Đồng Mao vác cả cái bụng to chạy như bay đến ôm chầm bác quản gia. Nhớ nhung không thể diễn tả khiến cô không thể kiềm
được mà sụt sịt cái mũi đỏ.
- Này này, không được chạy như vậy.
Bác quản gia thấy cô chạy nhanh như vậy thì hoảng hồn xua xua tay, khuôn mặt già nua dường sợ hãi mà nhăn nheo lại.
Hành Khiết đi phía sau thấy cảnh tượng này cũng rùng mình, khó chịu nhíu mày nhưng không chạy theo cô, điềm tĩnh đi phía sau.
- Con nhớ bác lắm,...con...
- Nếu nhớ thì đến đây ở một lần nữa đi.
Hành Khiết khó chịu ra mặt, bước đến phía sau không kiên nhẫn mà lên tiếng.
Anh giận rồi, vì lúc nãy Đồng Mao chạy nhanh như vậy, anh sợ cô sẽ có
chuyện gì, còn cả đứa bé nữa. Cô có còn là đứa trẻ, hay cô gái đôi mươi
thiếu chính chắn suy nghĩ nữa đâu.
Đồng Mao xoay sang nhìn anh,
sau đó quay qua nhìn bác quản gia, hai bác cháu đều cười khì ra rồi vội
nén lại. Cô nói nhỏ với bác:
- Cháu có mua cho bác vài cái áo ấm, ấm lắm nhé, cả trà gừng nữa.
Nói rồi cô cười khì khì nắm tay bác xoa xoa, sau đó ra hiệu cho bác đi nghỉ. Lúc này mới quay sang nhìn Hành Khiết.
- Này, có phải anh giận rồi không?
Đồng Mao kéo kéo góc tay áo Hành Khiết.
- Em nghĩ anh là con nít?
- Thì đúng là như vậy mà.
Đồng Mao vạ miệng cãi lại, biết mình sai mồn một nên che miệng, mắt trợn to
lên không dám nói nữa. Lại bắt gặp ánh mắt như lửa muốn thiêu đốt cả cô
thì biết mình đã sai lầm lớn rồi.
-....ly dị, ly dị đi.
Hành Khiết nhìn cô một lúc lâu, sau đó nói hai từ " ly dị ". Đồng Mao như
gục ngã, cô khóc òa lên như con nít, tiếng khóc vừa to vừa chói tai
khiến người hầu trong nhà cũng giật mình.
- Anh sao lại nói được
như thế, khó khăn lắm mới đến được với nhau thế này, anh còn muốn rời xa em một lần nữa. Đồ đáng ghét, em không nên yêu anh mới phải. Được, ly
dị đi, em sẽ khô cằn rồi chết ở một hoang đảo nào đó, ngày ngày nhớ anh
không dứt, chết đi cũng sẽ làm ma mà yêu anh!
Lúc trước, Đồng Mao là một cô gái dịu dàng, tính tình chững chạc, hiểu chuyện, nhưng bây
giờ có lẽ hoocmon đã thay đổi rồi. Mang thai làm cô thay đổi, dễ khóc,
dễ cười, dễ cáu gắt, khiến người khác vừa buồn cười, vừa cưng chiều, vừa chán ghét.
- Em còn định khóc đến bao giờ.
Hành Khiết nhíu mày, giọng nói đầy kiên nhẫn, trầm ấm vang lên. Nhưng cô vẫn không nín là không nín.
- Anh sẽ không ly dị, nếu em còn khóc, ngay bây giờ sẽ đi ký giấy li hôn.
Căn nhà bỗng im thin thít. Đồng Mao cắn chặt môi không ra tiếng, cái nấc
nhẹ cũng bị chôn vùi. Thấy cô ngoan ngoãn như thế Hành Khiết không nỡ mà ôm lấy cô, hôn cái chóc vào cái má hồng.
- Em cứ trẻ con như thế không chừng anh sẽ chán em.
