Qua mấy ngày, Chi Chi thật sự nhận được một phong thư dán kín đề tên của Hướng Thanh Sư.
Nàng nhìn chữ viết rồng bay phượng múa trên phong thư, trong lòng có mấy phần thổn thức.
Năm đó nàng không có trái tim, không hiểu tình yêu là gì, nàng chỉ muốn
được gả cho một người thích hợp, thế nên mới chủ động lại gần Hướng
Thanh Sư, bây giờ nghĩ lại mình của năm đó, quả thực là có mấy phần quá
phận.
Chi Chi do dự một chút, nhưng vẫn quyết định không mở thư ra, nàng đặt thư ở trên bàn, chuẩn bị dùng chậu than đốt bỏ.
Chuyện cũ năm xưa, không cần lại vì thế mà phiền não.
Chi Chi vừa đi tìm chậu than, khi quay về đã thấy Bùi Tín Phương bóc thư ra.
Hắn bóp lá thư đến mức nhăn nhúm, khi nghe thấy tiếng bước chân của Chi Chi thì ngẩng đầu lên nhìn nàng, nỗi buồn trong ánh mắt kia có thể nói là
vô cùng phức tạp, vừa kinh ngạc, vừa thương tâm, vừa tức giận, cuối cùng hắn ném bức thư lên bàn, vượt qua Chi Chi đi ra ngoài.
Chi Chi
không ngờ Bùi Tín Phương lại có phản ứng như vậy, nàng không khỏi có
chút hiếu kỳ với nội dung trong bức thư, khi vừa cầm lên đọc liền bị câu đầu tiên làm cho đỏ mặt.
Nàng vội đọc xong cả bức thư, nghĩ rằng nhất định phải đốt trụi.
Hướng Thanh Sư sao hắn có thể... cái gì mà ta yêu Chi Chi chứ?
Bức thư được Hướng Thanh Sư viết trong đêm khuya, sau khi uống rượu hắn đã
nhớ lại buổi dạo chơi ngày Tết Nguyên Tiêu năm ấy, sau đó liền viết ra
bức thư này. B3.
Vị Thừa Tướng trẻ tuổi đầy bụng kinh luân sau
khi uống say liền biến thành một tài tử phong lưu tràn đầy âu yếm, tuy
không chỉ đích danh Bùi Tín Phương, nhưng hắn cứ nhắc đi nhắc lại rằng
năm đó khi ở trong ngục, hắn đã khắc bức hoạ của Chi Chi lên tường, cuộc đời này yêu nàng không hề hối hận.
Xem ra Thừa Tướng đại nhân
vẫn còn để ý tới chuyện năm đó bị tống vào trong thiên lao, dù Chi Chi
không biết ở trong đó hắn có bị nghiêm hình tra khảo hay không, nhưng
trước khi Bùi Tín Phương rời khỏi kinh thành đã bảo Lữ Việt Dương thả
hắn ra, lúc ra khỏi đó, ít nhất là Thừa Tướng đại nhân vẫn còn nguyên
vẹn, có thể tự mình bước đi.
Chi Chi bị bức thư tình này làm cho
hết sức khó xử, vội vàng đốt nó đi, nhất định là Hướng Thanh Sư đã uống
nhiều rồi, nếu như tỉnh táo chắc chắn sẽ không viết bức thư này.
Nhưng dù có đốt thư, vẫn có người đang giận dữ. B3.
***
Chi Chi nhìn Bùi Tín Phương ở bên cạnh, chớp mắt mấy cái: "Phu quân, hôm nay cùng nhau tắm nhé."
Chi Chi sán lại gần một chút: "Tại sao?" Nàng suy nghĩ chốc lát rồi nhỏ
giọng nói bên tai Bùi Tín Phương: "Thiếp sẽ mặc cái yếm chàng thích
nhất."
Bùi Tín Phương ngước mắt lên nhìn Chi Chi: "Trong lòng của nàng, ta chính là một tên quỷ đói háo sắc sao?"
