Khuôn mặt Phạn Diệt kiêu ngạo, đây chính là lý do mà nó không muốn sử
dụng linh lực, nó cũng không biêt vì sao linh lực của nó lại là màu
hồng, cái màu sắc này làm sao mà xứng với nó – một Phạn Diệt đại nhân
soái khí như vậy, quá mất giá rồi.
Mấy người kia đột nhiên nhìn
thấy một vệt sáng màu hồng xuất hiện, trên mặt toàn một vẻ kinh ngạc,
trên đại lục này còn có linh lực màu hồng sao?
Không đợi Thiên
Lan có ý kiến, nàng đã cách một đất không xa rồi, mấy cành cây cắm trên
người nàng, toàn là vết thương, Thiên Lan nhịn đau nhìn kĩ lấy một cơ
hội, nắm chặt một cành cây, tuy rằng tốc độ chậm lại một chút, nhưng vẫn rất có lực đối với thân thể của Thiên Lan, bàn tay tóm lấy cành cây đó
nổi lên một trận đau đớn.
Bị treo trên cành lây rung lắc vài cái, Thiên Lan đã cảm thấy tay mình như muốn đứt ra vậy, Phạn Diệt nắm lấy
tay áo nàng, cũng thuận theo sự rung lắc của nàng mà rung lắc theo.
“Đoàn Đoàn, ngươi mẹ nó có linh lực sao còn để ta cứ thế ngã xuống dưới đất.” Thiên Lan từ cành cây di chuyển lại gần vào thân cây, sau khi đứng vững liền nắm ngược chân của Phạn Diệt xách lên.
Phạn Diệt phẫn nộ mà nói: “Tiểu gia còn tưởng, còn không phải là tại ngươi, một chút linh
lực cũng không có, khiến cho linh lực của ta cũng bị áp chế rồi, có thể
làm chậm lại tốc độ của ngươi tiểu gia cũng là tận lực rồi, còn nữa
ngươi không phải vẫn tốt sao?”
Khế ước giữa người và thú có một
mối quan hệ rất kì diệu, lực lượng của chủ nhân càng cường đại, lực
lượng của khế ước càng cường đại, mà thực lực của chủ nhân càng yếu,
thực lực của khế ước cũng càng yếu, cho dù là một thần thú đã thành
niên, cùng với một người không có linh lực lập nên khế ước, lực lượng
của thần thú cũng sẽ bị áp chế để bằng với trình độ của chủ nhân.
Vì thế, muốn khế ước phát huy được sức mạnh lớn nhất, chủ nhân phải không ngừng trở nên mạnh hơn.
Thiên Lan sờ sờ mũi mình, cười mỉa hai tiếng rồi đem Phạn Diệt đặt lại trên
vai mình, cái này cũng không thể trách nàng, đều tại cái tên đem linh
căn của nàng phong ấn lại.
Thiên Lan từ trên cây tụt xuống, còn
chưa đi được hai bước đã thấy một đoàn người đang chạy tới bên này,
Thiên Lan nhăn mày, quyết đoán lần nữa trèo lên cây, nhìn những người đó chạy qua bên dưới, hướng tới trên núi.
Sức hút của Thần thú lớn như vậy, những người này đúng là không cần mạng nữa sao?
“Người chết vì tiền chim chết vì mồi.” Phạn Diệt hừ lạnh một tiếng, thuận theo tay áo THiên Lan mà chui tọt vào bên trong.
Đợi cho dòng người đi qua, Thiên Lan mới tụt xuống, nhìn lên trên núi một
cái, cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn là nhấc chân hướng lên trên núi,
Đế Lâm Uyên mà chết thì không phải phong ấn của nàng sẽ không giải được
sao, vì thế Đế Lâm Uyển nhất định không được chết.
Hoa Đào cùng
mấy người đang giao tranh trên trời, không thấy Thiên Lan cũng bắt đầu
chuyên tâm vào trận chiến, người tham gia chiến đấu trên không trung
ngày càng nhiều, Thiên Lan đi bên dưới chốc chốc lại có một thi thể rơi
xuống, vỡ đầu máu chảy, trên người còn có những vết thương sâu, nhìn
thấy mà khiến Thiên Lan run bần bật.
