Lần thứ hai Hứa Ngự Tiên tỉnh dậy thì, đau đớn không ngừng khi sinh nở
đã hoàn toàn biến mất, trái lại có cổ lâng lâng, tứ chi cảm giác nhẹ
nhàng.
Sang sảng tiếng cười vang lên: “Ngự Tiên lão hữu, nghìn năm không gặp a.”
Thiên địa không ngày nào không có trăng, ánh sáng trắng chẳng biết ở đâu mà
tới. Lúc tiên khí lượn lờ, hiện ra hai bóng người một cao một thấp,
dường như hai bên rất quen thuộc, mỉm cười với Hứa Ngự Tiên.
Dáng người cao có khuôn mặt tuấn tú, khoác một kiện áo lam, bên hông buộc
một bầu rượu hồ lô, đeo một bảo kiếm Thanh Đồng, như một hiệp sĩ nhàn
nhã. Dáng thấp mặc một bộ áo bào trắng đạo sĩ, tóc bạch kim buộc lên cao lộ ra khuôn mặt non nớt, lúm đồng tiền thập phần khả ái.
Hứa Ngự Tiên đầu óc mơ hồ ở bên trái hai bằng hữu cũ hỏi: “Xin hỏi hai vị, nơi này là nơi nào?”
Tiểu đạo đồng dáng thấp cười khúc khích, nói với người nam tử cao rằng:
“Tính cách nàng dường như trở nên thật là mềm, hảo hảo chơi, ha ha ha
ha…”
Người nam tử cao quan sát Hứa Ngự Tiên nói: “Thật đấy, chân mày đều nhu thuận hơn nhiều.”
Tiểu đạo đồng kéo xuống nam tử vạt áo, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Nếu
không liền để như vậy đi, đừng khôi phục trí nhớ của nàng. Trước đây bị
nàng kia khi dễ, hiện tại thật vất vả có một cơ hội…”
“Chủ ý này
rất tốt, nhưng nếu Tây Vương Mẫu biết, sẽ trách phạt chúng ta.” Người
nam tử cao bất đắc dĩ nhún nhún vai, từ trong lòng móc ra một viên to
bằng cái bát Minh Châu, đi tới trước mặt Hứa Ngự Tiên, “Ngự Tiên nhắm
mắt lại, rất nhanh thì được rồi.”
Hứa Ngự Tiên thầm nghĩ người
này biết tên của nàng, vì sao nàng không nhận ra hắn là người phương
nào, đang muốn mở miệng hỏi vấn đề, đột nhiên mí mắt bị bàn tay to che
một cái, một đạo tinh quang thu hút nàng tuỷ não, kí ức bí mật như dòng
nước ồ ồ chảy về.
Đã trải qua mười đời luân hồi thăng trầm, trước thời gian đó nữa là hồi ức vượt qua vạn năm viễn cổ, mà có một đoạn
qua lại vui vẻ nhất…
Ngược dòng thời kỳ thượng cổ, Bồng Lai Tiên
đảo của Tây Vương Mẫu, có hai mươi bốn tên đồ tôn, trong đó chỉ có ngự
Linh Thần quân được sủng ái nhất.
Có ban thưởng danh hào, chúng
tiên lại gọi nàng là Ngự Tiên, bởi vì nàng từ nhỏ tính cách hết sức háo
chiến, thích cùng Thần Ma đấu pháp, thiên giới cực ít tiên nhân có thể
vượt trên nàng.
Một ngày Ngự Tiên chào hai vị bằng hữu tinh tôn,
lập được định ước vô cùng ác độc, điều kiện đánh cược là lên núi cắt
chòm râu của Ma tôn sẽ thắng, người nào thua phải chịu bất kì xử phạt
nào do đối phương đưa ra.
