Lâm Siêu biết, những hình ảnh mình nhìn thấy tất cả đều là ký ức của
cánh tay đứt, chứng tỏ nó đang không ngừng xâm chiếm, khống chế bộ não
của mình. Nó muốn dựa vào một lượng thông tin khổng lồ, khiến cho linh
hồn của Lâm Siêu hoàn toàn lạc lối trong đó, sau đó tìm cách thôn phệ ý
thức của hắn, hoàn thành quá trình ký sinh.
Lâm Siêu là người đã trải qua hai đời ký ức, tổng cộng thời gian hắn sống không tới hai mươi năm.
Mà ký ức mấy nghìn năm cùng với ký ức hai mươi năm va chạm với nhau, khỏi
cần nói thì bất cứ ai cũng biết được kết quả như thế nào. Đối với người
bình thường, khi bị nhấn chìm trong lượng ký ức khổng lồ của Anubis, thì sẽ nghĩ mình chính là Anubis, còn "Lâm Siêu", người này chẳng qua chỉ
là một nhân vật tồn tại trong giấc mơ mà thôi.
Nhưng mà, thông qua bài kiểm tra độ mạnh yếu về tinh thần thì tinh thần của Lâm Siêu đạt tới cấp S!
Đắm chìm ở bên trong đại dương đầy ắp những ký ức khác nhau, hắn lại giống
như một tảng đá ngầm, mặc cho bao nhiêu hình ảnh làm cho xói mòn, những
vẫn sừng sững không bao giờ sụp đổ.
Ý chí ngoan cường đến mức
đáng sợ, kiên cường không rời bám trụ đến cùng, tỉnh táo để nhận thức
được những ký ức nào thuộc về chính mình.
Ta…chính là Lâm Siêu!
Vĩnh viễn không có bất kỳ một thứ gì có thể làm lay chuyển ý chí.
Khi ý chí tinh thần đạt cấp S, thì mức độ ý thức tinh thần trở nên vô cùng
mạnh mẽ, không gì có thể phá vỡ được. Cho dù trải qua bất cứ hoàn cảnh
nào cũng không thể khiến nó suy yếu.
Luồng kí ức linh hồn của Lâm Siêu như một mũi dao nhọn, sắc bén xuyên qua tất cả những lớp ký ức
tưởng chừng như vô tận ấy, tự tìm ra bản ngã của chính mình, đối đầu với tất cả, đem những ký ức kia đâm thúng , xé rách.
"Làm sao có khả năng này?" Âm thanh kinh hãi của cánh tay đứt dường như đang vang lên
trong đầu Lâm Siêu:" Ngươi, ngươi làm sao có ý chí mạnh mẽ đến như vậy,
tuyệt đối không thể! Dựa vào sức mạnh ngươi có, căn bản không thể nào có thể rèn luyện ra ý chí mạnh mẽ như vậy!"
Lâm Siêu cảm nhận được luồng ý thức của cánh tay đứt, ngay lập tức luồng ý thức linh hồn của hắn lao về phương hướng đó.
Bên trong đầu Lâm Siêu lúc này, bên trong không gian ký ức, luồng tín hiệu
linh hồn của hắn biến thành một hình nhân màu vàng rực rỡ, hình ảnh trở
nên rõ ràng, ngưng thực. Mà luống tín hiệu linh hồn của cánh tay đứt thì biến thành một con quái vật mình người đầu chó, nhưng mà thân thể của
nó mờ mờ ảo ảo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
"Chêt!" Khí thế mãnh liệt từ hình nhân màu vàng của Lâm Siêu bỗng bộc phát mãnh liệt, bạo phá không gian lao đến, giống như một đạo ánh sáng kim sắc
cầu vồng.
Ầm!
Hai bóng người trong chớp mắt lao tới, tốc
độ nhanh như chớp lao thẳng vào nhau, đây là hai luồng sóng điện linh
hồn va chạm. Quái vật mình người đầu chó vội vàng giơ cánh tay lên đón
đỡ đòn tấn công, thế nhưng dưới sự tấn công của hình nhân màu vàng, lớp
phòng vệ chớp mắt bị chọc thủng, phá vỡ.
Ầm…ầm…ầm…
Những đòn tấn công như mưa to sấm nổ ầm ầm lao tới.
