Điều tiếc nuối nhất
của các vị tiểu thư, cô nương trong kinh thành, à không, trong cả nước
mới đúng, là hôm nay không được tham dự ngày hội săn bắn của hoàng gia.
Nhìn xem, dẫn đầu đoàn người đi săn, chính là những nam nhân khôi ngô nhất,
lại còn mỗi người mỗi vẻ, đúng là bức tranh đẹp hiếm có.
Nhị
vương gia, trên người mặc trang phục cưỡi ngựa, mặt mày vốn nghiêm nghị
nay lại càng thêm phần oai phong, dũng mãnh. Một thân y phục đen, bên
hông giắt bảo kiếm hoàng thượng ban thưởng, lưng đeo cung tên nạm ngọc.
Dáng người cao thẳng như tùng bách, lưng dài vai rộng, cưỡi trên một con ngựa màu nâu. Mà bản thân con ngựa cũng cao lớn, khỏe mạnh, móng bạc gõ lộc cộc, thở phì phì đầy vẻ cao ngạo.
Tam vương gia cũng đã thay trang phục, tay áo rộng khiến hắn lúc nào cũng như bậc tiên nhân phiêu
dật, nay được thay bằng y phục có tay áo hẹp, tăng thêm mấy phần tuấn
lãng. Tam vương gia trên vai không mang cung nỏ, hông chẳng giắt bảo
kiếm, toàn thân trên dưới không hề có một món vũ khí. Một thân bạch y
cưỡi bạch mã, khôi ngô vạn phần. Tứ Thụy nhìn sang mà tặc lưỡi lo lắng
thay cho cung nữ nào xấu số ngày hôm sau phải giặt bộ y phục kia.
Tứ vương gia cũng mặc trang phục cưỡi ngựa, cổ vuông, tay áo bó chặt. Hắn
không cao lớn như nhị vương gia, nhưng nhiều năm bị sư phụ hắn hành hạ
không trừ mưa nắng, gió bão, cơ thể nhìn không tệ chút nào. Thân hình
cân đối, vai không quá thô cũng không quá nhỏ, từ bả vai đến eo hiện ra
đường cong tuyệt hảo, bên dưới lớp áo còn có thể cảm nhận cơ ngực rắn
chắc như thạch trụ. Cũng giống tam vương gia bên cạnh, người khác nhìn
vào đều không thấy cơ thể hắn có một món vũ khí nào, song mọi người
không ngu ngốc, đều biết trong người hắn giấu không biết bao nhiêu phi
đao, ám khí. Dưới thân hắn là Tiểu Hắc “thó” được từ trong tay của tam
vương gia trước đó. Hắn vận y phục đỏ cưỡi hắc mã, mọi người nhìn mà như đui mù. Giống như trong màn đêm đen đặc bỗng bùng lên ngọn lửa, khiến
người khác không dám đến quá gần, lại không muốn rời xa.
Ngũ
hoàng tử trên người vẫn là y phục màu vàng. Tứ Thụy nhìn sang chẳng biết có nên tiếp tục gọi “Tiểu Ngũ” hay là nên gọi “Tiểu Kim” cho thích hợp? Có điều màu vàng kén người như vậy, ngũ hoàng tử mặc lên lại khiến
người khác cảm thấy vui vẻ, ấm áp. Có lẽ một phần xuất phát từ tính tình ngũ hoàng tử nhiệt tình, tốt bụng. Ngũ hoàng tử cưỡi trên lưng một con
ngựa lông đỏ, bờm trắng, lưng đeo cung tên. Da dẻ trắng trẻo, hồng hào,
gương mặt tràn đầy vẻ hứng khởi.
Hoàng thượng vì bận rộn chuyện
triều chính nên không tham dự lần săn bắn này. Chỉ có ba vị vương gia,
ngũ hoàng tử, một số ít võ quan, có vài người giống Tứ Thụy mang theo
gia quyến. Còn lại là thân vệ, thị vệ và quân lính hơn hai ngàn người.
Tất cả đều tập trung gần như đông đủ, chỉ còn thiếu hai người.
