Lam Chấn rõ ràng đã nhận định bản thân nàng đã chết trong sào huyệt
của Thanh Long thế gia, hiện thời lại làm lớn chuyện muốn gả nàng ra ngoài, khẳng định có âm mưu.
Lam Ảnh Nguyệt cấp tốc nhảy lên mái nhà,nhóm người tuần tra không hề phát hiện có điều gì dị thường.
Trong thư phòng của Lam Chấn, hai hắc y nhân ngồi đối diện hắn, một béo một gầy, khuôn mặt lạnh lùng.
"Lam gia chủ, chúng ta đến đây đã mấy ngày, vì sao còn chưa thấy Ngũ tiểu thư?" Nam tử gầy nói.
Lam Chấn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng vẻ mặt lại trấn định nói:
"Mấy ngày gần đây thân thể của tiểu nữ không được khỏe, không
nên gặp khách, ba ngày sau đại hôn, nhị vị đại nhân có thể nhìn thấy
nàng."
Hắc y nhân liếc mắt đầy khinh thường nhìn Lam Chấn, ngữ khí không cực kì mất kiên nhẫn mở miệng nói: "Ngươi phải biết rằng, thiếu chủ của chúng ta nhìn trúng Ngũ tiểu thư, là phúc khí của
nàng, ngươi cũng không nên đùa giỡn chúng ta."
"Không dám không dám." Ánh mắt Lam Chấn co rút, cúi đầu, vô cùng hèn mọn.
"Chỉ cần Ngũ tiểu thư được gả đi, gia tộc các ngươi nhất định mạnh hơn nhiều." Nam tử lại nói.
"Nhưng, nếu ba ngày sau không thấy Ngũ tiểu thư, Thanh Long thế gia có thể
xóa tên khỏi ngũ đại gia tộc." Luôn luôn trầm mặc không mở miệng
hắc y kia đột nhiên nói ra câu này, xong đứng dậy rời đi.
Đợi hai người kia rời đi, Lam Chấn run run lau trán đã đầy mồ hôi, khuôn mặt kia giống như bị già đi mười tuổi vậy.
Lam Ảnh Nguyệt ngồi trên nóc nhà thu hết toàn bộ những gì xảy ra
vào trong mắt, trong mắt không có một chút độ ấm, đối với Lam Chấn
như thế, nàng thật sự không có nổi một chút đồng tình, hiện tại
nàng đã biết chân tướng rõ ràng.
Ngay cả nàng có khinh
thường thân phận này,thì nàng cũng không để Lam Trấn lợi dụng
nó được, hơn nữa nhìn bộ dạng của hắc y nhân kia, rõ ràng là
người Thị Huyết điện.
Lam Ảnh Nguyệt càng không hiểu, ai
cũng biết Ngũ tiểu thư của Thanh Long thế gia là một ngốc tử,
tại sao những người đó phải bày ra một màn hỏi cưới lớn như
vậy, lại còn hứu cho Lam Trấn sức mạnh.
Với cả, hắn không thể tìm được nàng, như vậy?
Đôi mắt Lam Ảnh Nguyệt chợt lóe, nhanh chóng ẩn vào trong bóng tối.
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi còn không biết tốt xấu, nếu mgươi còn dám
chạy trốn, ta lập tức cởi hết đồ của ngươi ra treo lên tường cho
mọi người cùng ngắm." Từ rất xa, Lam Ảnh Nguyệt đã nghe được thanh âm kiêu ngạo của Lam Nguyệt Ngôn, xen thanh âm roi quất, ở trong đêm tối càng chói tai.
"Tại sao các ngươi lại làm như vậy với tiểu thư." Một thanh âm khóc
nức nở của thiếu nữ truyền vào tai Lam Ảnh Nguyệt, ánh mắt
Lam Ảnh Nguyệt hơi hơi nheo lại, là Thanh Vân, không phải nàng đã
được Phượng Diệc mang đi rồi sao, tại sao lại ở trong này.
"Tiện nha đầu Lam Ảnh Nguyệt kia đã sớm chết, cho dù nàng còn sống,
nhất định phụ thân vẫn gả nàng vào Thị Huyết điện." Lam Nguyệt Ngôn nắm roi bắt chéo chân ngồi trên ghế dựa, thân thể Thanh Vân
đã đầy vết thương nằm trên mặt đất.
Hiện tại Thanh Vân
cảm thấy cực kì may mắn bởi tiểu thư đã rời khỏi đây, nếu
không tiểu thư tránh không được cái chết, nàng nở nụ cười, suy yếu
mở miệng nói: "Nhất định mục đích của các ngươi không đạt được,
chờ họ phát hiện ta là giả, vậy mấy người các ngươi cũng không xong đâu."
Lam Nguyệt Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Phát hiện sao? Ngươi
cho rằng thiếu chủ muốn thú tiểu tiện nhân kia thật sao? Họ chỉ
cần một người sinh vào năm âm tháng âm ngày âm giờ âm để huyết
tế mà thôi."