Luồng sóng điện ý thức của Lâm Siêu va chạm với luồng sóng điện ý thức của cánh tay đứt.
Bản thể của quái vật mình người đầu chó, bị đánh liên tiếp lui về phía sau, hai cánh tay bị đánh biến thành một luồng khói, thế nhưng dần dần khôi
phục lại được hình dáng.
"Không, không thể nào là như vậy!"
Quái vật mình người đầu chó vô cùng hoảng sợ, nhìn Lâm Siêu, nó không thể
nào tưởng tượng nổi, khi mình tỉnh dậy, tình cờ gặp một kẻ nhân loại của nền văn mình hiện tại, nhưng không ngờ số phận của hắn thật là đen đủi, đúng là vận cứt chó gặp đúng một kẻ yêu nghiệt có ý chí mạnh mẽ cường
đại đạt đến cấp S. Kẻ có sức mạnh ý chí biến thái như vậy, chỉ có thể
gặp được ở những tồn tại khủng bố ở thời đại của nó.
Mà một kẻ sinh mệnh thấp kém tại sao lại có ý chí mạnh như vậy?
Ầm!
Hình nhân màu vàng Lâm Siêu đột nhiên một đòn đánh ra, đánh cho thân thể của quái vật mình người đầu chó, khiến cho thân thể nó bị nổ tung biến
thành một luống khói.
"Đáng chết!"
Chân thân quái vật mình người đầu chó một lần nữa ngưng tụ lại, chỉ là cơ thể của nó đã trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều, gần như đã thành trong suốt, nó không cam lòng
nhìn hình nhân màu vàng Lâm Siêu " Không thể tiếp túc xâm lấn, nếu không ý thức của mình có thể sẽ bị ý thức của hắn nuốt chửng, đồng hóa, trước tiên cần phải lùi lại đã."
Quái vật mình người đầu chó bắt đầu
nảy sinh ý định rút lui. Luồng sóng điện ý thức đang xâm lấn hệ thần
kinh của Lâm Siêu dần dần triệt tiêu.
"Đứng lại cho ta!"
Luồng sóng điện ý thức của Lâm Siêu bỗng nhiên lao tới, bám sát không rời.
Khí thế tinh thần của Lâm Siêu giờ phút này dâng cao vô cùng, nhìn thấy
biểu hiện nhụt chí của cánh tay đứt, ý chí của Lâm Siêu càng trở nên vô
cùng kiên định, dũng khí từ đâu kích phát trán ngập khắp nơi, lúc này
hắn chỉ có một niềm tìn duy nhất là: Ta, nhất định có thể chiến thằng!
Cường độ sóng điện ý thức được quyết định bới ý chí, giờ phút này ý chí của
Lâm Siêu đạt đến một cao trào vô cùng mạnh mẽ, hình nhân màu vàng Lâm
Siêu đột nhiên phóng ra một luồng hào quang rực rỡ màu vàng, giống như
một tiểu Thái dương vàng rực, dùng một loại tốc độ nhanh không tưởng
điên cuồng đuổi theo, giống như một tiểu Thái Dương đang không ngừng
thiêu đốt.
"Cái gì!"
Luồng sóng điện lúc này đã khôi phục
chân thân của nó, quay đầu nhìn tiều Thái Dương màu vàng rực rõ đang lao tới, gương mặt đầy sợ hãi, hoảng sợ hét to: " Không, không phải như thế này!"
Ầm!
Tiểu Thái Dương màu vàng va chạm vào nó phát ra những tiếng nổ ầm ầm, khiến toàn bộ không gian ký ức được đắm chìm
trong một thứ ánh sáng màu vàng rực rỡ, khi luồng hào quang dần thu nhỏ
lại thì luồng sóng điện ý chí của cánh tay đứt đã hoàn toàn bị tiêu
diệt, biến mất.
Lâm Siêu chậm rãi mở hai mắt, cuộc so đấu ý thức
vừa nãy, bất kế là độ hung hiểm hay mức độ tiêu hao đều vượt xa sự tiêu
hao thể lực lúc chiến đấu. Hắn cảm giác cơ thể toàn thân khí lực hư
thoát, tinh thần mệt mỏi, không còn một chút sức lực nào.
