Đứa nhỏ kia nghe vậy, còn định nói tiếp, nữ nhân ở một bên lập tức bưng
kín miệng hắn, gương mặt trắng bệch cười lấy lòng nói: "Đứa trẻ còn nhỏ
vẫn chưa hiểu chuyện, mong rằng cô nương thứ lỗi."
Lam Ảnh Nguyệt quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn Hoàng thượng ở vị trí chủ thượng, Hoàng
thượng Phượng Quốc đã năm mươi mấy tuổi, một khuôn mặt không giận mà uy, lông mày đậm còn lộ ra khí khái cuồng ngạo, cũng không phải nhân vật
đơn giản.
"Ngươi chính là Lam Dật?" Hoàng thượng cao thấp đánh
giá Lam Ảnh Nguyệt một lúc, ngữ khí không nóng không lạnh kia khiến mọi
người không đoán ra được tâm tư của hắn. (đoán được tâm vua chắc ông vua này xuống mồ lâu ròi)
"Hồi hoàng thượng, đúng vậy." Lam Ảnh
Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên hào phóng, khiến một ít đại thần xem trọng nàng.
Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào Lam Ảnh Nguyệt, người trong đại điện không giám phát ra một tiếng động, không
khí cực kì quỷ dị, hơn nửa ngày Hoàng thượng mới chậm rì rì mở miệng
nói: "Ngươi còn nhỏ như vậy đã tu luyện đến thất giai, có thiên phú như
vậy, vì sao ngày trước chưa có ai nhắc với trẫm."
Trong lòng Lam Ảnh Nguyệt không ngừng cười lạnh, kiên nhẫn như vậy, cũng bắt đầu tra hỏi thân phận của nàng rồi.
"Chẳng qua vận khí của dân nữ tốt một chút được cao nhân truyền dạy." Lời nói
của Lam Ảnh Nguyệt có chút mơ hồ, khiến ánh mắt Hoàng thượng cực kì âm
trầm.
"Sư phụ của ngươi là người phương nào? Lại có được một đồ
đệ xuất sắc không giống người thường như vậy?" Lời nói của Hoàng thượng
khiến mọi người bắt đầu khẩn trương, An Nhã cắn môi, không ngừng nháy
mắt với Tần Ngọc.
Thái tử luôn yên lặng đứng một bên lại đột
nhiên mở miệng nói: "Nếu còn có vài đệ tử còn trẻ như vậy đã đạt thất
giai, vậy quá cường đại, bản thái tử chưa bao giờ nhìn thấy, không biết
có cơ hội được nhìn một lần hay không?."
Trong mắt hoàng thượng
hiện lên một tia sắc bén, một người đạt thất giai thôi đã khiến người ta kiêng kị, nếu cao nhân kia thật sự có vài đệ tử đạt thất giai khác, nếu hắn không thể lợi dụng, chính là một uy hiếp lớn đối với hắn.
Lúc này, Phượng Hiên ở bên cạnh đột nhiên cười nói: "Phụ hoàng, người nói
lời này không đúng rồi, Tiểu Dật vì ta làm vẻ vang cho Phượng Quốc ta,
là người đầu tiên đạt được, người cũng nên ban cho người ta ghế ngồi,
những nghi vấn để sau rồi nói."
Nghe lời nói của Phượng Hiên, Tần Ngọc cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, thần còn muốn Hoàng thượng ban thưởng cho hai mỹ nhân đây."
Lời nói của Tần Ngọc vừa dứt, trên đại điện mọi người nở nụ cười, khuôn mặt của hoàng thượng cũng có chút buông lỏng: "Tiểu tử ngươi không đứng
đắn."
"Cho ngồi." Hoàng thượng nhẹ nhàng nâng nâng tay lên, cung nhân lập tức bày thêm vị trí cho Lam Ảnh Nguyệt ở phía dưới cùng.
Thời điểm mọi người cho rằng Lam Ảnh Nguyệt sẽ bất mãn vì nhận
được đãi ngộ như vậy, nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt lại hướng Hoàng
thượng cúi đầu, mặt không đổi sắc tiêu sái bước đến vị trí góc tối
kia ngồi xuống, dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió.
Mà những người khác, mà những người khác lại ngồi cùng với gia
tộc của mình, vừa thấy Lam Ảnh Nguyệt bị xếp tại vị trí cuối
cùng kia, An Nhã không vừa ý, trực tiếp chạy tới bên cạnh Lam Ảnh
Nguyệt ngồi xuống, cầm một khối điểm tâm đưa vào miệng, cười nói: "Vẫn
là vị trí này tốt, ít người, thanh tịnh."
Mọi người ở đây không hiểu ra làm sao, mấy người trẻ tuổi này đều
chuyển xuống ngồi ở phía cuối, Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nhìn
trời, này mấy người này thật đúng khiến người ta không ngừng lo
lắng.
