Vân Huyền Khê xác định bốn phía không có người mới ngồi lại bên giường, ánh mắt thương tiếc nhìn Thiên Lan, tối qua
Song Nhi tuy không nói ra kẻ đứng sau là ai, nhưng Vân Huyền Khê có thể
từ lời nói của Song Nhi đại khái đoán được, trong Vân gia có thể một tay che trời ngoài Vân Khiếu Thiên chỉ có thể là Đỗ Y.
Đỗ Y xuất
thân Đế Kinh, là danh môn đích nữ, mà không biết lý do gì lại gả cho Vân Khiếu Thiên làm tiểu thiếp, sau này Lam Uyển, cũng chính là mẹ của
Thiên Lan qua đời, Đỗ Y thuận lợi bước lên làm chính, trong mắt người
ngoài bà tuy rằng lúc nào cũng một bộ thê tử, mẫu thân ôn nhu hiền thục. Nhưng người nhà Vân gia đều rõ nữ nhân này không phải người lương
thiện.
Nữ nhân Vân Khiếu Thiên đưa về đều vô duyên vô cớ mà chết đi, bị điên cũng không phải số ít, đằng sau chắc chắn không thể thiếu
được Đỗ Y, Vân Huyền Khê nghi ngờ cái chết của mẫu thân mình với người
phụ nữ này chắc chắn có liên quan.
Mẫu thân của hắn tuy rằng là
tiểu thiếp, nhưng thân thể khá tốt, làm sao có thể nói bệnh là bệnh,
nhưng hắn vẫn là không tìm ra chứng cứ, lần này trở về hắn cũng âm thầm
điều tra việc này, việc này nói cho cùng cũng đã qua quá lâu rồi, những
người năm nó nếu không phải đã chết thì cũng không còn thấy nữa.
Còn có sự việc của mẫu thân Thiên Lan càng là kì quặc, thân là nữ nhân duy
nhất của Lam gia, Lam Uyển ở Lam gia cực kì được sủng ái, phụ thân là
hội trưởng của luyện đan hội, bản thân Lam Uyển cũng là luyện đơn sư,
làm sao có thể bạo bệnh mà chết được.
Những việc này bị chôn vùi vào dòng chảy của lịch sử, nếu như không có ai đào lại, thì chẳng có ai biết được chân tướng năm đó.
Vân Khiếu Thiên sai Vân Vũ Nhu đi tìm thầy thuốc, qua mấy canh giờ ả mới mang theo một thầy thuốc chậm chạp trở về.
Không có Vân Khiếu Thiên, Vân Vũ Nhu không dám đơn đọc ở một chỗ với Vân
Huyền Khê, nên sau khi thầy thuốc vào trong ả cũng không đi cùng vào,
tóm lại điều gì đã nói thì đều đã nói rồi, ả cứ thể trở về viện của
mình, trong lòng tràn đầy chờ mong tin tức Thiên Lan đã chết.
Đợi qua ba ngày
Bởi vì chuyện của Thiên Lan, cuộc tỷ thí cứ thế bị lùi lại, tuy rằng có
người không vừa ý, nhưng lời nói của người Học Viên Đế Quốc, bọn họ cũng không làm gì được? Chỉ có thể nói Vân Thiên Lan sắp chết rồi vận khí
vẫn còn tốt như vậy.
Nhưng Vân Vũ Nhu không thể nào ngờ đến ả
không đợi được tin tức Thiên Lan chết, mà ngược lại nghe được tin tình
hình của Thiên Lan đang chuyển biến tốt, tức đến mức ả ở trong viện của
mình đập phá không ít đồ đạc, Đỗ Y đẩy của bước vào, một cái bình hướng
mặt bay tới, Đỗ Y khẽ phẩy tay, bình hoa bị hất đi, vỡ tan bên cạnh chân tường.
“Nhu nhi, con đang làm gì vậy” nhìn mặt đất hỗn độn, chân mày Đỗ Y khẽ nhăn.
“Nương, Vân Thiên Lan vậy mà đang có chuyển biến tốt rồi” Vân Vũ Nhu nhìn thấy
Đỗ Y, lập tức chạy đến bên cạnh, thần sắc ủy khuất nói.
