL.
Cô dĩ nhiên là nhận nhiệm vụ lên đó tìm một vài thứ dược liệu ở vách thung lũng,tiện thể đi du lịch rồi tịch thu cái bàn tay vàng tiếp theo của
nam chủ luôn thể,coi như trả thù cái điệu bộ mượn tiền mất nết của
hắn,hừ hừ.
Hà Lam Nguyệt đón xe đi tới trung tâm thành phố ĐL tìm căn nhà bán đồ cổ trong hẻm nhỏ theo trong nguyên tác.Bởi vì tác giả có miêu tả khá rõ ràng,việc tìm kiếm của cô cũng trở nên dễ dàng hơn rất
nhiều.
Ngoài ý muốn là cô còn thu hoạch thêm một thứ bảo bối cực kì thú vị trừ cái đèn tụ hồn của nam chủ.
Nếu Linh Linh không nói chắc cô cũng không để ý tới đôi găng tay màu đen bám đầy bụi ở trong góc giá treo của cửa hàng.
Linh Linh nói đôi găng tay này làm từ kim tàm ti hơn ngàn năm cùng vài
nguyên liệu ngàn năm đặc biệt khác mà tạo thành,cực kì chắc chắn,dẻo dai và còn mềm như tơ lụa nữa.Khi đeo vào có thể không sợ đao kiếm cắt
phải,chống lửa chống nước cực kì hiệu quả.
Lúc Hà Lam Nguyệt hỏi
ông chủ thì ông chủ tiệm bảo đôi găng tay đó đã để ở đó hơn 20 năm
rồi,chả ai thèm nên cô mua cái đèn cổ được tặng kèm cái đôi găng
tay.Phải công nhận là cô lời rất nhiều,bỏ ra mười lăm triệu mua được hai món bảo vật,vận khí thật sự rất tốt.
...
Khi đứng trên
vách thung lũng ngoài thành phố ĐL,Hà Lam Nguyệt đeo sợi dây chuyền có
hình đôi cánh màu tím lên,sau lưng cô lập tức xuất hiện bốn cánh màu tím cực kì xinh đẹp.
"Linh Linh,cái cánh này thật có thể bay xuống
chứ?"Hà Lam Nguyệt trợn to mắt nhìn bốn cái cánh màu tím linh lung sau
lưng mình,nhìn cứ y như thiên sứ của châu âu ấy.
Sợi dây này cô
nhìn thấy trong phòng đầu tiên,không ngờ là nó có thể giúp cô mọc cánh
để phi hành,không phải dùng linh lực mà là dùng tinh thần lực.Cái món đồ chơi này,nhìn thì quả thật rất thú vị nha~.
"Chủ nhân,yên tâm
đi.Người chỉ cần dùng cánh bay như người dùng tay hoạt động vậy,khi làm
quen với việc bay thì sẽ ổn thôi.Người thử xem!"Linh Linh hướng dẫn.
Hà Lam Nguyệt nghe vậy liền bắt đầu làm theo,cô bắt đầu động bốn cánh rồi
cả người lập tức bay lên,cô lượn vài vòng quanh thung lũng,khi quen với
việc bay lượn thì cô lập tức bay xuống thung lũng tìm dược liệu mà trong nhiệm vụ yêu cầu.
Cô dùng thần thức quét thử một lần,cứ thế càng ngày càng bay đi xuống vẫn chưa tìm thấy cái loại cây hình dáng như cỏ
có trái màu đỏ mọc trên vách núi các thung lũng sâu.
Khi trời chiều tà thì Hà Lam Nguyệt xuống tới đáy thung lũng,xung quanh rừng cây xum xuê che gần hết ánh sáng mặt trời.
Đúng lúc này,Linh Linh lên tiếng gọi:"Chủ nhân,bên trái,đi tới 50m có đồ tốt.Nhanh lên!"
Hà Lam Nguyệt khi nghe vậy lập tức thu cánh hướng về bên trái chạy tới,nếu Linh Linh nói là đồ tốt thì tuyệt đối là bảo bối.
Khi cô chạy tới thì thấy một cái hang nhỏ,lối vào đủ một người đi vào,xung
quanh dây leo bò khắp nơi,Hà Lam Nguyệt lập tức lấy lấy đèn pin ra rồi
đi vào trong.Cô cũng ngửi thấy một mùi rất thơm,cả cơ thể như ngâm trong nước ấm cực kì thoải mái.