Hoàng
thượng nghe xong, liếc mắt nhìn quý phi một cái, lãnh ý trong mắt tán
đi, tiếp nhận chén rượi trong tay quý phi uống một hơi cạn sạch.
Hoàng hậu ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn quý phi kia, không chút biểu
cảm, quý phi kia dưỡng mình thật tốt, đã qua ba mươi rồi mà vẫn
như hai mấy, cho nên ở trong hậu cung vinh sủng không suy, nếu không phải thái tử sinh trước Phượng Hiên, chỉ sợ vị trí thái tử
hiện tại đã đổi người.
"Hôm nay là ngày nam thanh nữ tú
tề tựu, không bằng biểu diễn tài năng của mình, nếu hai người
ưng ý nhau thì nói với bản cung, bản cung nhất định thỉnh Hoàng thượng làm chủ cho các ngươi." Hoàng hậu cười cực kì đoan trang,
lời nói ra khiến mọi người cực kì vui vẻ.
Có thể được Hoàng thượng tứ hôn, đó là bao nhiêu vinh hạnh cỡ nào.
Hoàng thượng nghe vậy ơi hơi nhíu mày, có chút không vui khi Hoàng hậu tự chủ trương, nhưng sau khi nhìn thấy các nam thanh nữ tú đang tán
gẫu vui vẻ, nở nụ cười, mở miệng nói: "Cứ như lời hoàng hậu nói
đi, nếu biểu hiện xuất sắc trẫm chẳng những tứ hôn, mà còn có
trọng thưởng."
Có lẽ là vì khoảng cách khá xa, chủ ý của
Hoàng hậu cùng với mấy người không khiến bọn họ chú ý, Tần
Ngọc cùng mấy người vẫn còn đang say sưa tán gẫu.
Lam Ảnh Nguyệt xoay chén rượu trong tay, mặt không biểu cảm mở miệng nói: "Không biết thái tử điện hạ đang nói cái gì."
"Không cần cô phụ tâm ý của bản thái tử, hiện tại Cung Tuyền là đệ
nhất tài nữ của hoàng thành, nếu ngươi thắng nàng, ngày sau tất
nhiên danh chấn thiên hạ." Thái tử không có hảo ý nói, lúc này Lam
Ảnh Nguyệt vô cùng muốn mắng người.
Thái tử phế vật này
lại tự chủ trương báo danh cho nàng, rõ ràng chính là muốn nhìn bản
thân xấu mặt, còn nói đại nghĩa như vậy, Lam Ảnh Nguyệt đặt chén rượu trong tay xuống, một thân lãnh ý đứng dậy: "Tất nhiên ta sẽ không cô
phụ ý tốt của thái tử điện hạ."
Những người này đã
muốn chơi, nàng tất nhiên phải phụng bồi, tự động dâng lên tận
cửa, không phải chỉ hối hận là được.
Nhìn nụ cười của Lam Ảnh Nguyệt, thái tử lại cảm thấy có chút lành lạnh sống lưng.
Lam Ảnh Nguyệt đi tới giữa đại điện, nhìn tử y thiếu nữ cao ngạo bên
cạnh, mất kiên nhẫn mở miệng nói: "Muốn so cái gì thì trực tiếp bắt
đầu đi."
Cung Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Nhìn bộ dáng của
ngươi keo kiệt như vậy, chỉ sợ thuở nhỏ cũng không chịu bỏ ngân
lượng ra mời người dạy tài nghệ gì, còn dám ra đây nhận nhục
nhã."
"Cám ơn hảo ý của Cung tiểu thư, ngươi quản tốt bản
thân là được rồi." Lam Ảnh Nguyệt không nói gì liếc mắt nhìn thiếu
nữ xinh đẹp bên cạnh, vừa cười vừa nói: "Thỉnh."
"Tỷ tỷ, ngàn vạn lần không thể thua một dân đen." Tiểu hài tử đứng một bên
hét to một tiếng, Cung Tuyết nhìn đệ đệ mình một cái, không ngăn
lại, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói: "Dân đen còn vọng tưởng muốn thắng ta, người si nói mộng."
Lại nói đến Cung Tuyết, thân là đệ nhất tài nữ, cũng coi như có năng
lực, điệu múa của nàng xinh đẹp động lòng người, khiến tất cả mọi
người vô cùng kinh thán.
Nhưng mà, thời điểm mọi người đang xem như si như túy, động tác của nàng đột nhiên thay đổi, chỉ thấy Cung
Tuyết đang vũ điệu nhẹ nhàng đoan trang, động tác đột nhiên trở nên vô cùng nóng bỏng, câu hồn người.