Ả cứ chờ đợi tin tức Vân Thiên Lan đã chết, ai ngờ được truyền đến lại là tin
nàng đang chuyển biến tốt lên, ả làm sao cam lòng cho được.
Đỗ Y vỗ nhẹ mu bàn tay Vân Vũ Nhu an ủi, nhược điểm duy nhất của nha đầu này chính là thiếu kiên nhẫn, “ Cha con bên đó không biết thế nào, mời đến
mấy vị thầy thuốc, sau cùng còn bỏ một số tiền lớn mời về một luyện đơn
sư, nha đầu đó không khỏe lại mới lạ”
Đỗ Y cũng là một mặt oán
giận, độc bà hạ là dùng đối phó với người thường, đối phó với kẻ không
có linh căn như Vân Thiên Lan là quá thích hợp, bà trăm nghìn lần cũng
không nghĩ tới sự biến hóa của Vân Khiếu Thiên, ngày trước Vân Thiên Lan bị hành hạ thế nào hắn cũng không nói một lời, bà nghĩ hắn đã không còn để tâm đến nha đầu đó nữa, ai nghĩ được có thể thành ra kết quả này.
Đỗ Y làm sao có thể cam tâm, nhưng không cam tâm cũng có thể làm được gì,
Vân Khiếu Thiên đã ra tay, bà còn có bất cứ động tĩnh nào thì rất dễ bị
hắn nhìn ra, hình ảnh xây dựng bao nhiêu năm sẽ đổ vỡ hết, bà tuyệt đối
không thể đánh mất vị trí trong Vân gia, thời gian vẫn còn dài.
“Cha tại sao tự dưng lại giúp cái con tiện nha đầu đó chứ” Vân Vũ Nhu vẫn là không thể hiểu, cha rõ ràng là không thích Vân Thiên Lan thậm chí còn
ghét bỏ, nhưng tại sao trong lúc này lại giúp nàng?
“Ta nghĩ là
có liên quan đến Vân Huyền Khê” Đỗ Y than một tiếng,” từ khi tiểu tử
thối đó quay lại thể hiện thực lực cao đến không thể ngờ tới, đến ta
cũng không thể nhìn ra, cũng không biết trong bao nhiêu năm qua đã xảy
ra chuyện gì”
“Nương, lẽ nào chúng ta cứ thế giương mắt nhìn Vân gia bị Vân Thiên Lan Và Vân Huyền Khê chiếm sao?” Vân Vũ Nhu trên mặt
đều một vẻ không cam, kéo kéo cánh tay Đỗ Y làm nũng.
“Bây giờ
không thể tùy tiện hành động, đợi người của Học Viện Đế Quốc đi rồi
tính” Đỗ Y vỗ nhẹ khuôn mặt Vân Vũ Nhu, cười nói: “Yên tâm, nương chỉ có một mình con, không vì con mà nghĩ cách thì còn vì ai”
“Con
biết nương là tốt nhất” Vân Vũ Nhu cứ thế nép bên người Đỗ Y, cả vẻ mặt
mãn nguyện, không hề nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Y. Thiên Lan quả thật đã tỉnh lại, nhưng không phải do người của Vân Khiếu Thiên mời
đến, mà do Vân Huyền Khê cho nàng uống thước giải, độc đó là do Thiên
Lan tự mình uống, nàng muốn xác nhận xem có phải Vân Khiếu Thiên muốn
giết nàng không, nay đã có kết quả, Vân Khiếu Thiên không muốn nàng
chết, thậm chí là dùng hết sức để cứu sống nàng.
Với điểm này, Thiên Lan vẫn là cảm thấy thật kì quặc, hoàn toàn không thể hiểu được Vân Khiếu Thiên rốt cuộc đang nghĩ gì.
Còn với người hạ độc, Vân Huyền Khê cũng xác định rồi, hắn sau khi thả
Song Nhi ra có cho người theo dõi, thấy nàng ta bị người của Đỗ Y đem đi sau đó thì không còn thấy xuất hiện, chắc đã gặp chuyện không lành rồi, hắn cũng không phải người lương thiện đến mức giúp đỡ một người định ra tay hãm hại muội muội của mình, cho dù là thân bất do kỉ, hắn cũng
không chút nào đồng tình.