Lúc này từ xa có tiếng ngựa phi nước đại, chốc lát sau đã thoáng thấy được
một đám người. Hai người dẫn đầu, một nam, một nữ trẻ tuổi một đường
chạy thẳng đến chỗ các vị vương gia. Một cô nương khoảng mười bốn, mười
lăm tuổi, gương mặt xinh đẹp mang nét phóng khoáng mặc trang phục như
dân du mục. Cánh tay để trần, cổ tay bọc trong một đoạn da thú, trước
ngực đeo vòng nanh sói, dưới chân đeo vòng bạc. Nàng liếc mắt nhìn bốn
nam nhân trước mặt, ngay lập tức kéo ngựa dừng trước ngựa Tứ Thụy, đánh
giá hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng tỏ vẻ cực kỳ hài lòng, nhìn hắn
cười xinh đẹp:
“Chàng là A Thụy? Ta nhận ra chàng!”.
Tứ Thụy bất đắc dĩ gật đầu. Lúc này nam nhân bên cạnh nàng mới lên tiếng:
“Minh Ỷ, không được vô lễ”. Nói xong chắp tay chào hỏi: “Muội muội còn trẻ
con, mong các vị vương gia đừng trách. Ta là Gia Luật Sảo, lần này đến
đã mạo muội làm phiền quý quốc”.
“Minh Ỷ quận chúa xinh đẹp, phóng khoáng. Bình Vương chớ lo lắng. Mọi người
cùng nhau săn thú, có thể cùng uống rượu ăn thịt một chỗ, chính là có
duyên làm bằng hữu. Sao lại nói là làm phiền”.
Tứ Thụy đưa
mắt âm thầm đánh giá vương gia Liêu quốc kia. Bình Vương Gia Luật Sảo
nghe nói năm nay mười chín tuổi, tướng mạo quả nhiên bất phàm. Trên đời
này, có thể đứng chung với bốn người con trai của phụ hoàng hắn mà vẫn
có thể hút lấy ánh mắt người khác, e là không có mấy người. Trước nay
chưa từng có, giờ thì đã có một người. Chính là vị trước mặt.
Gia Luật Sảo so với nhị vương gia đối diện còn cao hơn một chút. Trang phục trên người cũng tương tự như Minh Ỷ quận chúa, chỉ khác ở chỗ không hề
có trang sức rườm rà, áo lông cáo không phủ hết được cơ thể cao lớn, lộ
ra vòm ngực rắn chắc; trên vai chỉ đeo cung tên bằng gỗ đơn giản. Chỉ có Tứ Thụy để ý mới nhận ra, cung tên của kẻ kia không tầm thường, tài bắn tên nhất định cũng không đơn giản. Gia Luật Sảo không mang kiếm bên
hông mà giắt bên mình ngựa. Mà con ngựa kia hẳn là bảo mã, có thể đứng
yên không gây một tiếng động, chỉ có điều thi thoảng nó lại đưa mắt liếc nhìn Tiểu Hắc của Tứ Thụy, ánh mắt có vẻ như muốn phân cao thấp.
Gia Luật Sảo cảm giác có người đang nhìn mình chăm chú thì quay sang nhìn
Tứ Thụy, có chút ngẩn người, sau đó thu hồi suy nghĩ, cũng chắp tay với
Tứ Thụy:
“Tứ vương gia”.
Tứ Thụy nhìn bàn tay đang nắm roi ngựa kia, lại liếc mắt trông thấy vòng nanh sói trên cổ Minh Ỷ quận chúa, trong đầu liền hiện ra cảnh một người một sói đánh nhau, kẻ kia
một tay bóp cổ con sói hung dữ, một tay dùng quyền mạnh mẽ nện vào đầu
sói, đánh cho đến khi sói hộc máu mà chết.
Thấy Tứ Thụy không trả lời, đối phương lại gọi lần nữa:
“Tứ vương gia?”.