Đồng Mao mếu máo, hai má đỏ lên, đôi mắt rưng rưng rơi vài giọt nước mắt
nóng hổi xuống cái cổ trắng ngần, lắc đầu lia lịa rồi vùi đầu vào cổ
anh. Hành Khiết cười thành một đường cong tuyệt đẹp, người con gái này
chỉ có người con gái này mới khiến anh như chết đi sống lại, khiến anh
muốn sống những ngày tháng nghiêm túc, chững chạc. Có phải anh điên rồi
không, vượt bao rào cản đế có được cô, điên rồi, anh đúng là điên rồi,
ngoài kia còn bao nhiêu của lạ anh không được hưởng. Nghĩ đến đây anh
lại lắc đầu nhẹ một cái, ôm cô chặt hơn.
- Này, em nhớ không lầm em khóc không nhỏ đâu, sao vẫn chưa thấy Khiêm...
Hành Khiết nghiêng đầu, nhìn lên lầu 2 của khu biệt thự.
- Hey bro, do you miss me? Oh, my little sister, it was a long time right.
Niel vừa bước vào đã to mồm lớn miệng, chào hỏi hết người này đến người,
nhìn thấy Đồng Mao thì lập tức ôm chầm lấy đến nỗi cô muốn tắt thở.
- Này, anh...
- Ok ok, don"t get angry.
Bị Hành Khiết đá ngay đầu gối một cái khiến Niel như chết đi sống lại, anh gồng mình không hét lên, chỉ để lại tiếng gầm nhẹ.
Quyết Tùng từ sau bước tới, đảo mắt xung quanh một chút, sau đó dừng lại hỏi:
- Cậu ấy đâu?
- Không rõ, có lẽ ở lầu 2.
Hành Khiết vừa nói vừa nhìn lên lầu, căn phòng to nhất, cũng trông như trống trải và cô đơn nhất. Lãnh Phong theo sau bước lên, lắc đầu:
- Các cậu có mệt mỏi như tôi không?Cả 3 đều gật đầu, sau đó đồng loạt lên cầu thang.
- Đồng Mao ở đây, có thể đi lại xung quanh ngôi nhà này, tuyệt đối không được đi nơi khác không có sự kiểm soát của anh.
Hành Khiết không quay đầu, vừa đi vừa nói như vậy, để Đồng Mao một mình đứng lặng lẽ.
- Này, Đồng Mao!!
Hai ba cô người hầu đang núp ở phía phòng khách không xa, chỉ dám hé nửa con mắt ra nhìn Đồng Mao, gọi bé xíu.
__________________________________________
- Cửa không mở được, cửa này mở ở đâu, sao không mở được, êh êh êhhhh...
Quyết Tùng chịu không được bẻ ngược cánh tay đang đấm vào cánh cửa sắt không
có tay cầm ấy, liếc đậm một cái, con ngươi như muốn ăn sâu vào tâm hồn:
- Thật muốn moi tim gan cậu ra cho sói ăn.
Anh đưa ngón tay vào hộp đen bên cạnh cửa, ánh sáng xanh lóe lên, cửa tự
động tách ra làm đôi, một không gian rộng lớn xa xỉ xuất hiện.
- Đây đâu phải lần đầu cậu đến đây.
- Tất cả chúng tôi đều là lần thứ hai.
Hành Khiết bỏ tay vào túi nói giọng hờn dỗi làm Quyết Tùng ho khan một
tiếng, vốn dĩ muốn chỉ trích Niel một chút, ai dè lại tóm cả một bầy
sói.
Căn phòng nồng nặc mùi xốc của rượu xộc thẳng vào mũi, Niel
nhíu mày, lùi lại một bước. Cũng không ai để ý, vì biết Niel không biết
uống rượu, cũng dị ứng với độ cồn và mùi rượu nên được miễn vào.
Phòng làm việc bừa bộn hiếm thấy, khác xa với cảnh ngăn nắp tươm tất thường
ngày, không một ánh đèn, cửa sổ mở toanh làm những đợt gió mùa lạnh thấu xương thấm vào da thịt.
Quyết Tùng day day thái dương, cuối đầu nhìn bức ảnh bị mũi giày đạp một mép.
- Này..
