Trong rừng cây rập rạp chỉ có hai bóng người một trước một sau. Không phải, phải nói là có một
bóng trắng đang phiêu diêu, nhìn từ xa giống như hồn ma vậy.
Thiên Lan đỡ lấy cái trán của mình nhìn nam nhân nào đó bên cạnh, “ Ngươi có thể đi không?”
“Không thể, rất mệt” Đế Lâm Uyên hai tay ôm trước ngực, trên mặt treo một nụ cười dụ người phạm tội.
Đầu Thiên Lan hiện lên hắc tuyến, rốt cuộc ai mệt hơn? Người sử dụng linh
lực mới là mệt hơn ư? Nàng và Đế Lâm Uyên đã đi trong khu rừng này hai
ngày rồi. Trong hai ngày này Đế Lâm Uyên sử dụng cái tư thế quỷ dị đó
dọa không biết bao nhiêu người, đi theo một nam nhân thế này, nàng thật
sự có chút hối hận rồi.
“Vậy Đế công tử đưa ta bay một đoạn đi.” Con ngươi của Thiên Lan chuyển chuyển, đột nhiên hiện ra một nụ cười,
mắt mày cong cong mà nhìn sang Đế Lâm Uyên ở bên cạnh thanh nhã tuyệt
tục.
Đế Lâm Uyên quyết hạ mình đáp xuống đất, nhấc đôi chân dài
hướng về phía trước mà đi,” Gia yếu đuối như vậy làm sao mà ôm thêm được Thiên Lan tiểu thư, Thiên Lan tiểu thư muốn theo đuổi gia cũng không
cần phải cứ thế nhào vô lòng như vậy chứ, nữ tử phải có ý tứ”.
Yếu đuối…
Hai chữ lớn đó mạnh mẽ đập xuống trên đầu Thiên Lan, một đại nam nhân dùng
từ này có tốt không? Nhìn bóng lưng phía trước không chút hiện lên vẻ
yếu ớt nào, Thiên Lan bỗng có ý muốn đem hắn đập vào tường, nam nhân này rốt cuộc là hàng loại hai từ đâu ra vậy?
Ý tứ em gái ngươi á, nàng mà ý tứ thì làm sao mà cưa đổ ngươi. Thiên Lan trợn trắng mắt, nhấc vạt váy vội vàng đuổi theo.
Đường Đế Lâm Uyên đi quỷ dị đến có chút đáng sợ, Thiên Lan cứ có cảm giác như hắn đưa mình đi vòng vòng, bởi vì nàng nhìn thấy phía trước cái cây
lệch tán này rất nhiều lần rồi, cho dù cứ cách một đoạn lại mọc một cây, cũng không thể mọc giống nhau y đúc như vậy chứ?
Đế Lâm Uyên
nhàn nhã mà đi phía trước, giống như không phát hiện ra có điều gì không bình thường cả, Thiên Lan tăng tốc đi đến bên cạnh Đế Lâm Uyên.
“Đế Lâm Uyên ngươi có cảm thấy chỗ này chúng ta đã đi qua rồi không?”Thiên
Lan kéo Đế Lâm Uyên đang không ngừng tiến về phía trước, nhăn mày nói.
“Đúng vậy” Đế Lâm Uyên ngoái đầu nhìn lại, chầm chậm cười, trong đầu Thiên
Lan bỗng hiện lên một câu “Xoay đầu nhìn lại đã qua một đời.”
Đợi chút, hình như có gì đó không đúng, hắn vừa nói là đúng sao? Hắn rõ ràng biết mà vẫn đem nàng đi vòng vòng bao lâu như vậy.
Ngực Thiên Lan gấp gáp lên xuống vài cái, vốn muốn phát điên, nhưng nghĩ tới cái nơi hoang vu vắng vẻ này, vẫn là không nên đắc tội cái tên hỉ nộ
bất thường này thì tốt hơn, vì thể nàng cố gắng nghiến răng nặn ra một
nụ cười, “ Vậy Đế công tử là đang làm gì vậy?”
“Đi đường” Đế Lâm Uyên nói như rất vô tội, biểu tình trên mặt hoàn toàn không nhìn ra được là hắn đang có ý đồ.
