Hứa Ngự Tiên khẽ hé
đôi môi đỏ mọng, bao nhiêu lời muốn nói ra nhưng không nói ra khỏi miệng được, chỉ có thể ngưng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú mình luôn nhớ mong,
trong nháy mắt yên lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng giọt mưa rớt xuống xào xạc. (Chỗ này ta chém )
"Nương tử, về nhà đi." Bạch Tố Ly nắm
lấy tay Hứa Ngự Tiên, không nói lời nào đã lôi kéo rời đi, giống như chỉ coi nàng là đé trẻ trốn nhà đi . (Bạch tiểu xà ak, nhà ngươi... quả là
bá cmn đạo kkk )
Mà ở dưới bóng cây bên cạnh cầu, Tĩnh Hải cùng
Hứa Thiệu Nhung hai người đều bị ướt sũng, không nhúc nhích nhìn Bạch Tố Ly kéo Hứa Ngự Tiên đi rồi.
"Vì sao ta không nhúc nhích được? Đại sư phải làm sao mới ổn đây, muội muội của ta lại bị họ Bạch bắt đi rồi..."
"Nghĩ không ra xà yêu kia tính toán cao thâm, lấy mưa trận giam giữ bần tăng, Hứa thí chủ không nên hoảng sợ, đợi bần tăng phá trận pháp này, lập tức cứu muội muội của ngươi về."
Một lúc lâu sau...
"Đại sư, còn chưa được sao, làm sao còn chưa hết mưa nữa?"
"Hứa thí chủ chớ vội, rất nhanh sẽ được rồi."
Sau hai canh giờ...
"Hắt... xì..., đại sư, dường như ta bị Phong Hàn, ngươi phá giải xong chưa?"
"..."
"Đại sư, đại sư, ta không chịu nổi nữa muốn xỉu rồi ..."
Sau ba canh giờ, vài người qua đường tốt bụng đem hai kẻ đáng thương ướt sũng, mang tới Bảo An đường điều trị.
Kết quả là Hứa Ngự Tiên lại trở về Bạch phủ, nàng ngồi ở đầu giường chán
muốn chết, cửa phòng cửa sổ bị pháp lực vô hình khóa kín, khiến nàng
không ra cửa chính được dù chỉ một bước.
Lúc tới gần giờ cơm, cửa bị đẩy ra kêu một tiếng, không thấy bóng người nào nhưng liền ngửi thấy một cỗ mùi thơm của thức ăn.
"Không đói bụng sao?" Giọng nói êm tai vang lại, thấm vào lòng người. Nguyệt
sắc tay áo phất một cái, mấy món ăn sáng đã đặt ở trên bàn gỗ.
Hứa Ngự Tiên ngửa đầu nhìn món ăn trên bàn, không có chút khẩu vị nào, lắc đầu.
"Ta đến đút ngươi xem sao, ăn nhiều một chút." Bạch Tố Ly gắp cơm tẻ với
chút món ăn, bưng đến trước mặt Hứa Ngự Tiên, nhất định phải đút cho
nàng ăn.
"Như vậy lần này muốn cho ta ngủ?" Hứa Ngự Tiên gáng nhai món ăn rồi nói.
"Ngươi là nương tử của ta, lại dám can đảm tự ý bỏ nhà đi, làm trượng phu tự
nhiên phải quản giáo cho tốt." Bạch Tố Ly buông bát ăn cơm, nghiêng
người ôm eo nàng, khẽ cắn vành tai của nàng nói, "Đời này ngươi đừng
nghĩ muốn rời đi, phải ở bên cạnh vi phu cả đời."
"Kỳ thực không cần thiết." Hứa Ngự Tiên buồn bã nói nhỏ.
"Vì sao lại nói thế, lẽ nào ngươi không thể không rời bỏ ta, ta đối với
ngươi không tốt sao?" Bạch Tố Ly ái muội bên cạnh Hứa Ngự Tiên, bờ môi
hai người chỉ cách nửa tấc.
Hứa Ngự Tiên lo lắng nhìn khuôn mặt
Bạch Tố Ly, phút chốc lại hôn lên môi hắn một cái: "Ngươi có thật là
không hạ chú thuật với ta sao, vì sao ta thích ngươi, một khắc không gặp ngươi liền kia khó chịu, ngươi dùng chữ tình để nhốt ta, cho dù nghĩ
đuổi ta, ta cũng không muốn đi nữa rồi."
Tâm tình Bạch Tố Ly
dường như được buông lỏng, con ngươi đen láy nhìn nàng, bộ dạng khó có
thể tin được: "Không phải ngươi sợ ta à?"
Hứa Ngự Tiên mỉm cười: "Ta có bao giờ sợ ngươi, ta sợ nhất là, ngươi nửa đường thăng về cõi tiên , đem ta bỏ lại..."
Bạch Tố Ly đem Hứa Ngự Tiên ôm vào trong lòng, xem nàng như bảo vật mất mà
tìm lại được, hôn thật sâu hai cánh môi anh đào màu hồng phấn một lúc
lâu mới buông ra, sau đó thở dài nói: "Ta sao có khả năng bỏ lại ngươi
được, đứa ngốc..."
Mặt Hứa Ngự Tiên ở lồng ngực của hắn ngủ thiếp đi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện hỏi: " Cái bạch xà ở Núi Thanh Thành
kia là ngươi đi, dùng thân rắn đối với ta làm loại chuyện đó, thực sự
rất quá đáng. Còn có đêm hôm đó cũng làm ta đau chết."
Hứa Ngự
Tiên thở phì phò nắm ngón tay hắn, hung tợn cắn một cái, sau khi cắn lại sợ cắn mạnh, lật xem ngón tay hắn mới phát hiện một chút vết tích cũng
không có.
Nghĩ đến về sau bị khi dễ, còn không thể làm gì được
tên yêu nghiệt này, nàng vừa tức giận lại ngọt ngào, lại có chút chua
xót, môi hơi dẩu lên nói: "Yêu nghiệt."
"Đêm đó rất đau sao, ta
xem của ngươi xem bị thương nơi nào." Một tay Bạch Tố Ly đẩy ngã Hứa Ngự Tiên trên giường, vén đáy quần của nàng lên xem phong cảnh bên trong,
"Hình như thực sự sưng lên chút, vi phu giúp nương tử thổi một chút."
"A a a a... Thật là nhột... Tướng công không muốn a..."