Trong lòng đối với mùi áu
tanh có chút phản cảm, nhưng nàng gượng ép chính mình phải quen đi, trên đại lục này, sau này trên tay nàng cũng sẽ nhuộm đầy máu tươi.
Ta không giết ngươi, ngươi cũng sẽ giết ta, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, kẻ yếu không có quyền được sinh tồn.
Thiên Lan nuốt một ngụm nước miếng, tránh khỏi cái thi thể đã không còn nhìn
rõ được diện mạo kia, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng lại không ngừng run
lên, dưới chân chốc chốc cũng mềm nhũn ra.
Nàng phải làm quen, nàng phải quen đi! Trong lòng không ngừng an ủi chính mình.
Khó khăn lắm mới leo được đến đỉnh núi, trên đỉnh núi đã có rất nhiều người rồi, liên tục ngẩng đầu lên nhìn chiến trường trên đỉnh đầu, có người
nóng lòng muốn thử, đó chính là người của đại ma đầu của đại lục, nếu
như có thể diệt được bọn họ, trên đại lục này bọn họ cũng sẽ bị truy
giết.
Thiên Lan quét mắt một lượt, không nhìn thấy Đế Lâm Uyên,
nhưng nghe thấy một âm thanh quen thuộc, trước mắt liền tối sầm, xong
rồi, nếu lần này để Vân Huyền Khê nhìn thấy bộ dạng mình bây giờ, hắn
còn không quở trách nàng mất mấy ngày?
Thiên Lan khom người muốn chạy, trong lòng cầu nguyện, không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta!
“Thiên Lan muội, muội muốn đi đâu?” âm thanh ôn hòa mang theo ý cười vẫn
truyền tới, trong lòng Thiên Lan kêu khổ, trên mặt nặn ra một nụ cười,
chầm chậm quay lại.
“ Vân Khê ca ca, lâu quá không gặp.” Vân
Huyền Khê đã đứng bên cạnh Thiên Lan, đang cười tươi nhìn nàng, lại thấy toàn thân nàng vô cùng chật vật, đôi mắt sáng bỗng xẹt qua một tia âm
trầm lệ khí.
“ Lúc muội đi đã hứa với ta thế nào?” Vân Huyền Khê
cũng bồi Thiên Lan cười, nụ cười của hai người muốn bao nhiêu giả tạo
thì có bấy nhiêu, những người xung quanh chỉ có thể mắng thầm bị thần
kinh, tiếp tục xem trận chiến trên trời.
Trong lòng hiên Lan xoắn lại, tiến tới phía trước kéo lấy cánh tay Vân Huyền Khê, “ Đại ca huynh xem, muội chỉ mà xây xước chút thôi…” nhìn ý cười Vân Huyền Khê càng
nồng đượm, Thiên Lan lập tức đổi giọng, “Trên đại lục hành tẩu làm sao
có thể không bị thương chút ít, đại ca huynh nói có phải không?”
Vân Huyền Khê nhìn Thiên Lan một lúc, cuối cùng thở dài,: “Đại ca biết
Thiên Lan sau này sẽ là cường giả bay khắp thiên địa rộng lớn này, nhưng trước đó muội là muội muội của Vân Huyền Khê ta, ta sẽ lo lắng cho sự
an nguy của muội, vì thế, việc đầu tiên của Thiên Lan là phải bảo vệ tốt cho mình, bị thương… người khác chịu là được rồi.”
Thiên Lan
cười cười xấu hổ, ý nghĩ này của Vân Huyền Khê, cũng thật là… nếu như
nàng mà là kẻ thù của hắn, nàng nhất định sẽ không phải là đối thủ của
hắn, cũng may mắn, bởi vì một cử chỉ vô tâm của Vân Thiên Lan, mà đem
đến cho nàng người đại ca này.
Quy Nhai từ trong đoàn người xuất hiện, vẻ mặt vẫn như cũ mang một nụ cười kì quái, “ Như vậy vẫn chưa chết”
Thiên Lan nắm chặt nắm tay, nhịn, nhịn, Đế Lâm Uyên khiêu khích như vậy còn
nhịn được, còn không nhịn được một cái nam nhân trong thời kì mãn kinh
sao?