Nếu đây là những nơi yên
hoa, điệu nhảy này là cực kì bình thường, nhưng là đây là trong hoàng cung, có nhiều đại thần nhìn như vậy, Hoàng thượng còn ở
đây, nhảy như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Phụ mẫu của
Cung Tuyết biến sắc, bọn họ luôn tự hào về nữ nhi của mình, sao có thể nhảy như vậy, thật sự là quá mất mặt.
Lam Ảnh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lại là một lão sắc quỷ.
Mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn tình cảnh này, Cung Tuyết cực kì lớn
mật lại giám ngồi trước mặt Hoàng thượng, cười quyến rũ rót
rượu cho Hoàng thượng, mà Hoàng thượng, trước những ánh mắt khiếp
sợ của mọi người, tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch!
Một thiếu nữ che miệng, nhỏ giọng nói: "Trời ạ, Cung Tuyết này cũng quá không biết xấu hổ là gì rồi."
"Chính là, ngươi nhìn động tác của nàng xem, không biết ngày thường
còn có thể phóng đãng đến cỡ nào." Một thiếu nữ lại nói.
Sắc mặt thái tử ngày càng tối tăm, mấy ngày gần đây hắn cực kì mê
luyến Cung Tuyết, không nghĩ rằng Cung Tuyết này lại là người như
vậy, chẳng lẽ trong ngày thường đoan trang hiền thục là gạt người
sao?
Mặt hoàng hậu càng ngày càng chuyển đen, móng tay
hung hăng bấu vào da thịt, cũng không thể kêu ngừng, bởi vì tỷ thí
này nàng đề xuất, nhưng mà nàng thật sự không ngờ rằng tiểu tiện nhân này lại giám câu dẫn Hoàng thượng trước mặt mọi người.
Hai tay An Nhã đan vào nhau chống cằm "Có phải Cung Tuyết cùng Lam
Hạo Phong học chung với một người hay không, thế nào lại giống
như vậy, chẳng qua là Lam Hạo Phong nhảy rất cứng ngắc."
"Chỉ sợ trong hậu cung lại sắp có thêm một vị tiểu phi tử." Phượng
Hiên uống rượu, lời nói ra lại khiến mấy người sửng sốt, nhìn
biểu cảm của Hoàng thượng, rất có khả năng.
Cung Tuyết nghi
hoặc nhìn về phía phụ mẫu của chính mình, chỉ thấy sắc mặt phụ mẫu
cực kì khó coi, vừa mới rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Cung tướng quân dạy dỗ nữ nhi thật tốt." Hoàng thượng lẳng lặng nhìn
Cung Tuyết đứng giữa đại điện, trên mặt mang theo nhàn nhạt tươi
cười.
Cung tướng quân sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lập tức đi đến trung tâm đại điện quỳ xuống: "Là thần quản giáo không
nghiêm, khiến tiểu nữ mạo phạm Hoàng thượng, kính xin Hoàng thượng thứ
tội."
Nghe bọn họ nói như vậy, Cung Tuyết mê mang: "Phụ thân, nữ nhi mạo phạm Hoàng thượng khi nào?"
Đúng lúc này một thái giám đi vào, đi lên phía trước quỳ xuống nói:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, gia chủ Thanh Long thế gia Lam Chấn cầu kiến."
Ánh mắt Hoàng thượng trầm xuống, sao Lam Chấn lại trở về vào lúc này? Trầm giọng nói: "Truyền."
Chốc lát sau, Lam Chấn vội vội vàng vàng đi đến, thần sắc kích động quỳ
xuống nói: "Vi thần thỉnh an Hoàng thượng, hôm nay trong thành xuất
hiện sự việc cực kì quái dị."
Lông mày Hoàng thượng khẽ chớp, bất động thanh sắc mở miệng nói: "Lam gia chủ xin đứng lên, nói rốt cuộc là chuyện gì."
Lam Chấn trầm mặc một lát, sau đó chần chờ mở miệng nói: "Tiểu nữ Nguyệt
Ngôn bị kẻ xấu bắt cóc, hiện tại đang bị đông lạnh thành băng treo trên
tường thành, cho dù dùng phương pháp gì, cũng không thể tới gần,
thần không còn cách nào khác, mới đến cầu kiến Hoàng thượng."
"Thanh Long thế gia là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc, còn có người bắt được Lam Nguyệt Ngôn từ trong Lam phủ đi sao?" Hoàng
thượng nhàn nhạt mở miệng nói.
Lam Chấn nghĩ nghĩ, tiếp tục nói:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, người có điều không biết, cảnh tượng kia cực kì quái dị, cũng không có dây thừng xuyên qua khối băng kia, nhưng tượng băng kia vẫn như cũ trôi nổi trong không trung, chỉ cần có người
tới gần, sẽ bị lực lượng thần bí đánh văng ra, thật sự là quá mức quỷ
dị."
Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, thế lực dị tộc sao? Đã bọn họ cho rằng như vậy là xong rồi sao.