Tứ Thụy đưa tầm mắt từ bàn tay người nọ dời lên mặt, thấy Gia Luật Sảo
nhìn mình tươi cười thì sững người. Kẻ kia… cư nhiên lại giống hắn… có
lúm đồng tiền trên má. Chỉ khác ở chỗ, Tứ Thụy cười lên sẽ khiến người
khác nghĩ đến hồ ly giảo hoạt mà đầy ma mị, còn Gia Luật Sảo tươi cười
lại cho cảm giác rất đặc biệt, giống như… Hàn. Đúng vậy, gương mặt Hàn
quá hoàn mĩ, lúc không cười giống như một pho tượng được tỉ mỉ điêu
khắc, chỉ có khi Hàn cười nói, Tứ Thụy mới cảm thấy trước mặt mình là
một con người bằng xương bằng thịt. Gia Luật Sảo cho Tứ Thụy cảm giác…
thân quen. Tứ Thụy liền đối với người này bớt đi mấy phần cảnh giác,
chắp tay cười:
“Gia Luật huynh, ta không giỏi săn thú, trong mấy ngày này rảnh rỗi cứ tìm ta uống rượu”.
Tứ Thụy lúc cười chân thành là lúc gương mặt hắn thu hút ánh nhìn của
người khác nhất, mắt cong cong như hồ ly tu luyện lâu năm trên đỉnh băng sơn, khóe môi vẽ nên một đường cong hoàn mỹ. Minh Ỷ quận chúa nhìn đến
quên cả hít thở.
Ba năm trước, lần đầu gặp hắn, cũng bởi vì một
nụ cười như vậy mà nàng quyết định cả đời sẽ đi theo hắn, không phải hắn thì không lấy. Vốn phong tục Liêu quốc không giống nơi khác, nam nhân
lấy vợ rất sớm, mười lăm mười sáu tuổi đã chọn vợ. Ngược lại nữ nhân ở
chỗ các nàng, hơn hai mươi tuổi mới lấy chồng sinh con là chuyện rất
bình thường. Nàng năm nay mười bốn, còn chưa hứa gả cho ai. Lại nghe nói ở đất nước này, nam nhân mười bảy, mười tám tuổi mới lập gia thất, nên
cho rằng tứ hoàng tử cũng vậy. Cho đến khi nghe tin hắn cưới trắc phi,
liền xin hoàng thượng Liêu quốc cho nàng sang đây tham gia đợt săn thú
này.
Gia Luật Sảo là vì lo lắng muội muội gây chuyện nên mới
cùng nàng mà tới. Biết tứ vương gia chính là nguyên do nên không khỏi
đánh giá một hồi, đến khi trông thấy nụ cười của Tứ Thụy thì ngơ ngẩn.
Trên đời sao lại có nam nhân cười lên… xinh đẹp như vậy? Nụ cười như hồ
ly giảo hoạt, ánh mắt lại trong sáng không lẫn tạp chất. Thân hình so
với người Liêu thì không cao lớn bằng, nhưng trên cơ thể lại tỏa ra khí
chất bất phàm, không chút yếu đuối.
Nếu Gia Luật Sảo khiến Tứ Thụy nghĩ đến một người một sói; thì Tứ Thụy lại cho Gia Luật Sảo hình
dung đến cảnh một người một ngựa, tự do, phóng khoáng tung vó trên thảo
nguyên rộng lớn. Gia Luật Sảo nghĩ, người này nhất định là kẻ yêu thích
phiêu bạt giang hồ.
Tứ Thụy thấy Gia Luật Sảo nhìn hắn chăm chú
đánh giá, ánh mắt lại hệt như vị quận chúa kia. Trong lòng chột dạ,
không phải ngươi thay muội muội mình kén chồng đấy chứ? Cùng lúc chịu
đựng hai ánh mắt quyết liệt như vậy, Tứ Thụy rút cục không nhịn nổi, khẽ ho khan một tiếng, đối phương mới thu hồi lại ánh mắt.
Sau một
hồi phóng mắt qua lại như vậy, cuối cùng đoàn người cũng xuất phát. Dọc
đường đi, Minh Ỷ quận chúa đều phóng ngựa theo sát bên cạnh Tứ Thụy. Mà
Gia Luật Sảo vì trông nom muội muội đương nhiên cũng cưỡi ngựa đi bên
cạnh. Tứ Thụy giống như mọc thêm hai cái đuôi cùng một lúc, có cảm giác
như hoàng thượng muốn sủng hạnh phi tần mà hai thái giám theo hầu cứ
nhìn chằm chằm phát nghẹn.