Khóe miệng Thiên Lan giương lên, “khiến đạo sư thất vọng rồi, mạng của Thiên Lan vẫn còn lớn lắm.”
Quy Nhai cười mà như không quét mắt nhìn một lượt Thiên Lan, không vui
không giận nói: “Lát nữa mạng vẫn còn lớn được như vậy là tốt rồi”
Lông mày Thiên Lan khẽ nhăn lại, lời nói của Quy Nhai lúc nào cũng làm nàng
cực kì để tâm, đặc biệt là câu nói trừ phi ngươi chết trước đây.
Vẻ mặt Vân Huyền Khê có chút biến đổi, thu lại ý cười trên mặt, đối với
Quy Nhai nghiêm nghị mở lời: “ Đạo sư, Thiên Lan là muội muội của ta.”“chính vì là muội muội của ngươi.” Quy Nhai khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị, trong lòng đối với việc học sinh của mình vì một nữ tử mà đối với mình
nghiêm nghị nói chuyện như vậy có chút không vui, hắn trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy Vân Huyền Khê nghiêm túc như lúc này.
Con người
không được phép có nhược điểm, Vân Huyền Khê trước đây trong học viện
không ai có thể địch nổi, chính vì hắn không có nhược điểm, sau này học
viện có thể rất náo nhiệt rồi, Quy Nhai trong mắt xẹt qua một tia tinh
quang, không thèm nhìn Thiên Lan và Vân Huyền Khê thêm nữa.
Vân
Huyền Khê ái ngại nhìn Thiên Lan, đạo sư không biết là bị làm sao, ngày
trước người khác nói chuyện với hắn, ông đều lười mở miệng, bây giờ đến
lượt Thiên Lan lại từng từ đánh vào nỗi đau đau của nàng.
Thiên Lan hít thở sâu một cái, hướng về Vân Huyền Khê lắc lắc đầu, nam nhân mãn kinh so với nữ nhân mãn kinh còn đáng sợ hơn.
“ Ầm! Ầm!” mặt đất đang yên tĩnh lại lần nữa chấn động.
Thiên Lan được Vân Huyền Khê bảo hộ ở trong ngực, khó khắn lắm mới ổn định
được thân mình, vết nứt trên đỉnh núi ngày càng lớn, mấy hòn đá không
ngừng rới xuống dưới.
Mấy người vừa rồi vội vàng đi lên trên núi
lúc này không thể không hướng xuống núi chạy mất, những người còn đứng
lại ở đây đều là những người đã đạt được cấp độ linh đế, không biết bay, mà người có linh khí hỗ trợ cũng không nhiều, vì thế đối với tình thế
lúc này chỉ có thể chạy.
Quy Nhai mỗi tay xách một người, đạp lên linh khí bay lên không trung, Thiên Lan chớp chớp mắt, Quy Nhai là đạo
sư của Học Viện Đế Quốc, là linh đế chẳng có gì kì lạ.
Hoa Đào
thấy Thiên Lan bị người ta xách trong tay, còn tưởng Thiên Lan bị người
ta bắt được, nghĩ tới câu nói trước khí rời đi của Đế Lâm Uyên, Hoa Đào
giật mình một cái, nghĩ cũng không nghĩ liến phóng tới.
Đáy mắt
Quy Nhai có chút bất ngờ, toàn thân tản ra một cỗ khí tức cường hãn, tản ra rất xa, mắt thấy Hoa Đào sắp đến trước mặt, đột nhiên dừng lại,
khuôn mặt búp bê đầy vẻ phức tạp.
Phạm vi linh lực lớn như vậy, thực lực của nam nhân này…
“Quy Nhai, buông Thiên Lan tiểu thư ra.” Hoa Đào quả nhiên là cao nhân tình
báo, tự nhiên liền có thể biết được đặc trưng diện mạo của danh nhân
trên đại lục.
“Người của Đế Lâm Uyên từ lúc nào cũng biết cứu
người vậy?” Quy Nhai lạnh nhạt mở miệng, không giống như người trên đại
lục mỗi lần nhắc tới Đế Lâm Uyên đều là phẫn nộ cùng hận ý.