“Thiên Lan, bây giờ muội định thế nào?” Vân Huyền Khê hoàn toàn không hiểu ý định của Thiên Lan.
“Nên làm gì thì sẽ làm thế” Thiên Lan ngồi bên giường, trên miệng treo một
nụ cười như có như không, Vân Khiếu Thiên động tay vào, Đỗ Y chắc chắn
cũng không dám tùy tiện hành động, còn về Vân Vũ Nhu, nữ nhân đó chẳng
qua cũng chỉ dựa vào chút linh lực ở trước mặt nàng làm loạn thôi.
“Chuyện của đạo sư bên đó có tin tức, chắc rất nhanh sẽ kết thúc rồi, chúng ta
rời khỏi cái nơi thị phi này mới là thượng sách” Trong lòng Vân Huyền
Khê vẫn luôn nghĩ đến việc đưa Thiên Lan đi khỏi Vân gia, ở đây hắn
không có căn cơ, muốn bảo vệ Thiên Lan an toàn vẫn là có chút khó khăn,
nhưng đến Đế Kinh lại khác, hắn ở đó có bạn hữu, có thế lực của chính
mình, muốn bảo vệ Thiên Lan là chuyện dễ dàng.
Thiên Lan cười
không cho là đúng, nhưng không phản đối lại lời của Vân Huyền Khê, Vân
Khiếu Thiên tuy không muốn nàng chết, chắc chắn cũng càng không muốn
nàng rời đi.
“Đại ca có biết cách nào có thể thay đổi thể chất
của muội không?” Thiên Lan cảm thấy đây mới là chuyện quan trọng, kiếp
trước nàng chỉ cần một cái đầu thông minh, nhưng bây giờ thì không đủ,
đầu óc thông minh cùng thực lực đều phải có.
Vừa nói đến đây Vân Huyền Khê có chút nhụt khí, “ Thân thể của muội đến đạo sư cũng nói hết cách, đại ca thật sự cũng không biết có cách nào có thể thay đổi.”
Đạo sư trong lời Vân Huyền Khê chính là nam nhân mặc một bộ tử y hoa phục,
là đạo sư của Học Viện Đế Quốc, tên Quy Nhai, tuy rằng tên gọi rất kì
quái, cộng thêm tính cách cổ quái của ngài, Thiên Lan cũng thấy chẳng có vấn đề gì.
Ngài nhìn thấy Thiên Lan lời đầu tiên liền nói, làm phế nhân bao nhiêu năm mà vẫn có thể sống được thật là ngoài ý muốn.
Thiên Lan ngây ngốc ngay tại chỗ, theo sau đó hắn cũng không mở miệng nói gì
thêm, mãi đến khi Thiên Lan hỏi về mấy vấn đề liên quan đến thể chất,
ngài mới ném cho Thiên Lan một biểu tình cười mà như không, lạnh lùng
nói: “Trừ khi ngươi chết”
Nếu không phải Vân Huyền Khê bên cạnh
ấn nàng xuống, Thiên Lan lúc đó một chút cũng không do dự nhảy đến đánh
cho hắn một trận, tổng cộng chỉ nói có hai câu, hai câu đều chẳng phải
nói gì tốt đẹp, có cái kiểu làm đạo sư thế này sao? Học Viện Đế Quốc
thật là mù rồi mới mời người như vậy về làm đạo sư.
“Thiên Lan,
Đạo sư hắn tính cách là vậy nhưng không có ác ý gì “Vân Huyền Khê thấy
Thiên Lan nghiến răng, liền biết nàng đang nghĩ lại chuyện hôm trước,
tính cách đạo sư của mình thật sự là có chút mất lòng người, nhưng hắn
không dám phủ nhận, Quy Nhai ở Học Viện Đế Quốc thật sự có uy quyền, tuy rằng hắn rất ít khi sử dụng uy quyền đó.