"Linh Linh,mùi thơm này là gì vậy,sao
ta ngửi chút thì cả cơ thể cảm thấy cực kì thoải mái?Hà Nguyệt Nhi cẩn
thận đi về phía trước,hỏi.
"Chủ nhân,thứ mùi người ngửi thấy là
cỏ sinh mệnh.Này là dược liệu chủ chốt để luyện trường sinh đan,có thể
kéo dài thêm 100 năm tuổi thọ.Loại này ở tu chân giới cũng rất hiếm
có,tu sĩ cũng sứt đầu vì loại này đó!"
"Ực.."Hà Nguyệt Nhi nghe
kéo dài 100 năm tuổi thọ thì hết hồn,thứ này đúng là có rất nhiều người
mơ ước,ai lại không muốn mình sống lâu hơn chứ!
"Chủ nhân,người
phải cẩn thận.Hiện tại dù là hạt tinh của thế giới này đã mất nhưng linh khí vẫn còn sót lại,yêu thú chắc chắn vẫn có dù số lượng không nhiều.Đa phần dược liệu quý thường có yêu thú bảo vệ."
"Hạt tinh?"Hà Lam Nguyệt lập tức đề cao cảnh giác đi từng bước lên phía trước,hỏi.
"Chủ nhân,hạt tinh là nguồn năng lượng duy trì linh khí của mỗi vị diện.Một
khi vị diện mất đi hạt sẽ dẫn đến linh khí suy kiệt,không thể tu
luyện,tệ hơn là dẫn tới huỷ diệt.Ngài có thể xem các hành tinh như sao
hải vương gì đó ngoài kia làm ví dụ,không còn sự sống nào mà thành hành
tinh chết."Linh Linh từ từ giải thích.
"Hít...huỷ diệt.Nghiêm trọng như vậy?"Hà Lam Nguyệt kinh hãi,cô không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
"Chủ nhân,trái đất này dù mất hạt tinh nhưng vẫn có thể duy trì tồn tại thêm vài trăm đến ngàn năm nữa.Lúc đó người có lẽ đã phi thăng hoặc truyền
tống đi vi diện khác rồi!"Linh Linh an ủi.
"Ừ,ta biết rồi."Hà Lam Nguyệt lại tiếp tục tiến về phía trước,tiến gần tới phía ánh sáng phía trước.
Trước mặt Hà Lam Nguyệt hiện tại là một hang động rộng cỡ sân thể dục
nhỏ,giữa hang là một cây cỏ hai nhánh màu đỏ đang phát ra mùi hương
thoang thoảng.Bên cạnh là một con tê tê to bằng con voi đang nằm bên
cạnh.
Hà Lam Nguyệt chảy mồ hôi hột nhìn con tê tê khổng lồ với
lớp vảy vừa cứng vừa dày trước mặt,chân không tự chủ được lui về phía
sau một bước.
"Linh Linh,cái con kia là yêu thú hả?"Cô dùng tinh thần hỏi Linh Linh.
"Đúng vậy,chủ nhân nên cẩn thận vì nó có lớp vảy bảo vệ rất dày,khó mà tổn
thương được.Với thực lực hiện tại của người thì không có khả năng giết
được nó."
"Không giết thì sao lấy được cây cỏ sinh mệnh kia a~,ta không cam lòng bỏ qua bảo bối tốt như vậy đâu!"Hà Lam Nguyệt nhíu mày
quan sát con tê tê đang nhắm mắt trong lòng không phục.
"Chủ nhân,người chỉ cần làm ngư ông là tốt lắm,di chuyển về phía sau năm bước rồi cúi người nằm xuống đi."Linh Linh lập tức nói.
Hà Lam Nguyệt không hiểu gì nhưng vẫn làm theo lời Linh Linh,lùi về sau rồi nằm xuống nhìn về hướng con tê tê.
Lúc này dị biến diễn ra,một tiếng gào đầy uy mãnh vang lên khiến con tê tê đang nhắm mắt lập tức giật mình tỉnh dậy.
"Grào...rống!!!"