Miệng
hắn thở hổn hển, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh tay đứt đang túm chặt
lấy cánh tay phải giờ đây khí tức của nó đã hoàn toàn biến mất, tế bào
trong cánh tay hoàn toàn biến mất, màu da chuyển sang màu nâu, xám xịt
như màu đất.
Lâm Siêu dùng hết sức giơ tay trái lên chụp vào cánh tay đứt, chuẩn bị kéo nó ra khỏi, nhưng mà khi những ngón tay của bàn
tay trái chạm vào cánh tay đứt, thì một màn kì quái bỗng xuất hiện.
Cánh tay đứt lúc này dường như được đắp nặn từ tro than, nhanh chóng tan vỡ, biến thành một đám bụi, rơi lả tả xuổng đất.
Lâm Siêu vô cùng sửng sốt.
Khi đám tro than rơi xuống hết, thì da thịt trên mu bàn tay phải của Lâm Siêu bỗng nhiên xuất hiện một dấu ấn màu vàng!
Dấu ấn này vô cùng kỳ lạ, có hình bầu dục, giống như một loại ma trận triệu hồi cổ xưa, được hình thành từ mấy chục nét vẽ , to cỡ đồng xu.
"Đây là…" Ngón tay Lâm Siêu chạm vào thì bề mặt của nó vô cùng trơn nhẵn,
bóng loáng, không có dấu vết của lỗ chân lông, giống vết ấn ký được đóng bằng dấu sắt nung đỏ.
Lâm Siêu khẽ cau mày, hắn có cảm giác cái
dấu ấn màu vàng này có mối liên hệ với cánh tay gãy, không biết có ảnh
hưởng gì tới bản thân không.
Lâm Siêu thử vung quyền.
Cánh tay vừa mới cử động, thì ngay lập tức một cơn đau khủng khiếp giống như da thịt bị xé rách truyền tới, khiến hắn vội vàng ôm lấy cánh tay, lúc
này mới nhớ, cánh tay phải ban nãy vừa bị chặt đứt mấy lần, vết thương
vẫn chưa kịp khép lại, trong thời gian ngắn cánh tay này sẽ hoàn toàn vô dụng, nếu cố gắng cử động sẽ tạo thành thương tổn không đáng có.
Lúc này Lâm Siêu tạm thời từ bỏ ý định, chờ khi vết thương trên cánh tay hoàn toàn khép lại, thì tiếp tục cũng không muộn.
Hắn đem Cổ thương thu vào bên trong Không gian thứ nguyên, hình ảnh trước
mắt dường như bị nhòe đi, ý thức cùng với sức lực đã bị tiêu hao gần
hết, thân hình lảo đảo, Lâm Siêu đi đến bên cạnh Lâm Thi Vũ cùng mấy
người khác ngồi xuống, cố gắng nắm lấy cổ tay Lâm Thi Vũ, thông qua mạch đập để xác nhận tình trạng cơ thể của nàng lúc này không có gì đáng lo, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi, vẫn khỏe chứ?"
Phạm Hương Ngữ đứng dậy, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn Lâm Siêu.
Lâm Siêu nhìn thấy ánh mắt của nàng, nhất thời trong lòng cảm thấy lạnh
lẽo,hắn áp chế sự mỏi mệt đến cực độ, mở ra Không gian thứ nguyên, lấy
ra một quả Sắc Vi, dùng móng tay cắt lớp vỏ bên ngoài, sau đó cắn đầu
ngón tay, trích một giọt máu nhỏ lên trên quả Sắc Vi, ném nó cho Phạm
Hương Ngữ, thở hổn hển nói: "Ăn đi!"
Ánh mắt Phạm Hương Ngữ trở
nên nghi ngờ, nàng thấy Lâm Siêu lúc này chẳng qua giống như nỏ mạnh hết đà, đây là một cơ hội tuyệt hảo, nếu như mình ra tay, rất có khả năng
đánh bại , thậm chí có thể giết chết Lâm Siêu.
Nhưng mà, khi nghĩ đến những hoàn cảnh trải qua trước đây, lòng nàng bỗng nhiên có chút do dự.
"Đây là cái gì?"
Nàng nhìn thoáng qua quả Sắc Vi trong tay Lâm Siêu, đồng thời nhíu mày, hành động lúc nãy của Lâm Siêu cắn đầu ngón tay trích máu nhỏ lên, làm nàng
cảm thấy bất an.