Thiên Lan gắt gao bắt lấy tay phải, như vậy mới có thể tránh được bi kịch
nàng muốn đem Đế Lâm Uyên đánh một trận, nàng chỉ muốn cưa đổ hắn, chỉ
đơn giản vậy thôi, vì sao lại tra tấn nàng như vậy, nàng có chỗ nào đắc
tội hắn chứ.
“Đế công tử không phải là mù đường chứ?” Thiên Lan nhịn xuống sự mất kiên nhẫn trong lòng, trừng mắt, tùy tiện nói.
Lời nàng vừa nói ra, liền thấy nụ cười trên mặt Đế Lâm Uyên biến mất, toàn
thân tản ra một cỗ hơi thở hung ác, toàn thân Thiên Lan cứng ngắc, nàng
chỉ là tùy tiện nói chẳng lẽ lại nói đúng?
Đại lục công tử là kẻ mù đường?
“Hahahaha” Thiên Lan vừa nghĩ đến điều này liền không kìm được mà cười lớn, cái
loại chuyện ngốc nghếch này lại có thể xuất hiện trên người nam nhân
này, nghĩ thế nào cũng thấy có chút buồn cười.
Hàn khí trên
người Đế Lâm Uyên phát ra ngày càng nặng, tiếng cười của Thiên Lan thì
không chút nào giảm đi, cả đoạn đường sắc mặt nam nhân này biến đổi
không biết bao nhiêu lần, nàng sớm đã quen rồi.
Đợi Thiên Lan
cười đủ rồi mới vỗ vỗ ngực Đế Lâm Uyên, vui sướng khi thấy người khác
gặp họa nói: “ Đế công tử, nhớ theo sát đó, một chút nữa mà đi lạc mất,
bổn tiểu thư không đi tìm ngươi đâu.”
“Hừ” Đế Lâm Uyên hừ lạnh
một tiếng, thu lại lệ khí trên người, hướng bước chân di chuyển sang bên cạnh, nhường đường cho Thiên Lan.
Thấy Đế Lâm Uyên phối hợp như vậy, trong mắt Thiên Lan hiện lên một tia hoài nghi, nam nhân này không phải đang có ý đồ gì chứ? Nhìn hắn nửa ngày, Đế Lâm Uyên đều là một bộ
dạng sao cũng được, cằm hơi hơi giương lên, thể hiện rõ tư thế kiêu
ngạo. Thiên Lan một mặt hoài nghi mà đi ở phía trước, chốc chốc lại quay đầu lại nhìn Đế Lâm Uyên, nhưng Đế Lâm Uyén cực kì phối hợp, một đường
đi không nói một lời, ngoan ngoãn đi theo phía sau Thiên Lan.
Có thể do nàng nghĩ ngợi quá nhiều rồi, trong lòng nàng tự an ủi mình, chuyên tâm mà đi đường.
Càng đi sắc mặt Thiên Lan càng đen, nàng cuối cùng đã biết vì sao cảm thấy
Đế Lâm Uyên có vài phần quỷ dị rồi, cái này rõ ràng là lạc đường rồi.
Thiên Lan vịn tay trên cái thân cây tán mọc lệch kia, ngón tay thon dài run
run chỉ vào Đế Lâm Uyên nói: “ Đế Lâm Uyên ngươi rõ ràng biết chúng ta
lạc đường rồi sao không nói cho ta biết.”
Trên mặt Đế Lâm Uyên
cuối cùng cũng có chút ý cười, giống như làm lại dáng vẻ thấy người khác gặp họa mà vui sướng vừa rồi của Thiên Lan cười nói: “ Thiên Lan tiểu
thư cũng không hỏi, gia tại sao lại phải nói với cô nương.”
Thiên Lan giận, mắt trợn tròn vén lên tay cáo muốn đi lên trước đánh cho Đế
Lâm Uyên một trận. Nam nhân này hoàn toàn là đang chơi nàng mà, thật
đáng ghét.