Một bóng dáng ở đường hầm đối diện lao ra,đánh thẳng tới con tê tê.Hà Lam
Nguyệt lúc này rốt cuộc hiểu câu làm ngư ông của Linh Linh là gì,bóng
trắng lao tới là một con sói màu trắng tuyệt đẹp,thân thể nó chỉ to gần
một nửa tê tê với cặp móng vuốt sắt bén cùng ánh mắt đầy sát khí đang
dùng cặp răng nanh cắn xé trên người con tê tê.
Con tê tê lúc này ăn đau lập tức dùng cái đuôi đầy vảy cứng quất vào người con sói
trắng,hất nó xuống lưng mình.Cả hai chiến đấu kịch liệt,sói trắng như
muốn đồng quy vu tận mà tiến công mặc kệ các vết thương trên người ngày
càng nhiều.
Hà Lam Nguyệt nằm trong bóng tối nhìn thấy trận chiến mà cảm thán,cô vừa cầu mong hai con yêu thú kia đều chết,nhưng cô lại
vừa không muốn con sói kia chết,thật là rối nha.Huống chi,cô hiện tại
đến luyện khí tầng 1 cũng không phải thì đấu làm sao được với hai cái
con yêu thú kia chứ?!
Hà Lam Nguyệt cứ nằm úp sấp như vậy suốt
vài giờ,đến khi cơ thể đều cứng đến tê rần mà bên kia vẫn cứ còn đánh
nhau kịch liệt,lâu lâu lại có vài phiến đá bay tới đập vào người cô.Vì
không để bị phát hiện mà vẫn phải cắn răng nhịn xuống muốn cứ động,thật
sự rất khổ a~.
Sau bốn giờ kịch chiến của hai yêu thú cuối cùng
cũng đi tới hồi kết thúc,con tê tê bị sói trắng dùng móng vuốt cùng răng nanh lôi yêu đan ra ngoài.Còn sói trắng thì bị tê tê dùng đuôi đâm
xuyên người đang hấp hối,còn con tê tê thì chết ngay tại chỗ.
Đúng lúc này,giọng Linh Linh lập tức truyền tới:"Chủ nhân,mau,lợi dụng lúc này giết con sói kia đi!"
Hà Lam Nguyệt nhìn con sói đang nằm hấp hối mà rối rắm,cô thật sự không muốn giết nó nhưng không giết thì người chết là cô.
Linh Linh dường như cảm giác được suy nghĩ lúc này của Hà Lam Nguyệt nên
nói:"Chủ nhân,nếu không muốn giết thì khế ước nó thành khế ước thú đi,nó có một tia huyết mạch của Phệ Thiên Lang,thần thú viễn cổ,dù là rất yếu nhưng nếu thức tỉnh được thì sau này sẽ có lợi cho người rất nhiều."
"Có thể khế ước sao?Nhưng ta không biết khế ước làm sao?"Hà Lam Nguyệt nghe Linh Linh nói liền hai mắt sáng lên.Cô từ nhỏ đến lớn luôn yêu thích
động vật,mặc kệ là loài gì,mà những động vật xung quanh cô đều rất thích thân cận với cô dù là loài rắn nổi tiếng máu lạnh đi nữa cũng không làm hại cô,dù cô xuyên tới đây thì vẫn như vậy.
"Chủ nhân,em sẽ
truyền ngự thú quyết trong ngọc giản cho người,chỉ cần có tinh thần lực
là được."Linh Linh vừa dứt lời liền một loạt thông tin truyền vào đầu Hà Lam Nguyệt,cô cũng không kháng cự mà từ từ hấp thụ tin tức.
Qua
vài phút,Hà Lam Nguyệt mở mắt ra lần nữa,cô bắt đầu cảm thấy tu chân
thật là thần kì,cái ngự thú quyết mà Linh Linh truyền cho cô lại có thể
giúp cả chủ lẫn thú đều thăng cấp,đôi bên cùng có lợi.
Hà Lam Nguyệt nhìn con sói trắng đang hấp hối bên kia liền đứng lên đi tới dừng trước mặt nó,từ từ lên tiếng.
"Làm khế ước thú của ta,ta cứu ngươi.Ngươi sẽ là người bạn của ta được không?"
Sói trắng nghe lời nói của Hà Lam Nguyệt liền khinh thường,nó sống đã mấy
trăm năm,làm sao không biết nhân loại là một đám dối trá vô sỉ.