Xuất phát vào buổi sáng, đến khi mặt
trời lặn mới đến bãi săn. Đoàn người xuống ngựa, binh lính được cắt cử,
một bộ phận canh giữ, kiểm tra an ninh, một bộ phận nhận nhiệm vụ đi lấy nước, số đông còn lại thì cùng nhau dựng lều trại.
Tứ Thụy sau
khi xuống ngựa thì nhanh chóng đến chỗ xe ngựa của đám gia quyến, nhìn
thấy Sử Tĩnh tuy mệt mỏi nhưng sắc mặt vẫn khá tốt thì yên tâm, lại hỏi:
“Nàng có mệt không? Nếu có chỗ nào không thoải mái thì ta đi gọi thái y đến?”.
Sử Tĩnh lắc đầu, ngược lại rút khăn tay dịu dàng lau mồ hôi trên mặt hắn. Tứ Thụy dặn dò:
“Ta đến chỗ hai hoàng huynh bàn bạc một chút, kiểm tra mọi việc ổn thỏa sẽ
quay lại đây. Nàng nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối ta đưa nàng đi dạo”.
Tứ Thụy rời đi chưa đến một khắc thì Minh Ỷ quận chúa xuất hiện:
“Ngươi là trắc phi của chàng?”.
Sử Tĩnh ngạc nhiên nhìn cô nương xa lạ trước mặt.
Thấy đối phương không trả lời, Minh Ỷ quận chúa lại hỏi thêm lần nữa:
“Ngươi là trắc phi của A Thụy?”.
A Châu bên cạnh chống nạnh bước lên chắn trước mặt Sử Tĩnh:
“Ngươi ở đâu chui ra vậy? Còn gọi tên chủ nhân thân mật như vậy. Không được vô lễ với vương phi nhà chúng ta”.
Minh Ỷ ánh mắt lạnh lùng:
“Vương phi? Nàng ta chẳng qua chỉ là một trắc phi nho nhỏ của chàng mà thôi.
Bộ dáng yếu đuối như vậy, ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết. Còn không
dạy dỗ được hạ nhân, kêu bừa như vậy không sợ người khác cười sao?”.
A Châu khoanh tay cười khẩy:
“Vương gia bọn ta nói chỉ thích mình vương phi nhà chúng ta thôi, không thích
nữ nhân xấu xí khác. Cũng là vương gia dặn bọn ta xưng hô như vậy đấy”.
“Nàng ta không xứng, trốn sau lưng hạ nhân thì có bản lĩnh gì. Hừ”.
Minh Ỷ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi mất.
A Châu bĩu môi:
“Biết cưỡi ngựa thì có gì ghê gớm chứ”.
A Hạnh lúc này mới lườm A Châu một cái:
“Lại gây chuyện, đã dặn ngươi ra ngoài thì bỏ tính bộp chộp đi rồi. Xem phục sức, lời nói của người vừa rồi, nàng ấy hẳn là quận chúa của Liêu
quốc”.
Sử Tĩnh nghe vậy lại nhớ đến đoạn đối thoại trong
cung. Nàng kia là người chỉ tay muốn gả cho phu quân của nàng? Sử Tĩnh
cũng không vì lời nói châm biếm của quận chúa mà tức giận hay ghen
tuông. Chỉ lo lắng hai vị vương gia đối với chuyện này lại có ý đồ gây
bất lợi cho A Thụy. Nàng nhẹ giọng phân phó:
“A Hạnh nói
không sai, ở bên ngoài không như trong phủ, chúng ta phải hành xử đúng
mực, tránh để người khác lợi dụng làm khó vương gia”.
“Binh lính tìm thấy một con suối gần đây, nước rất sạch. Chúng ta đến đó tẩy rửa bụi bặm một chút”.
Sử Tĩnh vui vẻ đi theo hắn.