Đế Lâm Uyên lùi lại sau vài bước, mùi vị uy hiếp thập phần, “Thiên Lan tiểu thư, đây là rừng chết”
Rừng chết, người chết trong khu rừng này nhiều không đếm xuể, Thiên Lan lập
tức dừng tay, nàng thật không muốn bị nam nhân này giết chết ở đây. Thấy Thiên Lan bất động, Đế Lâm Uyên vùa ý mà cười, nữ nhi phải có dáng vẻ
của nữ nhi, nữ nhân này giương nanh múa vuốt cũng thôi, lại còn trong ý
cười có tàng đao, làm gì có chút bộ dáng của nữ nhi.
“Vậy Đế
công tử nghĩ chúng ta bây giờ nên làm sao?’’ Thiên Lan một lúc lâu sau
mới ngẩng đầu, phải san bằng nộ khí trong lòng xuống, nàng cũng phải
dung khí lực rất lớn mới được.
“Gia nghĩ rằng chúng ta nên nghỉ ngơi.” Đế Lâm Uyên một tay chống cằm, một mặt chăm chú mà nói.
Súc sinh đạo mạo an nhiên, Thiên Lan thầm mắng một tiếng, cứ thế ngồi lên
cạnh cái cây tán lá mọc lệch kia, bàn tay tiếp xúc với vỏ cây tưởng như
thô ráp kia, nhưng cảm giác lại vô cùng trơn bóng, Thiên Lan quỷ dị nhìn vào thân cây, cái này là thế nào vậy?
Đế Lâm Uyên quét mắt nhìn Thiên Lan, không chút dấu vết mà đứng tại một nơi cách nàng không xa,
thanh âm như từ trên trời vang lên, “ Thiên Lan tiểu thư đừng trách gia
không báo trước với ngươi, khu rừng chết này chỗ nào cũng là nguy hiểm.”
Thiên Lan khẽ rùng mình một cái, lại nhìn xuống cái câu mọc
lệch dưới thân, khí lạnh ù ù thổi, sắc mặt nàng biến đổi, thân thể muốn
rời khỏi cái thân cây này, nàng vừa động một cái liền có một cỗ lực hút
đem nàng chặt chẽ dính tại trên cây.
Thiên Lan kinh hãi, cây thành tinh rồi?
Thực vật trên đại lục Thương Lan đung là có khả năng thành tinh, nhưng số lượng cực kì ít.
Nhưng đây cũng là điều duy nhất nàng có thể nghĩ tới, giằng co vài lần một
chút cũng không động đậy, trong lòng Thiên Lan có chút hoảng loạn, đôi
mắt đẹp chuyển đến trên người Đế Lâm Uyên, lại thấy Đế Lâm Uyên đang
dùng một bộ thần sắc châm chọc mà nhìn nàng, nàng đang định nói ra tiếng cầu cứu liền ngay lập tức nuốt lại.
Cầu cứu tên nam nhân này, nàng thà chết còn hơn.
Thiên Lan bình tĩnh lại, dùng các góc độ thử rời khỏi thân cây, nhưng cho dù
nàng làm thế nào, đều không chút thay đổi, giống như hợp thành một thể
với cái câu đó vậy.
“Thiên Lan tiểu thư, ngươi đừng có động đậy
bừa bãi, thứ này thật sự rất lợi hại đó.” Trong miệng Đế Lâm Uyên nói là lợi hại, nhưng trên mặt hắn rõ ràng là một bộ dạng biểu tình không để
vào trong mắt.
Thiên Lan cúi mắt trầm mặc một lúc, lại ngẩng đầu lên trên mặt hoàn toàn là một biểu tình tươi cười yên nhiên, một bộ
dạng thiếu nữ ngoan ngoãn, ngữ điệu mềm mại ngọt ngào, “ Đế công tử nhẫn tâm nhìn một thiếu nữ đáng yêu bị một thứ không hiểu là cái gì làm vấy
bẩn sao?”
Đế Lâm Uyên không ngờ được mà rùng mình một cái, sau
đó cũng học bộ dạng của Thiên Lan, cười như gió xuân, “ Thiên Lan tiểu
thư nhẫn tâm để cho một mĩ nam tử tuấn mĩ bức người như ta đi giáo thủ
với cái thứ không biết là cái gì này sao?”
Oẹ!