Lâm Siêu thở dốc một cái, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Cần tôi nói lần thứ hai sao?"
Phạm Hương Ngữ không khỏi sững người, nội tâm nhất thời phẫn nỗ, rõ ràng sắp hấp hối đến nơi rồi, mà lại vẫn còn bá đạo như thế, nàng hận không thể
ngay lập tức ra tay, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như băng,
khiến cho đầu óc nàng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Gương mặt nàng lộ vẻ do dự, chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đem quả Sắc Vi cho vào miệng nhai nuốt xuống bụng.
"Ta cũng không tin, chỉ một là một trái cây bé tí tẹo này có thể làm hại
được ta, muốn đầu độc chết ta sao, chẳng phải toàn thân ta đều là kịch
độc sao?"
Phạm Hương Ngữ nhắm mắt đem trái cây nuốt xuống, nội
tâm nói thầm, xem ngươi còn kiên trì được bao lâu, chờ khi ngươi hôn mê, ta sẽ cảm hóa ngươi, Hừ!
Lâm Siêu nhìn thấy nàng thực sự nuốt
quả Sắc Vi vào bụng thì mới thở phào nhẹ nhõm. Trái cây Sắc Vi đối với
bất cứ loại sinh mệnh nào đều có thể phát huy được hiệu quả đặc biệt của nó. Đừng nói Hủ thi, kể cả Anubis có sinh mệnh bất tử cũng không có
cách nào chống chọi được tác dụng của nó.
Hắn lúc này mới yên tâm mà nhắm mắt lại, ý thức thả lỏng, chìm sâu vào giấc ngủ.
Phạm Hương Ngữ nhìn thấy Lâm Siêu ngã xuống, có chút hồ nghi nhìn Lâm Siêu
nói: " Này, đừng có giả vờ ngủ, cửa di tích đã mở ra rồi." Nói xong, vẫn không thấy Lâm Siêu phản ứng gì, nàng duỗi đầu ngón tay ra đâm vào đầu
vai của hắn.
"Này, ngươi thật sự ngủ?"
"Được rồi…A, hay cái tay đứt kia vẫn còn sống!"
"A! Vẫn không có phản ứng? Này, nếu ngươi không tỉnh lại,ta sẽ giết ngươi, ta là một con Hủ thi nên ngươi chớ có trách."
Phạm Hương Ngữ thấy Lâm Siêu vẫn không có phải ứng gì, gương mặt nghi ngờ,
ngồi xổm xuống, tuy rằng nàng chắc chắc chín mươi chín phần trăm người
đàn ông này đã hôn mê, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an, đó là vì
tính cách Lâm Siêu đã gây nỗi ám ảnh cho nàng quá sâu sắc.
Hai hàng lông mày của nàng nhíu lại, cẩn thận đánh giá gương mặt Lâm Siêu.
"A…..đây là lần đầu tiên mình phát hiện ra, gương mặt của kẻ bại hoại này thật
là đẹp…Ách, thật đáng chết, ta đang nghĩ gì thế, ta sẽ đập cho ngươi một trận." Nói rồi, Phạm Hương Ngữ xắn tay áo lên, chuẩn bị động thủ, thế
nhưng ánh mắt nàng lại tập trung lên gương mặt của Lâm Siêu, không thể
nào dời ra nổi.
Sau một lúc lâu, nàng đứng dậy, khẽ hừ một tiếng, nói: "Quên đi, bổn tiểu thư không thích lợi dụng lúc ngươi đang gặp khó khăn, lần này khoan hồng độ lượng, tha cho ngươi!"
Lúc này, phía cuối đường hầm xuất hiện một vòng xoáy trong suốt.
"Ý, lối vào di tích mở ra sao?"
Phạm Hương Ngữ liếc mắt một cái, chợt nhẹ nháng đá vào người Lâm Siêu, nói: "Này, dậy, lần này là thật đấy!"
Lâm Siêu vẫn chìm trong hôn mê.
"Được rồi, thật sự là phiền phức.:
Phạm Hương Ngữ lầu bầu trong miệng, cúi người xuống, kéo cánh tay Lâm Siêu
đặt lên vai của mình, nâng thân thể hắn lên, hướng về vòng xoáy đi đến.