Đúng lúc này, thái giám canh cửa lại vội vàng chạy vào, quỳ trên mặt
đất khẩn trương nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, ngườiVô Tâm Cung đến."
Sắc mặt Hoàng thượng cực kì khó coi, thật sự là sóng trước chưa đi sóng
sau lại đến, lại còn tới cùng nhau, Hoàng thượng không kiên nhẫn giơ tay lên nói: "Cung tướng quân cùng Lam gia chủ lui xuống trước, chuyện này nói sau, tuyên người Vô Tâm Cung vào."
Cung tướng quân
lập tức kéo Cung Tuyết ngồi xuống, An Nghiêm mang theo An Nhiên bước
vào trong điện, mặt đầy ngạo khí, giống như bản thân mới là chủ
nhân nơi này vậy, tùy ý ôm quyền nói: "Hôm nay là ngày Hoàng thượng
tổ chức Khánh Công Yến, An Nghiêm không mời tự đến, không biết có phá
hỏng hưng trí của chư vị hay không?."
Mặc dù trong lòng Hoàng
thượng không vui, nhưng là bây giờ còn chưa phải thời điểm có thể
đối đầu với Vô Tâm Cung, vì thế cười nói: "An cung chủ lo lắng nhiều rồi, cho ngồi."
"Không cần." An Nghiêm giơ tay lên, không chút
khách khí mở miệng nói: "Hôm nay chính là hướng Hoàng thượng muốn một
người mà thôi, cũng không có thời gian uống rượu mua vui."
Lời
nói của An Nghiêm quá mức kiêu ngạo, sắc mặt Hoàng thượng biến
đen, An Nghiêm này càng ngày càng không coi ai ra gì: "Không biết
An cung chủ muốn người nào?"
An Nghiêm nhấc tay lên, chỉ thẳng về phía Lam Ảnh Nguyệt: "Chính là nàng, người ta muốn mang đi là Lam Dật."
Lam Ảnh Nguyệt nghe An Nghiêm nói, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, mặc
kệ là An Nghiêm hay An Nhiên, cùng với nàng cũng có chút thù
oán, nhưng mà lần này An Nghiêm lại tự mình đến mời nàng vào Vô Tâm
Cung, có thể thấy rất khác thường, tất nhiên có trá.
Nhìn gương mặt Hoàng thượng trở nên cực kì khó coi, Phượng Hiên từ chỗ ngồi
đứng lên, không chút khách khí mở miệng nói: "Cha con các người thật
biết khoan dung độ lượng, nhanh như vậy đã quên chuyện trước kia
rồi sao?."
Mọi người không biết chuyện gì, nhưng An Nghiêm biết
được rành mạch, trong lòng tuy rằng bất mãn, nhưng là như cũ vẫn nở
một nụ cười yếu ớt: "Chẳng qua là tiểu hài tử thích đùa giỡn mà thôi, không phải đại sự gì."
An Nhiên đen mặt đứng sau An Nghiêm, không nói một lời.
"Nga? An cung chủ không biết hiện tại Tiểu Dật đã là đệ tử của Vô
Lượng Sơn sao? Ngươi đây là công khai cướp người với Vô Lượng Sơn
sao?" Phượng Hiên đứng trước Lam Ảnh Nguyệt, không tránh không né
nhìn thẳng An Nghiêm.
An Nghiêm nghe vậy, trong lòng cười lạnh
không thôi, hắn biết Lam Dật muốn lên Vô Lượng Sơn, đó cũng là
chuyện ba tháng sau, mà ở trước đó không biết có bao nhiêu thời
gian.
"Ta chỉ muốn mời Lam Dật đến Vô Tâm Cung dạy để tử Vô
Tâm Cung, ba tháng sau tất nhiên nàng có thể rời Vô Tâm Cung." Mặt
không An Nghiêm biểu cảm nói.
Tần Ngọc nghe vậy cười ha hả: "Đệ
tử của Vô Tâm Cung lại muốn một thiếu nữ mười bốn tuổi dạy
mình sao, Tiểu Dật tuy rằng đã đạt thất giai, nhưng mà linh nghiệm
thực chiến còn keam nhóm đạo sư trong học viện nhiều lắm, An
cung chủ, ngươi lấy lý do có vẻ không được đầy đủ."
Ngay tại thời điểm mấy người đang tranh luận, bên cạnh lại truyền đến một thanh âm lạnh lùng của nữ nhân: "Ta đi."
Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng nhếch lên, nàng vốn muốn đi hủy Vô Tâm Cung địa phương hại người hại dân này, hiện tại An Nghiêm lại
tự dâng mình đến cửa, nàng tất nhiên không bỏ qua.
Nếu An Nghiêm biết bản thân cứ như vậy dẫn sói vào nhà, không biết sẽ là cảm tưởng gì.