Ngự Tiên không nói hai lời, phi thân
chạy tới núi tiêu, đặt chân xuống một chỗ vách núi cheo leo. Nàng đeo
cung thần thiên luân bằng vàng, vừa bước lên chỗ đất cháy đen mờ tối,
cung thần tức thì như mặt trời chói chang chiếu ánh sáng ra bốn phía,
kinh động chung quanh.
Ngự Tiên mi mắt chưa mở, chấp lên cung
tiễn bắn về phía phía sau nhô lên đen kịt, kim quang phút chốc một cái
chớp động, ngã xuống đất có tiếng đột nhiên truyền đến, nguyên lai là
vết lớn Đại Hắc xà.Ngay sau đó, càng nhiều lớn Đại Hắc xà từ hầm ngầm ló đầu ra đến, Ngự Tiên mếu máo miệng khinh thường nói: “Đến nhầm xà quật
sao, đều là một chút nhỏ la la.”
Ngự Tiên biến hóa ra mấy con quang tiễn, một vừa đánh trúng đen xà, động tác hành văn liền mạch lưu loát, thành thạo.
“Này sẽ không có?” Ngự Tiên bắn chết sở hữu đen xà sau, vừa muốn đem cung
thần thu hồi, chợt thấy bên chân một cái dài nhỏ bóng trắng, đang muốn
chui vào trong động.
Ngự Tiên tò mò kéo kia hoá đơn tạm kéo ra ngoài, phát hiện là vết Tiểu Bạch xà,
Ngự Tiên bóp lấy nó 7 tấc, nắm ở trong tay lật xem. Tiểu Bạch xà chỉ có
ngón cái to, nơi cánh tay có thể lượn quanh ba vòng, cả vật thể trong
suốt trắng sáng, đường cong hoàn mỹ không một tì vết, giống Quỷ Phủ thần công hạ ngọc khí.
Tiểu Bạch xà ở Ngự Tiên bàn tay giãy dụa, rốt cuộc phát ra dễ nghe tiếng người: “Buông tay…”
Nghĩ không ra này Tiểu Bạch xà còn có chút tu vi, Ngự Tiên cảm thấy có chút ý nghĩa, cố ý lạnh lùng nói: “Ngươi theo chân chúng nó là một phe, ta
bằng cái gì thả ngươi?”
Tiểu Bạch xà hỏi ngược lại: “Nếu như ta nói không theo chân chúng nó cùng nhau, tiên nhân ngươi có tin hay không?”
Ngự Tiên nhất thời chẳng biết làm sao hồi phục, xa xa truyền đến cây cối
khuynh đảo có tiếng. Tiểu Bạch xà một cái tránh ra khỏi gông cùm xiềng
xiếc, dọc theo cánh tay bò lên trên đầu vai của nàng, thấp giọng nói:
“Xà vương tới, khuyên ngươi nhanh lên bào đi.”
“Cái gì xà vương,
ta tìm là Ma tôn, ngươi này con rắn nhỏ còn muốn coi khinh ta.” Ngự Tiên thay đổi ra một chi quang tiễn, nhắm ngay kia hoạt động có tiếng đầu
nguồn.
Chỉ thấy vô biên dưới màn đen, như nhau trụ trời to lớn
Đại Hắc xà, hoàn toàn che cản tất cả nguồn sáng. Chỉ có một đôi chiếu
sáng lớn đồng, âm lãnh trành sao Ngự Tiên.
Ngự Tiên thấy ngoài trận thế, hơi hơi có chút trố mắt.
“Hừ, cùng ta tàn sát trôi qua bắc hải trách kình, còn kém một đoạn dài
đây.” Ngự Tiên ngưng tụ một cổ thần lực, nhón chân lên phi thân mà lên,
đột nhiên da thịt mát lạnh, Tiểu Bạch xà rốt cuộc chui vào áo của nàng,
“Này này, đi ra cho ta…”
Ngự Tiên vừa muốn vói vào vạt áo, đem cái kia Tiểu Bạch xà móc ra, màu đen cự xà đã hướng nàng nghiền ép mà tới…