Nước suối quả thật trong lành, mát lạnh. Tứ Thụy cẩn thận chọn một hòn đá
bằng phẳng bên bờ suối để nàng ngồi xuống rửa mặt mũi, tay chân. Bản
thân hắn đi đến xa, cởi áo quẳng lại trên một mỏm đá, vục mặt xuống nước rồi tạt ướt người, tẩy sạch bụi đường.
Dưới ánh trăng, Sử Tĩnh
nhìn nam nhân cởi trần mà đỏ mặt. Vùng da trên lưng chàng giống như
tuyết trắng, khác hẳn với da trên mặt và bàn tay. So với nàng còn trắng
mịn hơn. Là vì vậy nên lúc chàng tắm không muốn để người khác thấy?
Nàng nhìn cánh tay săn chắc kia, khớp xương trên vai nổi rõ, làn da trắng
lấp lánh ánh nước phản chiếu dưới ánh trăng, đẹp đến mê người.
Chính trong lúc này, một con rắn nhỏ chậm rãi trườn tới, nhằm ngay bàn tay
đặt trên gờ đá của nàng cắn một phát rồi bỏ trốn mất dạng. Sử Tĩnh bị
đau bất ngờ, hét lên một tiếng. Tứ Thụy liền phóng khỏi mặt nước, đến
ngay bên cạnh nàng. Thấy trên tay nàng có vết răng, biết là nàng bị rắn
cắn liền phong tỏa huyệt đạo trên người nàng, vội hỏi:
“Có đau không?”.
Nàng mím môi gật đầu. Hắn lại thở phào:
“Đau thì tốt, không có độc. Tại ta quá sơ suất, ta đưa nàng về lều gọi thái y”.
Song cảm thấy không yên tâm, cúi đầu hút chỗ máu ở miệng vết thương của nàng. Đột nhiên bên cạnh có tiếng nói:
“Có chuyện gì vậy?”.
Tứ Thụy ngẩng đầu, là Gia Luật huynh, muội. Hắn đáp vội: “Phu nhân ta bị rắn cắn”, rồi bế nàng lập tức quay về.
Minh Ỷ quận chúa nhìn theo bóng hai người rời đi mà thất thần, muốn đuổi
theo lại thấy không thích hợp thì giận dỗi giậm chân một chỗ.
Gia Luật Sảo đi đến mỏm đá bên kia, nhặt lấy áo của Tứ Thụy để lại. Y phục
còn lưu lại mùi mồ hôi của chủ nhân, lại thoang thoảng hương tre trúc
thanh thanh dễ chịu. Trên lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, mũi lại bắt
được mùi hương vấn vít, trước mắt như xuất hiện gương mặt tươi cười của
người kia. Mọi giác quan trên người Gia Luật Sảo cùng lúc trỗi dậy, bủa
vây lấy hắn. Trái tim trong lồng ngực cũng theo những giác quan kia “làm phản”, đập dữ dội trong lồng ngực. Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào y
phục trong tay.
Lúc Tứ Thụy bế Sử Tĩnh chạy thẳng vào trong lều, A Châu nhìn thấy thì hết hồn, lắp bắp:
“Chủ nhân… chủ nhân… sao người lại cởi y phục…?”.
Hắn còn chả thèm lườm A Châu, nhẹ nhàng đặt Sử Tĩnh lên giường, sau đó
phóng lại chỗ để y phục, khoác vội áo lên người, dặn dò A Hạnh:
“Tĩnh nhi bị rắn cắn, hai ngươi chăm sóc nàng. Ta đi gọi thái y”.
Tứ Thụy nhanh chóng mời thái y đến. Nghe thấy Sử Tĩnh không bị trúng độc,
hắn mới thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình. Lại bắt đầu thấy hối
hận, đáng lẽ không nên mang nàng theo mới phải.
Sử Tĩnh được
thái y xử lý vết thương, A Hạnh lại sắc thuốc theo đơn của thái y cho
nàng uống, được một lát thì thiếp đi. Thể chất nàng vốn có chút suy yếu, ngồi xe ngựa xóc nảy cả ngày trời, sau lại bị rắn cắn; đến gần nửa đêm
thì phát sốt.
Mọi người bận rộn chăm sóc nàng một đêm, cũng may đến sáng thì cơn sốt cũng bị đẩy lui.