Chi Chi đang muốn giải thích thì Bùi Tín Phương đã nói giọng chua loét: "Dĩ nhiên là ta không bằng được Hướng ca ca phẩm chất cao thượng kia của
nàng rồi, viết thư cho một nữ nhân đã lập gia đình." Hắn đứng lên, đi
vòng đường khác ra ngoài.
Lúc ra cửa còn cố ý giẫm thật mạnh.
Chi Chi nhìn bóng lưng của hắn, chỉ cảm thấy khổ não, sợ là bây giờ không thể tuỳ tiện dỗ Bùi Tín Phương được.
Nhưng may là đêm nay hắn vẫn ngủ cùng với Chi Chi, nhưng tựa hồ như muốn bày
tỏ cơn giận dữ của mình nên đã cố tình chia chăn ra ngủ.
Hắn đắp một mình một chăn, còn nằm thật nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.
Chi Chi nhìn cái dáng vẻ này, suy nghĩ một chút, rồi cởi hết y phục của
mình ra, sau đó nhẹ nhàng chui vào trong chăn của Bùi Tín Phương.
Chờ đến khi Chi Chi ló đầu ra khỏi chăn, mặt Bùi Tín Phương đã đỏ ửng, đôi mắt màu trà nhìn nàng chăm chú.
Lúc này Chi Chi cũng không khá hơn chút nào, đôi mắt phượng của nàng ướt
sũng, cánh môi trơn bóng, nàng giống như một con yêu quái bám thật chặt
lên người Bùi Tín Phương.
"Phu Quân, thiếp muốn chàng đi vào."
Những lời này giống như là đánh rơi ngọn đuốc vào đống cỏ khô, lập tức bùng cháy.
Vì để cho đối phương hết giận mà Chi Chi đã cứng rắn chống đỡ thật lâu, nếu như ngày thường thì đã sớm cầu xin tha thứ rồi.
Nhưng vì cái chống đỡ này mà lại khiến Bùi Tín Phương bốc hoả: "Ngày xưa nàng đều lừa gạt ta."
Chi Chi liên tục lắc đầu: "Không có."
Trên mặt Bùi Tín Phương thoáng hiện lên vẻ bị thương: "Vì Hướng ca ca của
nàng mà hôm nay nàng đã chống đỡ lâu hơn chút đúng không? Nếu không nàng cứ dứt khoát viết cho ta một bức hưu thư, ta trở thành phu quân bị
ruồng bỏ, vậy còn tốt hơn chính mắt nhìn thấy hai người ngọt ngào thân
mật."
Đây là cái gì vậy? B3.
Chi Chi cảm thấy Bùi Tín Phương chính là đang cố tình gây sự.Nhưng vì ăn giấm chua ghen tuông nên Bùi Tín Phương mới gây sự, Chi Chi không thể không dỗ dành.
Ngày thường nàng ghét nhất làm chuyện kia trên xích đu, nhưng vì để dỗ dành Bùi Tín Phương mà cũng không thể không làm.
"Thật là nhiều thật là nhiều nước." Bùi Tín Phương bỗng nói.
Chi Chi xấu hổ đến nỗi không dám mở mắt, giọng nàng mang theo tiếng nức nở: "Không cho phép chàng nói ra."
Còn cố tình nói đi nói lại hai lần!
Bùi Tín Phương là người xấu.
Chi Chi thút thít nghĩ.
Sau khi làm xong trên xích đu, chân Chi Chi mềm giống như cục vải bông,
nàng tức muốn hộc máu, vì rõ ràng Bùi Tín Phương hứa chỉ làm một lần,
vậy mà làm tận ba lần, xong ba lần này khiến Chi Chi cảm thấy người mình gần như đã bị phế rồi.
Cả người yếu đuối vô lực, Chi Chi không
buồn đi dỗ dành Bùi Tín Phương nữa, hắn thích giận thì cho giận, thích
ăn giấm thì cứ ghen đi.