"Ha ha ha." Không biết nghĩ tới cái gì, tâm tình
của Lam Nguyệt Ngôn cực kì tốt: "Ba ngày sau, ngươi tjay tiểu thư
đã chết của mình gả vào Thị Huyết điện đi, đến lúc đó cũng nên cảm tạ ta đã thành toàn cho chủ nô nhà ngươi."
"Lam Nguyệt Ngôn, ngươi thật sự muốn chết." Cùng với một giọng nữ thanh lãnh, Lam Ảnh Nguyệt một thân bạch y đi vào bên trong.
Thời điểm nhìn thấy khuôn mặt kia, Lam Nguyệt Ngôn cả kinh, sợ tới mức từ
ghế dựa đứng thẳng lên, vội vàng lui về sau mấy bước, đứt quãng nói:
"Lam, Lam Dật, tại sao ngươi lại ở trong này."
Lam Ảnh Nguyệt ôm
Tiểu Long, không coi ai ra gì ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lam
Nguyệt Ngôn, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ta sao? Chẳng qua là đến xem Lam
Hạo Phong thế nào mà thôi, hắn có khỏe không."
Vừa nhắc đến Lam
Hạo Phong, sắc mặt Lam Nguyệt Ngôn trắng bệch: "Ngươi không cần ở trong
này giả mù sa mưa, tất cả những thứ này đều do ngươi tạo thành."
"Không phải cũng có một phần công lao của ngươi sao, ta còn chưa cảm ơn ngươi
nữa." Lam Ảnh Nguyệt nói xong khiến mọi người như lạc vào sương mù, nghi hoặc nhìn Lam Nguyệt Ngôn.
Lam Nguyệt Ngôn bị mọi người nhìn cực kì chột dạ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không để ý đến Thanh Vân, xoay
người nghĩ muốn chạy.
Cửa phòng oành một tiếng bị đóng lại, Lam
Nguyệt Ngôn dùng hết khí lực toàn thân cũng không thể mở ra, nàng hoảng
sợ xoay người, hét lớn: "Nơi này là Lam phủ, ngươi không thể động vào."
"Động vào?" Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười: "Có ai nhìn thấy ta động thủ không?"
Hạ nhân xung quanh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một câu cũng không dám nói.
Thanh Vân nhìn khuôn mặt của Lam Ảnh Nguyệt, trong lòng đã sớm không ngăn
được cảm giác quen thuộc này, chính là tiểu thư của nàng.
Lam
Nguyệt Ngôn nhìn khuôn mặt của Lam Ảnh Nguyệt, toàn thân không tự chủ
được bắt đầu run run, đang muốn hô to, một băng lao từ trên trời giáng
xuống, Lam Nguyệt Ngôn lập tức biến thành tượng băng.
"Gọi đi, có gọi to rách yết hầu mọi người cũng không nghe thấy." Lời nói của Lam
Ảnh Nguyệt khiến Thao Thiết đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cảm giác này sao
giống nàng đang đùa giỡn tiểu cô nương nhà người ta vậy?
Lam Ảnh Nguyệt đưa tay kéo Thanh Vân lên, nhìn hạ nhân xung quanh vẫn còn ngây ra như phỗng nói: "Còn không đi?"
Nhất thời những người đó bị dọa cho mất hồn mất vía, một cường giả thuấn
phát ma pháp, sao bọn họ có thể chọc được, vì thế nhanh chóng chạy ra
ngoài, một giây cũng không giám lưu lại.
"Lam Nguyệt Ngôn, có
phải ngươi vừa mới nói, muốn cởi đồ rồi treo Thanh Vân lên tường cho mọi hạ nhân nhìn đúng không?" Lam Ảnh Nguyệt cười cười, hơn nữa cười cực kì ôn nhu, nhưng mà rơi vào tai Lam Nguyệt Ngôn, khiến nàng suýt chút nữa
hôn mê.
Nàng đường đường là một tiểu thư của đại thế gia, tương
lai còn làm thái tử phi, sao có thể bị treo trên tường được, nghĩ đến
cảnh tượng kia, thật sự Lam Nguyệt Ngôn muốn chết.
Thanh Vân cũng bị lời nói của Lam Ảnh Nguyệt làm giật nảy mình, đang muốn nói chuyện,
Lam Ảnh Nguyệt lại liếc nàng một cái, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Ngươi phải biết rằng, nếu ta không đến, người bị treo kia chính là ngươi, nhân từ
với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với bản thân."
Tuy rằng Lam Nguyệt
Ngôn bị đông lại, nhưng lại nghe được rành mạch những gì Lam Ảnh Nguyệt
nói, đôi mắt ngập nước, nhìn qua có vài phần vừa thấy đã thương.
"Không cần dùng ánh mắt này nhìn ta, ghê tởm." Lam Ảnh Nguyệt nói xong câu đó lập tức chuyển thân mình.
Đột nhiên Lam Nguyệt Ngôn cảm thấy thân thể mình đang trôi nổi trong không
trung, cảm giác quỷ dị này khiến nàng hít thở không thông.