Thiên Lan trừng mắt nhìn Vân Huyền Khê,” cũng chỉ có huynh mới chịu nổi đạo sư này”.
Quy Nhai tính cách có chút ác liệt, Nhưng hắn đối với Vân Huyền Khê thật là tốt không còn gì để nói, nếu không phải thật tâm quan tâm đến Vân Huyền Khê hắn hoàn toàn không việc gì phải đến Vân gia vì hắn chống lưng, mà
lúc Vân Huyền Khê nói muốn đưa mình đi, hắn cũng không nói tiếng nào nhẹ nhàng gật đầu.
Thời gian hai người bên nhau quá ngắn, nhưng
Thiên Lan vẫn phát hiện ra một quy luật, Quy Nhai trước mặt Vân Huyền
Khê vô cùng nghiêm chỉnh, trên mặt hoàn toàn không chút biểu tình, nhưng trước mặt nàng lại có thể lộ ra một nụ cười cực kì cổ quái lạnh lùng.
Vân Huyền Khê cười mỉm vài cái, lại ôn nhu nói: “Thiên Lan cũng đừng lo
lắng, đợi quay về Học Viện Đế Quốc đại ca sẽ giúp muội tìm xem, nói
không chừng sẽ có cách.”
Thiên Lan cười cười gật đầu, nàng biết
Vân Huyền Khê đang an ủi nàng, đại lục Thương Loan vốn là một thế giới
kì quái, trong lòng nàng vẫn kiên định nhất định sẽ có cách, không cần
biết ra sao, nàng vẫn là trước mắt phải làm cho cơ thể này kiên cường
hơn, nhu đạo gì gì đó lúc này ít nhiều còn có thể sử dụng được.
Nên trong thời gian Thiên Lan tu dưỡng, nàng một khắc cũng không thả lỏng
huấn luyện thân thể của mình, lúc mới đâu Vân Huyền Khê còn khuyên vài
câu, sau đó thấy Thiên Lan vẫn kiên trì hắn chỉ có thể từ bỏ, hắn trong
lòng cũng có chút vui mừng, giống như năm đó, đứa nhỏ này một chút cũng
không mất đi nhiệt huyết với cuộc sống.
Vân Khiếu Thiên có đến
thăm qua vài lần, Thiên Lan đều là nằm trên giường giả bệnh, đối với mấy câu hỏi của Vân Khiếu Thiên Một từ cũng không nói, Vân Khiếu Thiên vừa
đi liền như hổ như rồng, về sau nghe nói Vân Khiếu Thiên điều tra về
chuyện này, nhưng cũng chỉ tìm thấy một người chịu tội thay, Đỗ Y vẫn là không chút nào lộ ra dấu vết.
Đỗ Y ở trong Vân gia nhiều năm như vậy, những chuyện này chắc chắn động tay không ít, làm việc chắc chắn
như xe đã quen lối, tìm một kẻ chịu tội thay không phải là dễ như trở
bàn tay.
Vân Vũ Nhu gần đây cũng không tìm nàng kiếm chuyện nữa,
mà cả ngày ở yên trong viện của mình, ai cũng không gặp, Vân Ninh Tẩm
đến thăm Thiên Lan một lần, thấy nàng không có việc gì, một câu không
nói quay đầu liền đi, Thiên Lan không hiểu chuyện gì quay ra nhìn đại ca cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, nghĩ lại tối hôm đó, liền hỏi Vân
Huyền Khê.
Nhận được đáp án làm nàng vô cùng bất ngờ, Vân Huyền
Khê hoàn toàn không nhờ Vân Ninh Tẩn đi tìm nàng, Vân Huyền Khê còn nói, cô nương Vân Ninh Tẩm này tính tình lạnh nhạt, trong gia tộc một mình
đơn độc, ngay đến lời của gia chủ cũng không thèm để ý đến, làm sao có
thể vì một câu nói của hắn mà đi tìm nàng.
Thiên Lan trong lòng không thể hiểu được Vân Ninh Tâm rốt cuộc là bạn hay địch, chỉ có thể đem nàng đặt tại vị trí trung lập.