Hoa
Đào nghiến răng, nhìn Thiên Lan, hắn nhất định là đánh không lại Quy
Nhai, nam nhân này rất thần bí, vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở Học Viện
Đế Quốc, đảm nhiệm vị trí đạo sư nhưng lại không hướng dẫn bất cứ một
ai, mãi đến khi trong một lần ra ngoài mang về Vân Huyền Khê, từ đó bên
cạnh hắn chỉ có một mình Vân Huyền Khê là học sinh.
Thực lực lại
càng cao thâm khó lường, ngay đến gia cũng nói nam nhân này là một đối
thủ đáng gờm, xong rồi, gia quay lại nhìn thấy Thiên Lan tiểu thư bị bắt đi, hắn nhất định sẽ chết rất thảm.
Thiên Lan muốn nói chuyện,
lại phát hiện chính mình không cách nào mở miêng được, vừa rồi nàng cảm
nhận trong cơ thể mình một cỗ khí nóng lưu chuyển, sau đó liền không nói chuyện được nữa, nhất định là Quy Nhai làm gì đó trên thân thể nàng
rồi?
Thiên Lan trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Quy Nhai, nam nhân này muốn làm gì.
Quy Nhai đáp trả Thiên Lan một nụ cười cổ quái, cái dáng vẻ cười mà như không kia khiến Thiên Lan nổi lên một trận khủng hoang.
Thiên Lan đem ánh nhìn giúp đỡ chuyển đến người Vân Huyền Khê, lại phát hiện
Vân Huyền Khê cũng cùng cảnh ngộ với mình, há miệng nhưng lại không nói
ra được cái gì.
“Cứu người hay không có liên qua gì đến một đạo
sư của Học Viện Đế Quốc ngươi, mau thả Thiên Lan tiểu thư ra.” Hoa Đào
nét mặt nghiêm túc, lạnh giọng quát lớn.
“Nàng ta sắp trở thành học sinh của Học Viện Đế Quốc ta, dựa vào cai gì ta phải giao cho ngươi?”
Quy Nhai không thèm để tâm ngữ khí của Hoa Đào, nói như điều đương nhiên.
Thiên Lan không hiểu được Quy Nhai muốn làm gì, chỉ có thể hướng tới Hoa Đào
liều mạng lắc đầu, nàng muốn biểu đạt là nàng không sao, nhưng trong mắt Hoa đào lại biến thành ý mong cứu giúp.
Hoa Đào nhìn thấy khí
tức chầm chậm lưu chuyển trước mắt kia, trong lòng nhanh chóng tính toán xem làm cách nào cứu được Thiên Lan tiểu thư ra khỏi tay Quy Nhai mà
không làm nàng bị thương tổn.
“Dựa vào việc nàng ấy là thứ mà Đế Lâm Uyên ta nhìn trúng.” thanh âm nhàn nhạt từ phía đằng sau vang lên.
Thân thể Quy Nhai khẽ rung động, trong tay thiếu mất một người, một công tử
vận một thân áo trắng đang đứng tại trước mặt hắn, trong tay đang xách
chính là Vân Huyền Khê.
Đế Lâm Uyên liếc nhìn Vân Huyền Khê, khóe miệng câu lên một nụ cuồi ôn hòa, “ nhầm rồi.”
Lời vừa dứt, bàn tay hắn chầm chậm buông ra.
Vân Huyền Khê bị Quy Nhai phong ấn linh mạch, một chút linh lực đều không
sử dụng được, nếu ngã xuống như vậy không chết thì cũng tàn tật, đồng tử hắn co rút, biểu tình vẫn dừng lại tại khoảnh khắc bị Đế Lâm Uyên cướp
được từ trong tay Quy Nhai.
Tốc độ của nam nhân này thật là nhanh!
Thiên Lan trong lòng kinh sợ, phẫn nộ trừng Đế Lâm Uyên, nhưng không có cách
nào vì thân thể không có chút linh lực nào, Đế Lâm Uyên lại đáp lại nàng một nụ cười, nhìn Thiên Lan, khiến nàng hận không thể xé nát bộ mặt giả dối của hắn.
Đáy mắt Quy Nhai trầm xuống, cũng buông Thiên Lan ra, tự mình phóng thẳng tới phía Vân Huyền Khê.