Bức ảnh Quyết Tùng nhặt lên có một cô gái nhỏ, xung quanh là đường phố tấp
nập mà đôi mắt cô như chẳng có một bóng dáng. Thất thần, cô đơn, đau
đớn. Hành Khiết, Lãnh Phong vội vàng cố định bức ảnh, nhìn thật rõ, ngay cả Niel của chạy xộc vào trong ngỡ ngàng nhìn bức ảnh.
Lãnh Phong nhìn về phía những chai thủy tinh rỗng, rất nhiều chai thủy tinh rỗng, và một người đàn ông cao to nằm ngất ra đó.
- Lại là chuyện gì nữa?
Cả 3 người đều nhìn về hướng đó, Quyết Tùng không ngậm nổi chua xót, lắc đầu mà nói:
- Xem ra cả hai người đều không thể vượt qua được.
Bao nhiêu năm trôi qua, cùng nhau sát cánh trên thương trường lẫn chiến
trường, quyết sinh quyết tử,3 người đàn ông cao cao thượng thượng lần
đầu thấy Vương Khiêm trong trạng thái này. Kể cả khi Trà Ni ra đi, Vương Khiêm chỉ làm ầm lên như một đứa trẻ bồng bột. Và bây giờ, Khiêm lại
trầm lặng nhưng nỗi đau lại lan tỏa ra từng ngóc ngách trong tâm hồn,
khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.
- Hy Mộc đi rồi có phải không?
- Mao, không phải anh nói em ở yên...
- Hy Mộc đi rồi có phải không?
Đồng Mao từ từ bước vào, khuôn mặt buồn bã bị Hành Khiết quát nặng lời, các
hoocmon nhạy cảm lại bắt đầu vỡ òa ra, cô run run hỏi, nhưng không ai
trả lời, chỉ dùng ánh mắt mà đáp lại.
- Em biết thế nào cũng như
thế, một tâm hồn mỏng manh, một cô gái yếu đuối như vậy mà hết lần này
đến lần khác bị vùi dập, phải chịu cảnh đau đớn dày vò, ngay cả thân thể cũng...Áhhhhhhhhhh
- KHIÊM
Cả ba người đàn ông hoảng hồn
đồng thanh gằn lớn một tiếng, cũng không thể hiểu tại sao Vương Khiêm
lại hành động một cách ngớ ngẩn như vậy, thật không giống với Vương
Khiêm chuyện 1 nghĩ 10, làm 1 nghĩ 100 như ngày nào, giờ đây, hành động
như lấn át cả lí trí trong anh.
Vương Khiêm lao ra từ trong bóng
tối như một con sói vồ mồi, động tác nhanh thư thoát bóp cái cổ trắng
nõn cũa Đồng Mao, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt không còn chút cảm xúc, cứ
lạnh băng như thế, nhưng anh biết trong con tim anh đang rỉ ra từng giọt máu, đang vỡ ra thành từng mảnh rồi tan biến không thể hành gắn lại
được.
Đồng Mao bị bóp cổ thình lình hoảng sợ hét lớn, cả thân bị
Khiêm nhấc lên chân không còn chạm được đất, nước mắt bắt đầu rơi xuống, cổ họng khô hốc đau đớn, ú ớ không nghe được tiếng gì. Không ai dám
ngăn cản, sợ bản tính xưa lại trỗi dậy thì chỉ có chết trong gang tất.
Duy chỉ có Hành Khiết đau lòng đến điên người, rút súng từ thắt lưng
nhắm vào gáy Vương Khiêm từ xa, Lãnh Phong giật mình nhanh chóng cản tay Hành Khiết lại, Quyết Tùng cũng nhanh như cắt đứng chắn ngay sau Khiêm.
- Cậu điên rồi sao.
- Cũng được, có điên cũng chẳng sao. Nhìn xem nó đang giết chết vợ tôi, con tôi kìa!
Đồng Mao bắt đầu trợn mắt, không còn thấy con ngươi. Hành Khiết liền đánh ngất Lãnh Phong một cái ngay gáy thật mạnh.