Bùi Tín Phương thấy vậy thì đàng hoàng
mấy ngày, chăm sóc Chi Chi thật tốt, cũng không nói tới chuyện hưu thư
hay là phu quân bị ruồng bỏ nữa, Chi Chi thuận tiện coi như chuyện này
cứ thế mà trôi qua.
Vậy nhưng chưa đầy nửa tháng sau, nàng lại nhận được một phong thư của Hướng Thanh Sư.
Nội dung trong thư càng trắng trợn hơn, bày tỏ đến mức buồn nôn, lại còn tiếp tục bị Bùi Tín Phương nhìn thấy.
Một lần nữa Chi Chi phải bước lên con đường dỗ dành Bùi Tín Phương.
Nhưng khi bức thư thứ năm được gửi đến, Chi Chi liền phát hiện ra có chỗ
không bình thường, theo lý mà nói thì khi Hướng Thanh Sư say rượu, viết
một bức thư đã là cực hạn rồi, dù sao thì Hướng Thanh Sư là người rất sĩ diện, sao có chuyện liên tục viết đi viết lại nhiều lần, hơn nữa dựa
theo tính cách của Bùi Tín Phương, sao hắn có thể liên tục nhận thư mà
Hướng Thanh Sư viết cho Chi Chi chứ.
"Có phải chàng giả mạo mấy bức thư này hay không?" Chi Chi căm tức nhìn Bùi Tín Phương.
Ánh mắt Bùi Tín Phương khẽ động, lắc đầu: "Không phải." Hắn dừng lại: "Chờ một chút, nương tử."
Một lát sau, hắn xách một tiểu hài tử vào.
Chi Chi nhìn thấy Giấm bảo đi vào, ngay sau đó nghe thấy Giấm bảo vừa khóc vừa nói.
"Mẫu thân, là do con giả mạo, không phải cha viết."
Bùi Tín Phương đứng sau lưng Giấm bảo gật gật đầu: "Nương tử, nàng nhìn xem, thật sự không phải do ta viết."
Chi Chi nhìn Giấm bảo nước mắt vòng quanh, lại nhìn Bùi Tín Phương đang nở nụ cười nịnh bợ, càng thấy có chỗ không đúng.
Nàng kéo Giấm bảo tới bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Có phải cha con uy hiếp con không?"
Giấm bảo khóc lóc, lắc đầu: "Không có."
Nhưng nhìn dáng vẻ giả bộ đáng thương này, đâu giống như là không có.
Chi Chi ngẩng đầu lên trừng mắt với Bùi Tín Phương: "Chàng thật là quá
đáng, sao chàng có thể đem chuyện của mình đẩy lên trên người Giấm bảo
chứ?"
Nàng cúi đầu xuống, dỗ dành Giấm bảo: "Đừng khóc nữa, mẫu thân làm chỗ dựa cho con, đi, chúng ta đi ra phố ăn ngon."
Chi Chi cố ý chơi đến tận tối mới về, vừa trở về Bùi Tín Phương liền bám
dính theo phía sau nàng, đầu tiên là ho nhẹ hai tiếng: "Đi đâu?"
Chi Chi nghiêng người nhìn hắn, không nói gì, tự mình tắm rửa thay y phục
đi ngủ, đêm nay là Chi Chi chủ động tự phân chăn ra ngủ, nàng quấn chăn
kín người mình.
Bùi Tín Phương đứng ở mép giường nhìn một hồi, nâng tay tắt nến.
Không lâu sau, liền vang lên tiếng kinh hô của Chi Chi.
"Chàng... Lưu manh!"
Bùi Tín Phương có chút tủi thân: "Lần trước nương tử cũng làm vậy mà."
Chi Chi đỏ mặt, lắp ba lắp bắp: "Không, không... được, chàng không thể!"
Nhưng nói thì nói vậy, hôm sau Chi Chi vẫn không thể nào ra khỏi giường, được cái là từ đó về sau Chi Chi không còn nhận được thư của Hướng Thanh Sư
nữa.