Nhất thời cả ba người im lặng, Bạch Tiểu Du không còn la hét nữa mà sợ
hãi tới mức không dám thở. Từ khi quen hắn tới giờ nàng chưa bao giờ bị
hắn đánh, vậy mà bây giờ hắn lại ra tay với nàng.
Nhìn thấy người trong lòng một trận run rẩy làm hắn giật mình với hành động lúc nãy của mình. Tuy cái đánh của hắn không tới nỗi đau nhưng khi áp dụng trên
người kẻ ngốc như Bạch Tiểu Du cũng khiến nàng sợ hãi rồi.
"Ta
xin lỗi ta không cố ý đâu, nàng sao không?" hắn ra hiệu với Túy Mộ ý bảo nàng ấy đừng nháo nữa. Túy Mộ cũng không cùng hắn mà "luyện kiếm" nữa
mà chăm chú nhìn Tiểu Du. Phải nói vương của nàng đã bay mất hồn vía sợ
hãi rồi.
"Tiểu Du không sao đâu ta liền xoa xoa" hắn thu lại bộ
mặt lạnh lùng lúc nãy mà như người cha dỗ dành con gái của mình, bàn tay tùy ý xoa xoa mông nhỏ.
"Ngươi! Ngươi mau bỏ tay xuống" người
này cứ thế mạo phạm vương của nàng. Còn là mạo phạm công khai nữa thật
đáng sợ đáng lẽ nàng phải nghe lời cha không nên dẫn vương ra ngoài.
Bạch Tiểu Du nức nở không thành tiếng chui vào lòng hắn không nói lời nào, nhưng cách nàng giận dỗi cũng thật dễ thương.
Mạc Thiên Lục Dã cũng không còn tâm tình khinh dễ nàng nữa mà chỉnh lại y phục mặc lại yếm cho nàng.
------------------------------------------------
"Dù sao nàng ấy cũng là vương của chúng tôi, tôi phải mang ngài ấy về" Túy
Mộ nhìn Bạch Tiểu Du chỉ mải mê ăn thịt vịt nướng mà quên trời đất."Nhưng nàng ấy cũng là thê tử của ta" Mạc Thiên Lục Dã đưa cho Túy Mộ một miếng vịt nướng lớn chín vàng thơm phức.
"Nàng nghĩ xem nàng ấy còn quá nhỏ tuổi không đủ thông minh để kế nhiệm xà
vương, hơn nữa để nàng ở một nơi ngày ngày tranh đấu quyền lực cùng mưu
kế ta không hề an tâm. Nàng ấy cần một nơi dựa dẫm..."
"Nhưng
người đó chắc chắn không phải ngài, các người không cùng một thế giới sẽ có một ngày hai người phải tách nhau ngài muốn để nàng ấy đau khổ sao?
Thần và yêu là không thể từ cổ chí kim chuyện này có mấy đôi hạnh phúc? " Túy Mộ vội cướp lời.
"Ta mặc kệ, ở bên nàng ấy dù chỉ một ngày
ta cũng mãn nguyện. Ngày ngày ở bên cùng nàng sống cuộc sống bình thường cùng nàng sinh hài tử "
"Ngài sẽ hại chết nàng ấy...giống như cha nàng đã hại mẹ nàng vậy. Tình yêu chỉ là nhất thời nhưng đau khổ sẽ là vĩnh viễn "
"Nàng đã yêu ai chưa?" Trước đây hắn cũng vì chuyện này mà ngăn cản muội muội hắn mới khiến Tiểu Thanh chết thảm hắn không thể dẫm vào vết xe cũ
nhưng...hóa ra khi yêu lại khó kiểm soát bản thân như vậy.
"Ta
chưa từng. Nhưng ta sẽ không yêu ai" mấy trăm năm qua nàng chưa từng
nghĩ tới chuyện sẽ yêu một ai. Yêu có phải rất đau khổ không? Điển hình
trong tộc nàng cũng có Lang đại nhân là ví dụ điển hình vậy. Nàng nghe
nói trước đây người kia cũng yêu một tiên nữ kết quả lại là thảm kịch.
Nữ nhân kia thì bị thiên đình giáng tội bị giam cầm 200 năm nhưng nghe
nói nữ nhân kia đã chết. Cũng vì như vậy Lang Tử Khiết bị người trong
tộc xa lánh khinh bỉ cả cha mẹ cũng không cho nàng tới gần hắn.
"Trước đây ta cũng nghĩ như vậy" từ sau cái chết của muội muội hắn đã không
còn tin tưởng tình yêu nữa. Muội muội hắn bị cái tên nam nhân kia phụ
bạc chết trong đau khổ hắn còn nhớ lúc đó thân thể nàng ấy toàn máu
nhưng lại không ngừng gọi tên tên khốn kia. Cho tới khi hắn gặp Bạch
Tiểu Du vốn hắn không có một chút thiện cảm với nàng nhưng sau này lại
không cản được trái tim của mình.