Thiên Lan trong lòng nôn gấp, nam nhân này rốt cuộc cần mặt mũi hay không? Được rồi, khuôn mặt của hắn so với ai cũng đẹp hơn.
“Đế Lâm Uyên dù sao ta và ngươi cũng là đồng bạn, mau giúp lão nương
xuống”. Thiên Lan hồi phục lại dáng vẻ hung hãn, giận dữ hét lớn, lực
hút kia dường như đang không ngừng gia tăng, nàng đều cảm nhận được toàn thân trên dưới đang không ngừng co rút.
“Thiên Lan tiểu thư lại nói sai rồi, gia không có nghĩa vụ cứu ngươi.” Đế Lâm Uyên nhẹ nhàng lắc đầu, toàn mặt là tính toán.
Nhưng Thiên Lan lại tự mình hướng tới Đế Lâm Uyên mà đào một cái huyệt nhảy
xuống, “Nói điều kiện” Thiên Lan trong lòng lệ rơi đầy mặt, nam nhân này thật quá đáng ghét quá đáng ghét rồi, khi các vị thân tạo ra hắn chắc
chắn đã quên không đóng cửa chính và cửa sổ.
“Gia thiếu một tì
nữ, hay là Thiên Lan tiểu thư thay thế thế nào?” đôi mắt Đế Lâm Uyên
cong cong, hiển nhiên là đợi câu này của Thiên Lan.
Tì nữ em gái ngươi ấy! Dù gì nàng cũng là đích hệ đại tiểu thư của Vân gia, trở
thành tì nữ của người khác thì còn gì để nói nữa? Mất giá quá, cho dù
sau này tên tuổi của nàng lớn đến thế nào, mọi người vừa nói đến. Vân
Thiên Lan này không phải là tì nữ của đại lục công địch sao?
Việc sỉ nhục nhân cách như vậy nàng làm sao có thể đồng ý?
“Đồng ý, mau đưa lão nương xuống” Thiên Lan tiếp tục lệ rơi toàn mặt, còn
không xuống nàng cảm thấy thân thể sắp bị hút thành xác khô rồi.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đợi nàng xuống được… Đợi nàng xuống được nàng cũng đánh không lại hắn, không thể thắng hắn bằng chiến thuật, chỉ có thể thắng hắn bằng thân thể rồi.
Đế Lâm Uyên chậm rãi bay
tới bên cạnh Thiên Lan, đưa ra đôi tay thon dài nắm vạt áo của nàng nhẹ
nhàng dùng lực, lực hút đó liền biến mất.
Đơn giản như vậy?
Đáng ghét, cái thủ đoạn hại người này rốt cuộc là kẻ nào thiết kế ra vậy?
Đế Lâm Uyên một tay đỡ lấy Thiên Lan, một tay khác nhẹ nhàng vỗ lên cái
cây kia, sau đó mọi thứ trước mặt Thiên Lan đang không ngừng biến hóa,
Thiên Lan trừng lớn mắt nhìn khu rừng có chút quen thuộc này, đây không
phải khu rừng ngày trước cùng Vân Ninh Tẩm đến đó sao?
“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng” một đạo thanh âm bén nhọn phá tan màng nhĩ của Thiên Lan, thẳng đến tận tim.
Bên cạnh có một thân cây non đang không ngừng vặn vẹo thân mình, trên cành
cây một vài phiên lá giống như chỉ cần không cẩn thận liền có thể rụng
xuống vậy, mà thanh âm đó thật sự là phát ra từ cây non đó.
Đế
Lâm Uyên đem Thiên Lan buông xuống, ghét bỏ mà nhìn thoáng qua cây non
kia, “ Coi như ngươi đã giúp ta hoàn thành một chuyện tốt, gia không
tính toán với ngươi nữa.”
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân” cây
non đem thân mình cúi gập xuống, dáng vẻ giống như đang hành lễ vậy,
thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thiên Lan một mặt tức giận mà trừng cây non đó, vừa rồi Đế Lâm Uyên nói tới chuyện tốt không
phải là không cần tốn sức cũng có được một tì nữ? Hứ, nàng sẽ chấp nhận
sao? Nàng vốn là không hề quen biết cái tên Đế Lâm Uyên này.